Bây giờ đang là đầu tháng sáu, thời tiết ở Giang Thành bắt đầu nóng lên, nhiệt độ không khí đã lên tới hơn ba mươi độ, khắp sân trường đều là sinh viên mặc đồ ngắn tay.
Tề Hoan đã trở về thế giới thật được nửa tháng.
Cậu cầm máy ảnh đi ra khỏi toà nhà dạy học, bản thảo luận văn tốt nghiệp đã làm xong rồi gửi tới cho các tạp chí trong tỉnh từ lâu. Hôm trước có một tin vui, đó là biên tập viên của một tạp chí đã liên hệ với cậu và nói rằng bài luận văn của cậu chỉ cần sửa lại một vài chỗ là có thể xuất bản rồi, mà hôm qua cậu cũng đã bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong rồi.
Mấy việc trên tay đã được làm xong, bây giờ có thể nghỉ ngơi thư giãn rồi.
Bởi vì công việc trước lúc tốt nghiệp khá nhiều nên cậu và Bùi Lạc chỉ trò chuyện với nhau được vài câu thưa thớt, mà có vẻ như Bùi Lạc cũng đang bận gì đó, nhưng cậu cũng không có hỏi hắn.
Nếu là trước đây thì Tề Hoan đã trực tiếp hỏi rồi nhưng bây giờ —-
Trên môi dường như vẫn còn vương hơi ấm khi Bùi Lạc hôn lên, mặt Tề Hoan đỏ lên, cậu cũng không biết tại sao vào lúc nguy cấp như vậy Bùi Lạc lại hôn cậu nữa.
Tóm lại là vì nụ hôn này mà lúc nói chuyện với Bùi Lạc Tề Hoan cứ cảm thấy hơi ngại ngùng, lại thêm công việc học hành khá bận nên cậu cũng không hỏi thăm quá nhiều về tình hình gần đây của Bùi Lạc.
Nhưng bây giờ đã bảo vệ tốt nghiệp xong rồi, lớp cũng có tổ chức một buổi liên hoan trước khi ra trường. Triệu Thước hẹn bạn gái của cậu ta đi chụp ảnh lưu niệm nên gọi Tề Hoan tới chụp hình giúp, Tề Hoan nhìn đôi chim cu ở cùng nhau từ khi còn năm nhất tới bây giờ thì trong lòng có hơi suy nghĩ.
Nếu cậu hẹn Bùi Lạc tới trường cùng chụp hình thì sao nhỉ? Bùi Lạc có đồng ý không?
Bên kia Triệu Thước có vẻ như đã tìm được địa điểm chụp hình, cậu ta hôn bạn gái một cách rất tự nhiên, hôn gần một phút đồng hồ, Triệu Thước liếc mắt nhìn qua thấy Tề Hoan còn đang đứng ngẩn ngơ thơ thẩn thì không nhịn được hối “Đứng ngốc chỗ đó làm gì vậy con trai! Dáng ba cũng tạo xong rồi, nhanh chụp lại đi!”
Tề Hoan còn đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe Triệu Thước nhắc nhở thì lập tức lấy lại tinh thần giơ máy ảnh căn góc chụp liền mấy tấm.
Chụp ảnh xong thì Triệu Thước đưa bạn gái về ký túc xá nữ, Tề Hoan hiểu ý một mình quay về phòng, sau khi về ký túc xá mới phát hiện ra rằng tốt nghiệp xong rồi cậu đột nhiên không có việc gì để làm.
Tề Hoan ngồi ở trên giường nửa ngày, cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa mà mở máy ảnh ra, định xoá mấy bức ảnh chụp hỏng giúp Triệu Thước.
Khi mở tới bức ảnh chụp Triệu Thước và bạn gái hôn nhau thì bỗng dưng dừng tay lại, cậu lại nhớ tới nụ hôn với Bùi Lạc kia.
—Bây giờ nhớ tới cậu vẫn có cảm giác không thật, thần Thanh Long đứng trước mặt bọn họ, xung quanh đều là thi thể của cô dâu, còn cậu thì nằm cứng ngắc ở trong lòng Bùi Lạc không thể cử động được, nụ hôn của Bùi Lạc cứ như vậy mà rơi xuống.
Ở trong hoàn cảnh như vậy mà Bùi Lạc lại hôn cậu, như vậy có phải là trong lòng hắn cũng có cậu không, có phải hắn cũng đồng ý với mối quan hệ tình nhân giữa bọn họ không?
Lòng Tề Hoan rối bời, cậu không nhìn ảnh chụp nữa, do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên mở LOVE ra.
Cuộc trò chuyện đang dừng ở tin nhắn Bùi Lạc chúc cậu bảo vệ luận văn tốt nghiệp thuận lợi vào sáng hôm qua.
[Tôi bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong rồi, buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức vào thứ sáu tuần này, mấy ngày nay là thời gian chụp ảnh lưu niệm, anh có muốn tới đây chụp ảnh lưu niệm với tôi không?]
