“Thật ra chơi kéo búa bao là chơi cờ kiểu tâm lý học.” Tề Hoan thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình nên nói ngắn gọn “Bình thường ở lần đầu tiên đoán số, nếu không cân nhắc tới các nhân tố liên quan khác thì người mới sẽ vô thức làm ra bao hoặc búa vì đây là tư thế tay cơ bản, bởi vì kéo mang tính phức tạp hơn nên xác suất xuất hiện sẽ rất nhỏ, vì vậy lần đầu tiên ra bao là phương pháp ổn định nhất, nếu như đối phương ra bao thì chúng ta sẽ hòa, không thắng không thua, nếu như đối phương ra búa thì chúng ta thắng.”
Văn Tu ở một bên nghe xong thì tặc lưỡi, từ nhỏ cậu nhóc đã chơi kéo búa bao rất nhiều lần cũng chưa từng suy nghĩ về những vấn đề này, nhưng mà đúng là lần đầu tiên giơ tay thì mọi người đều hay ra bao hoặc là búa, ai có thể nghĩ được một trò chơi đơn giản lại có nhiều đạo lý huyền diệu như vậy.
Điều quan trọng là người bình thường sau khi bị dĩa tiên chọn trúng thì đầu óc đều bối rối trống rỗng cả, có ai còn tỉnh táo để suy nghĩ về mấy cái này chứ? Cũng chỉ có anh Tề là không hoảng thôi.
Văn Tu phục Tề Hoan sát đất, Tiểu Vũ ở bên cạnh người mặc đồ tây nói.
“Vậy nếu lúc nãy đối phương không ra bài như bình thường, lại ra kéo thì phải làm sao?”
Tề Hoan còn chưa kịp nói thì người mặc đồ tây đã nói thay cậu “Thật ra bản chất vẫn là đánh bạc, phần thắng lớn hơn nhiều so với phần thua, trò chơi này kỹ xảo chiếm 80%, vận may chiếm 20%, cho dù kỹ xảo của em đã đạt tới đỉnh cao nhưng vận may cực kém thì cũng sẽ lật thuyền thôi.”
Tề Hoan gật gật đầu, đúng là như vậy, cho nên phải duy trì bình tĩnh, tìm đúng nhược điểm của dĩa tiên, trước khi chơi cậu cố tình khiêu khích dĩa tiên, dĩa tiên khi còn sống cũng là người bình thường, tư duy và năng lực không có nhiều thay đổi, khi nóng đầu lên thì cũng không thể suy nghĩ nhiều, như vậy theo bản năng sẽ ra búa.
Do đó Tề Hoan dùng 80% kỹ xảo này dùng đến thành thạo làm cho xác suất tăng lên thành 90%, những khả năng làm gia tăng xác suất chiến thắng cậu đều suy nghĩ đến.
Chỉ có 10% xác suất là phải đánh cược, cho dù vận may của cậu cực kỳ kém, thua trò chơi thì cậu cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù sao những gì có thể làm cậu đã làm hết rồi, hành sự tại nhân thành sự tại thiên.
Cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm, dĩa tiên trong lúc cáu giận đã ra búa giúp cậu chiến thắng, thành công hỏi được câu hỏi liên quan tới manh mối.
Bởi vì Tề Hoan chiến thắng nên trò chơi sẽ tiếp tục, dĩa sứ trên giấy lại xoay tròn, mọi người đều nín thở chờ đợi, rất nhanh, dĩa sứ dừng lại ở vòng tròn số 5.
Là Giai Giai, sau khi bạn trai mất tích thì cô luôn rầu rĩ không vui, thấy dĩa sứ dừng ở con số của mình ánh mắt của cô trở nên tối đen không rõ, sau đó chậm rãi đi tới trước gương.
Tề Hoan luôn lo lắng rằng sau khi bạn trai mất tích thì cô sẽ muốn chết, do đó luôn chú ý đến tình trạng của cô.
Giai Giai chầm chậm hô lên “Kéo búa bao”, những người khác không nhìn thấy kết quả trò chơi, chỉ có thể im lặng chờ đợi, nhưng vẻ mặt Giai Giai trở nên bối rối, Tề Hoan vừa định đi lên xem kết quả như thế nào, đột nhiên thấy đầu óc choáng váng.
