Cánh tay Tề Hoan hơi đau, nhưng cậu cũng không rảnh để bận tâm về nó, bây giờ điều quan trọng nhất là phải tránh được gã xác ướp.
Bùi Lạc nghe thấy tiếng của gã xác ướp thì lập tức đẩy cửa tủ nhảy ra, vừa lúc thấy Tề Hoan lăn một vòng từ dưới giường ra ngoài. Ánh mắt hắn tối sầm lại, chẳng thèm nhìn tới gã xác ướp bị bốc cháy nằm lăn lộn trên đất, chỉ đi tới ôm lấy Tề Hoan rồi chạy ra khỏi phòng.
Lớp băng vải trên người gã xác ướp rất bắt lửa, ngọn lửa cháy hừng hực cao gần một mét, mấy tượng sáp ở gần đó cũng bị nóng chảy dần lộ ra thi thể bên trong. Còn lại Văn Tu vẫn còn lọt lại trong phòng, gã xác ướp vẫn chưa từ bỏ, đột nhiên nó nhào tới chỗ Văn Tu làm adrenalin cậu nhóc tăng vọt, vụt một cái đã chạy khỏi căn phòng.
Trước khi gã xác ướp chạy ra, Bùi Lạc đã nhanh tay rút một ống thép bên cạnh chặn ngay chốt nắm cửa, cửa phòng tạm thời bị khóa lại.
Văn Tu thờ phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại thấy Bùi Lạc còn đang ôm Tề Hoan, vẻ mặt kỳ lạ hỏi “Anh Tề làm sao vậy? Bị thương chỗ nào hả?”
Tinh thần Tề Hoan căng thẳng cực độ, trong thoáng chốc cũng quên mất mình còn đang nằm trong lòng ngực Bùi Lạc, khi nghe thấy câu hỏi của Văn Tu thì giận bản thân sao lại không cẩn thận rơi vào tay Bùi Lạc rồi.
Cậu vội vàng nhảy xuống, đứng cách xa Bùi Lạc một khoảng rồi bảo “Không sao.”
Bùi Lạc hết lần này tới lần khác vạch trần cậu “Cánh tay cậu ấy bị thương.”
Văn Tu mơ mơ hồ hồ à lên một tiếng, hoàn toàn không phát hiện ra có điều gì kỳ lạ, chỉ thật lòng quan tâm tới Tề Hoan “Anh Tề không có việc gì chứ, không thì để em ôm anh.”
Khóe miệng Tề Hoan giật giật.
Không có nhiều thời gian để lãng phí, sáu phút đã trôi qua, chỉ cần cố gắng cầm cự thêm bốn phút nữa là trò chơi sẽ kết thúc. Bên trong phòng gã xác ướp vẫn đang gào thét, không chịu hết hy vọng mà lấy lưỡi hái bổ vào cánh cửa, cánh cửa bằng sắt hiện lên những vết chém lồi lõm.
Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy chốc mà cánh cửa bị nó chém thủng.
Bùi Lạc nắm tay Tề Hoan chạy về lại con đường mà họ đã chạy tới lúc trước, quay về lại ngã rẽ lúc đầu, xa xa phía sau có tiếng cửa sắt rơi xuống sàn.
Tề Hoan quay đầu nhìn lại thì thấy gã xác ướp đã chém thủng cửa sắt đi ra, băng vải quấn trên người nó cũng bị thiêu rụi làm lộ ra cơ thể cháy đen, nó khiêng lưỡi hái dẫm lên cửa sắt bị chém rụng, đứng đó quan sát hai bên hành lang, khi phát hiện thấy bóng dáng của ba người họ thì lập tức đuổi theo.
Trong lòng Tề Hoan cực kỳ lo lắng nhưng Bùi Lạc thì lại rất bình tĩnh, cả đường kéo cậu đi, đến ngã rẽ lại rẽ vào một hành lang khác, chủ đề của bên này là bệnh viện. Tiếng gào thét của gã xác ướp càng lúc càng gần, tốc dộ di chuyển của nó nhanh hơn con người rát nhiều, không lâu sau gã xác ướp chắc chắn sẽ lại bắt được bọn họ.
Tề Hoan còn đang bận suy nghĩ kế hoạch đối phó, gã xác ướp khá sợ lửa, may mà cậu có mua ba quả cầu lửa sử dụng một lần, như vậy có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Bây giờ vẫn còn bốn phút, nếu mang tất cả đạo cụ ra dùng thì vẫn có thể kéo dài thời gian thêm.