Nhớ tới hoàn cảnh gia đinh của Bùi Lạc, Tề Hoan vội vàng đánh chữ gửi thêm một tin nữa —
[Chi phí đi đường và nơi ở ăn uống tôi sẽ lo, anh chỉ cần tới đây là được, tôi còn có thể đưa anh đi dạo quanh Giang Thành.]
Kết quả trước khi cậu gửi tin nhắn đi thì Bùi Lạc đã trả lời.
[Tôi không tới được, gần đây có vài việc khá là bận.]
Tin nhắn kia của Tề Hoan lại năm ngay phía sau tin nhắn của Bùi Lạc, trước khi gửi cậu còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy bản thân mình cũng y như dòng tin nhắn này vậy, vừa xấu hổ lại thừa thãi.
Vì sao LOVE lại không có tính năng thu hồi tin nhắn chứ? Nếu Bùi Lạc thât sự có chuyện cần làm thì chẳng phải cậu giống như đang ép buộc hắn à.
Tề Hoan cũng không kịp đánh chữ, cậu vội vàng gửi tin nhắn thoại qua giải thích “Vậy anh cứ bận việc trước đi, bên này tôi cũng không có việc gì, chờ lúc nào anh rảnh thì tôi tìm anh chơi cũng được.”
Lần này Bùi Lạc gửi lại một tin nhắn [Ừ.]
Thứ sáu, trường tổ chức làm lễ tốt nghiệp, sau đó tới hội trường làm nghi thức tuyên thệ. Triệu Thước đã đi rửa ảnh lưu niệm ra làm thành một cuốn album thật dày, tất cả đều là ảnh của cậu ta và bạn gái, còn trong tay Tề Hoan chỉ có một tấm ảnh chụp chung cả khoa và một tấm chụp chung với lớp.
Văn Tu vì sức khoẻ đã hồi phục rất nhiều nên bị mẹ ném tới trường học, lúc cậu nhóc nghe nói hôm nay Tề Hoan tham gia lễ tốt nghiệp thì muốn trốn học chạy tới nhưng lại bị Tề Hoan khuyên lui.
Khó khăn lắm mới có thể đi học lại, nếu trốn học sẽ bị gọi phụ huynh, dựa theo tính cách nghiêm túc cẩn thận của dì thì có khi cậu lại trở thành đối tượng bị hiềm nghi dạy hư trẻ nhỏ.
Nhưng vừa bước vào hội trường, ở bên cạnh còn có một đám bạn học mà Tề Hoan lại bị Văn Tu nhảy tới ôm lấy.
“Huhu, anh Tề, em không tìm được giảng đường cử hành lễ tốt nghiệp của các anh, em hỏi bảo vệ thì người ta lại bảo em tới đây chờ.” Văn Tu vẫn còn đang mặc đồng phục cấp ba, thực sự rất nổi bật giữa đáng đông sinh viên sắp tốt nghiệp này, có mấy cô gái chung lớp với Tề Hoan ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía họ.
Tề Hoan dở khóc dở cười, mặc dù đã nói không cho Văn Tu tới đây nhưng khi nhìn thấy Văn Tu tới thì cậu vẫn rất ngạc nhiên và vui mừng.
Cậu đi ra khỏi đội ngũ lớp mình, kéo theo Văn Tu đi tới chỗ ngồi đã được sắp sếp ở hội trường, Văn Tu sợ Tề Hoan không vui nên còn nhỏ giọng thì thầm “Không phải em tự tiện chạy tới đâu, em còn mang theo cả máy ảnh để chụp ảnh cho anh này, lát nữa lên bục anh phải cười lên đó.”
Tề Hoan cười cười gật đầu “Vậy cảm ơn em trước nha, lát nữa làm nghi thức xong anh mời em tới nhà ăn ở khu A, nhà ăn ở trường anh nổi tiếng lắm đó.”
Lớp Tề Hoan được xếp sau cùng, gần như là sắp tới lúc tuyên thệ luôn rồi.
Bao nhiêu năm nay ước mơ của Tề Hoan là trở thành một nhà khoa học, mà hiện tại ước mơ của cậu càng cụ thể hơn, cậu hi vọng có một ngày bản thân cậu cũng có thể trở thành một người chuyên nghiệp giống như các đại thần kia, có thể toả sáng ở lĩnh vực mà mình am hiểu.
Sau nghi thức tuyên thệ mọi người sẽ chụp ảnh chung, Tề Hoan nhớ tới Văn Tu, ánh mắt vô thức nhìn về phía cuối hội trường, nhưng khi nhìn thấy Bùi Lạc đứng bên cạnh Văn Tu thì Tề Hoan vô thức mở to mắt khiến cho bức ảnh chụp chung trở thành một lịch sử đen không thể xoá bỏ.