Một giây sau Tề Hoan mở mắt, lại phát hiện mình đang ngồi ở vị trí vốn là của Giai Giai, chính mình đang giơ tay phải ra bao, còn dĩa tiên trong gương ra kéo!
Dĩa tiên cũng không ngờ được là trò chơi giữa chừng lại đổi người, nhưng khi nhìn thấy người chơi là Tề Hoan đã trào phúng nó thì lại cảm thấy hài lòng, miệng nở nụ cười viết xuống chữ ‘thua’ ở trên mặt gương.
Tề Hoan nhìn tay của mình, lại liếc mắt nhìn Giai Giai đang ngồi ở vị trí của mình, đối phương chột dạ cúi đầu, cậu đột nhiên hiểu ra là đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Giai Giai đã sử dụng đạo cụ, khi thấy mình thua trong trò chơi đoán số với dĩa tiên thì nhanh chóng chọn người lên làm thế thân cho mình.
Trong lòng Tề Hoan ngũ vị tạp trần, cậu không ngờ là sau khi mình dốc hết sức thắng được trò chơi một lần, nhưng lại bị dịch chuyển nhận trừng phạt khi thua trò chơi, đến cơ hội chống lại dĩa tiên cũng không có.
Văn Tu ngồi ở bên cạnh Giai Giai, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cậu nhóc thấy người bị thay đổi thì lập tức chạy tới trước gương.
Chữ ‘thua’ thật to trên mặt gương đã chọc giận Văn Tu, cậu nhóc chỉ vào Giai Giai mắng to “Mẹ kiếp, cmn sao cô lại độc ác như vậy? Chính mình chơi thua trò chơi lại bắt anh ấy lên nhận thay, có gan chơi mà không có gan gánh chịu hậu quả, chưa từng thấy ai ngu như cô! Còn tới trò chơi giải cứu? Mất công anh Tề còn giải thích quy tắc trò chơi với mấy người, lương tâm đều đem cho chó ăn hết rồi đúng không!”
Công phu mắng người của Văn Tu đến cả NPC trong trò chơi còn thấy tự ti, Giai Giai lúc đầu còn tỏ vẻ ủy khuất khóc lóc nói mình sợ, còn nói Tề Hoan tài giỏi như vậy nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình, mùi trà xanh tỏa ra nồng nặc khiến người ta buồn nôn, càng về sau Văn Tu căn bản không nghe cô giải thích, mắng càng ngày càng khó nghe, cuối cùng cô cũng xé rách da mặt cãi lộn với Văn Tu “Đạo cụ này là tôi lấy được ở phó bản trước! Phó bản sản xuất đạo cụ thì tất nhiên là có thể dùng, tôi chỉ là sử dụng đạo cụ để bảo vệ mình, cái này thì có gì sai? Bạn trai tôi đã chết, một đường khó khăn như vậy lại để tôi cũng phải chết theo sao?”
“Cô không muốn chết, vật anh Tề đáng chết sao? Nếu cô còn có chút lương tâm thì khi bị chọn trúng đã đổi với anh Tề rồi, anh Tề chơi đoán số với dĩa tiên chưa chắc đã thua, cô tự mình đi chơi trò chơi, chờ thua rồi mới đổi cho anh Tề.” Bình thường Văn Tu đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm bây giờ đột nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cậu nhóc càng mắng càng tỉnh táo “Cô còn tưởng là mọi người không nhìn ra tính toán của cô sao? Chẳng phải là lo lắng sẽ lãng phí đạo cụ sao? Nếu thua thì hôm nay trò chơi sẽ dừng lại, sẽ không bị dĩa tiên chọn trúng thêm một lần nữa, cô đúng là vừa ngu vừa xấu, chẳng trách bạn trai cô thà chết cũng nói không cần.”
Vừa nhắc tới Tống Trì, Giai Giai liền chảy nước mắt, cô đưa tay lau mặt rồi mặt kệ mọi người chạy khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Thấy Giai Giai chạy đi thì vẻ mặt Văn Tu trở nên lo lắng.
Trò chơi kết thúc, dĩa tiên ở trong gương biến mất, đêm nay Tề Hoan thay Giai Giai nhận trừng phạt, mặt dù có chút khó chịu nhưng đây cũng không phải là việc mà cậu có thể khống chế được.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, lúc dĩa tiên thông qua tổng giám đốc Lý gửi video tới cho cậu thì cậu làm như thế nào để tự bảo vệ được mình.