Gã xác ướp đã đi vào đường chủ đề bệnh viện, sau khi nhìn thấy ba người họ thì cực kỳ hưng phấn, lại tăng tốc chạy về phía bọn họ. Thần kinh Tề Hoan căng lên, nhưng một giây sau, cậu cảm nhận được có một cỗ lực đẩy rất lớn đẩy cậu vào căn phòng trên hành lang.
Văn Tu cũng bị Bùi Lạc ném vào chung, biểu cảm không thể tin được hiện lên trên mặt Tề Hoan, cậu không hiểu Bùi Lạc làm vậy là có ý gì, gã xác ướp có thể lưỡi hái chém thủng cửa sắt, cho dù bây giờ có khóa cửa trốn thì cũng chỉ kéo dài thời gian thêm một phút mà thôi, căn phòng này lại khá nhỏ, không tiện cho việc chạy trốn, nếu đánh nhau với gã xác ướp thì chẳng có chút ưu thế nào.
Cách tốt nhất bây giờ là nên chạy tiếp, khi thời gian không còn nhiều thì tìm một nơi có thể đánh NPC từ xa để kéo dài thời gian.
Bùi Lạc nghiêm túc nói “Ở yên chỗ này đừng đi ra.” Sau đó đóng cửa lại.
Lúc này Tề Hoan mớ ý thức được là Bùi Lạc muốn làm gì, câu run run rõ cửa “Bùi Lạc, anh phát điên cái gì vậy! Mau thả em ra ngoài, ba người chúng ta phối hợp với nhau có thể kéo dài thời gian tới mười phút mà! Một mình anh không làm được đâu!”
Gã xác ướp càng ngày cách bọn họ càng gần, Bùi Lạc còn định nói gì đó nhưng thời gian không cho phép, hắn giơ tay tăng thêm một tầng cấm chế lên cửa rồi đi về phía gã xác ướp.
Gã xác ướp không ngờ được rằng còn có người chơi không sợ chết như vậy, gã hưng phấn không chút do dự vung lưỡi hái từ trên chém xuống, nhưng một giây sau người đứng trước mặt nó đột nhiên biến mất, lưỡi hái đang trên đà chém xuống không kịp thu về bổ thẳng xuống nền vang lên tiếng ầm thật lớn, nền nhà đã bị gã chém thành một cái hố to.
“Chạy nhanh ghê!” gã xác ướp nói, trình độ của mấy người chơi lúc trước quá thấp, chỉ chơi được mấy phút đã bị nó bắt lại hết, còn người chơi này có vẻ có năng lực hơn đám kia nhiều.
Lúc đầu băng vải bị đốt cháy làm tâm trạng của gã rất khó chịu, nhưng khi gặp được con mồi có trình độ cao gã cần phải cẩn thận mới xử lý được.
Bùi Lạc đứng ngay phía sau lưng gã lên tiếng nhắc nhở “Tôi ở đây.”
Gã xác ướp nhanh chóng quay người, lưỡi hái trong tay cũng đồng thời vung ra, nhưng lần này gã vẫn chém hụt. Bùi Lạc lại đứng phía sau lưng gã khẽ cười nói “Cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Câu nói này thực sự đã chọc giận gã xác ướp, gã đuổi theo Bùi Lạc vung lưỡi hái chém loạn xạ, nhưng đuổi theo một lúc lâu đến cả cái vạt áo cũng không chém được.
“Xem ra ngươi cũng không bắt được ta rồi, như vậy thì chúng ta căn cứ theo quy tắc lúc trước thay đổi cách chơi đi.” Bùi Lạc đứng trước mặt gã xác ướp, trái ngược với vẻ mệt mỏi đang thở hồng hộc của nó thì Bùi Lạc lại cực kỳ nhàn nhã, hắn búng tay một cái, ngay lập tức không khí xung quanh như bị một tầng trong suốt bao trùm, đường đi trong nhà ma trở nên rõ ràng hơn.
Từ sau phó bản lần trước Bùi Lạc đã có thể che giấu khí tức của mình, khi tiến vào phó bản lần này hắn lại sợ bị lộ thân phận nên vẫn luôn giả làm một người chơi bình thường, bây giờ đã tiến vào trong lĩnh vực nên có thể hoàn toàn phóng thích khí tức của bản thân.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ở trong trò chơi giải cứu, quỷ quái càng cao cấp thì càng cảm nhận rõ khí tức của thần, sau khi hoàn cảnh xung quanh thay đổi, gã xác ướp càng cảm nhận rõ uy áp đến từ sâu trong linh hồn, người chơi trước mắt nó như đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác, cả cơ thể nó run lên, leng keng, lưỡi hái cũng rơi xuống đất.