Không phải hắn nói bận không thể tới được à?
Tề Hoan không có cách nào miêu tả nội tâm của bản thân vào lúc này, chờ nghi thức tuyên thệ kết thúc, cậu lập tức chạy về phía cuối hội trường.
Nụ cười nở trên môi Bùi Lạc “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Trong khoảnh khắc này nội tâm Tề Hoan tràn đầy pháo hoa rực rỡ, cậu đột nhiên nhận ra tâm trạng của mình đã bị Bùi Lạc khống chế hoàn toàn.
Cho dù trình độ cao hay thấp, giàu hay nghèo, những tiêu chuẩn của thế tục này cũng không thể ngăn cản việc cậu thích con người trước mắt đây.
Thì ra cảm giác thích một người chính là thứ tình cảm mãnh liệt như vậy.
Sau đó Tề Hoan dẫn hai người kia đi tới nhà ăn, Văn Tu vẫn luôn mong ngóng bữa trưa ở nhà ăn đại học A, cậu nhóc hi vọng mình có thể thi đậu đại học A, ăn uống xong xuôi Tề Hoan lại dẫn hai người đi dạo quanh trường, đại học A là một ngôi trường có lịch sử lâu đời, ở đây có rất nhiều kiến trúc lâu đời rất có giá trị tham quan, Văn Tu vừa đi vừa chụp, cho tới khi trời đã ngả bóng chiều mới không tình nguyện để Tề Hoan nhét vào taxi tiễn về.
Còn lại hai người đi dạo ở ngoài đường, đây là lần đầu tiên bọn họ đơn độc đi chung với nhau như vậy, tới đoạn góc cua Tề Hoan gọi Bùi Lạc dừng lại.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trái tim Tề Hoan đập loạn, cậu hơi sợ nhưng cũng mang theo mong chờ với chuyện sắp xảy ra, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Lạc, Bùi Lạc dừng chân lại cúi đầu nhìn xuống, trong con ngươi đen nhánh chỉ có ảnh ngược của Tề Hoan.
Tề Hoan nói thẳng “Bùi Lạc, em thích anh.”
Bùi Lạc vẫn chưa phản ứng lại, hắn theo bản năng tiếp lời “Tôi cũng thích em.”
“Không phải.” Tề Hoan nhìn vẻ mặt của Bùi Lạc thì biết hắn đã hiểu nhầm rồi, cậu chịu đựng xấu hổ giải thích “Là thích kiểu muốn ở chung một chỗ với anh ấy.”
Cậu nói xong lại thấy vẻ mặt Bùi Lạc đang cực kỳ ngạc nhiên thì trái tim chìm xuống đáy cốc.
Mấy phút trôi qua nhưng Bùi Lạc vẫn không nói gì, trên đường xe qua lại thỉnh thoảng bóp còi, đèn xe chiếu lên rút ngắn cái bóng của bọn họ rồi lại kéo dài ra, Tề Hoan chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này.
Xấu hổ tới mức muốn khóc lên.
Bùi Lạc không thích cậu hả? Vậy tại sao lại thường xuyên trò chuyện với cậu trên LOVE, lại còn gửi đạo cụ tới cho cậu, lại còn cùng cậu vào phó bản? Tất cả đều là giả sao? Tề Hoan đè nén chua xót trong lòng, khoé mắt cũng đỏ lên, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại thảm hại, rõ ràng là Bùi Lạc đều…..
Chỉ khi đối mặt với người mình thích mới muốn hôn, coi như mấy cái trước là do cậu ảo tưởng vậy thì cái này giải thích như thế nào?
Hít sâu một hơi, cậu cố gắng bình ổn giọng nói “Anh không thích em thì tại sao lúc trong trò chơi lại hôn em?”
Bùi Lạc lại im lặng một lúc mới nói chuyện.
“Cậu bị đám sương đen nhập vào người, nếu tôi không thanh lọc giúp cậu thì cho dù có giết chết con rắn kia cậu vẫn sẽ chết ở trong phó bản.”
“Như vậy…..” Tề Hoan cố gắng trợn mắt nhìn “Cái gọi là thanh lọc chính là hôn? Nếu vậy thì em còn phải cảm ơn anh đã cứu em một mạng rồi.”
Bùi Lạc lại im lặng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì ra chỉ có một mình cậu là đang xoắn xít chuyện này, vẻ mặt Tề Hoan cứng ngắc, lúc này cơ thể đã không còn do cậu khống chế, cậu chỉ nhớ mình ồ lên một tiếng rồi nói câu tạm biệt, phong độ vững vàng quay về trường học rồi mua hai chai rượu mà bản thân chưa từng uống bao giờ về.
Tối hôm đó Triệu Thước đi chúc mừng rồi ở luôn bên ngoài với bạn gái, trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, lần đầu tiên Tề Hoan cảm nhận được cảm giác say rượu là như thế nào.