“Đây là lĩnh vực của ta, bây giờ thời gian vẫn còn hai phút, vì để công bằng ta sẽ để ngươi chạy trốn trong một phút, một phút sau ta sẽ bắt đầu đi tìm, nếu ngươi có thể trốn tới khi hết thời gian thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ lúc trước, còn nếu bị ta bắt được, dù sống hay chết ngươi cũng phải giao giấy thông hành cho ta.”
“Cái này không thể nào…” Ngũ quan trên mặt gã xác ướp đã bị cháy đen, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng gã đang hoảng sợ.
Đúng lúc này hệ thống thông báo riêng cho gã xác ướp.
[Hệ thống: Giao dịch giữa NPC và người chơi đã được thành lập, hệ thống phụ trách đếm ngược thời gian, kết quả cuối cùng sẽ do hệ thống phán định.]
Đặc quyền của NPC là được bắt đầu trò chơi, người chơi không thể chủ động bắt đầu trò chơi với NPC, lúc này gã xác ướp Betta mới phát hiện chuyện không ổn.
Hốc mắt bị đốt cháy đen thui của nó nhìn về phía người đàn ông trước mặt đầy kinh dị.
“—–Mày không phải là người.”
Tất nhiên Bùi Lạc không phải là người, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh không hề bị dao động, chỉ tỉnh táo nhắc nhở “Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn lại năm mươi giây.”
Khi trò chơi đã bắt đàu thì không thể thay đổi quy tắc, gã xác ướp thường xuyên bắt đầu trò chơi với người chơi, gã rất rõ quy tắc và quy trình trong đó.
Gã cắn môi, đến lưỡi hái cũng không nhặt, một mạch chạy ra cửa nhà ma.
Bùi Lạc vẫn đứng yên tại chỗ, mặc dù ở trong lĩnh vực nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, Tề Hoan vẫn đang phá cửa, do có thêm một tầng cấm chế của hắn nên cửa vẫn chưa bị phá tan.
Hắn nhíu mày, rõ ràng là đã nói cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn ở trong phòng rồi, bên ngoài này rất nguy hiểm, hắn lại không thể bại lộ thân phận ở trước mặt người chơi được.
May mà thời gian chỉ còn hai phút, hắn đã nói sẽ lấy ba tấm giấy thông hành cho bạn nhỏ thì chắc chắn sẽ làm được.
Thời gian một phút trôi qua rất nhanh, mà bên trong căn phòng Tề Hoan dùng sức phá cửa ngày càng kịch liệt, lúc đầu Tề Hoan còn để Văn Tu hỗ trợ đạp cửa, nhưng cánh cửa này thực sự còn cứng hơn cả kim cương, đập phá một hồi cũng chẳng ăn thua gì, cuối cùng Tề Hoan đành phải triệu hồi dao phẫu thuật ra chém cửa.
Một mình Bùi Lạc ở bên ngoài đánh nhau với gã xác ướp, có gặp phải nguy hiểm cũng không có ai cứu giúp, vừa nghĩ tới đây trái tim Tề Hoan lại thắt lại, cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cậu không thể nhàn nhã trốn ở trong này, cậu phải ra ngoài giúp Bùi Lạc.
Tề Hoan vẫn đang cầm dao phẫu thuật phá cửa, cánh cửa đầy rẫy những vết cắt, Văn Tu thấy tay Tề Hoan bị chấn tới mức đỏ lên thì đau lòng khuyên “Anh Tề, anh Bùi lợi hại như vậy chắc chắn là không sao đâu, một mình anh ấy ra đối phó với NPC thì khẳng định là còn có át chủ bài phía sau, anh phải bình tĩnh đã, đừng có gấp, chẳng phải bây giờ thời gian đã sắp tới hai phút nhưng hệ thống vẫn chưa có thông báo người chơi tử vong hay sao? Chắc chắn anh Bùi có thể sống sót qua hai phút này.”
Nhưng khi Văn Tu vừa dứt lời —-
[Hệ thống: Một người chơi tử ving, còn lại mười lăm người chơi chưa có giấy thông hành.]---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sắc mặt Tề Hoan đột nhiên trắng bệch, sau đó cậu lại điên cuồng dùng dao phẫu thuật chém cửa sắt.
Văn Tu chưa từng thấy Tề Hoan điên cuồng như vậy, trong một lúc bị dọa tới mức ngu người, không dám nói thêm lời nào nữa.