Người mặc đồ tây quan sát toàn bộ sự việc, hắn cũng chướng mắt hành động của Giai Giai, nhưng cũng không thể trách móc nặng nề, dù sao thì bản chất của con người vốn là ích kỷ, ở những phó bản cao hơn, hành động giá họa cho đồng đội càng nhiều, bởi vì người chơi cấp cao có rất nhiều đạo cụ, chỉ cần là trò chơi cho phép thì tình trạng người chơi giết người chơi đều có thể xảy ra.
Nhưng mà Tề Hoan cũng quá thảm, đến cơ hội để phản kháng cũng không có.
Người mặc đồ tây nghĩ nghĩ, sau đó lấy từ trong ngực ra một ống tiêm “Tôi có đạo cụ bảo vệ mạng khác rồi, nhưng có cái này nhận được ở phó bản cấp một chưa dùng tới, đây là kim điều trị có thể dùng cho tất cả các phó bản, tôi chỉ có thể giúp được cậu như vậy thôi.”
Trước mặt Tề Hoan xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.
[Hệ thống: Người chơi được tặng đạo cụ ‘kim điều trị’ có nhận hay không.]
Tề Hoan nhấn ô ‘có’, phía trên nhảy ra dòng giới thiệu về đạo cụ.
[Giới thiệu đạo cụ: ‘kim điều trị’ là đạo cụ sử dụng một lần, sử dụng cho người chơi, khi người chơi bị thương trong phó bản nếu dùng ‘kim điều trị’ thì cơ thể sẽ hồi phục lại ngay lập tức.]
Tề Hoan ngẩng đầu nói lời cảm ơn với người mặc đồ tây, mặc dù có người lòng mang ý đồ xấu nhưng cũng có người sẽ vui vẻ giúp đỡ người khác.
Tối nay người mặc đồ tây đề nghị mọi người lại ở chung với nhau giống như tối hôm qua để đề phòng chuyện không may, nhưng Tề Hoan lại từ chối, thức đêm lãng phí thời gian lại mệt mỏi, hơn nữa hôm qua dĩa tiên gửi tin cho Tống Trì lúc bảy giờ sáng, hôm nay chắc cũng sẽ như vậy.
Chẳng bằng để mọi người đi nghỉ sớm một chút.
Cuối cùng người mặc đồ tây nghe theo đề nghị của Tề Hoan, mọi người trở về phòng của chính mình, Tề Hoan về phòng, rửa mặt một chút rồi lên giường nằm chuẩn bị đi ngủ, Văn Tu ở giường bên cạnh vẫn luôn im lặng, cậu nhóc khó chịu nói “Anh Tề, anh vẫn còn ngủ được sao?”
Dù sao lúc trời sáng, điều chờ đón mình lại là sự trừng phạt có thể chết người, tính mạng đang treo lơ lửng như vậy ai có thể ngủ yên?
Thật ra lúc còn ở trong phòng trực tiếp Tề Hoan đã bình tĩnh lại, là họa thì không thể tránh được, còn không bằng đi nghỉ chuẩn bị tinh thần để ngày mai tiếp nhận thách thức, nhưng ban ngày cậu ngủ quá nhiều nên buổi tối đúng là ngủ không được.
Nhưng Tề Hoan cũng không nói với Văn Tu, cậu không muốn để cho đứa nhóc đang còn là trẻ vị thành niên này lo lắng, cậu cười nói “Không phải anh còn có đạo cụ sao? Hơn nữa đay là phó bản cấp một nên quỷ cũng sẽ không quá mạnh đâu, chúng ta đi ngủ thôi, nếu sáng mai tinh thần không tốt thì không đánh lại được dĩa tiên đâu.” Bị Tề Hoan nhắc như vậy làm Văn Tu nhớ ra mình chính bây giờ là khiên thịt, cho dù sáng mai dĩa tiên có tới thì cậu nhóc cũng có thể ngăn cản được một lúc, vì thế cậu nhóc liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tề Hoan cười cười, chỉnh chuông điện thoại lớn hơn rồi mới đi tắt đèn.
Một đêm không mộng, Tề Hoan bị tiếng chuông trong trẻo đánh thức, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu còn tưởng là dĩa tiên gửi tin cho mình, kết quả lại là một người khác.
Là P.
Tề Hoan nhớ tới buổi tối trước khi cậu tiến vào trong trò chơi đã tải vài cuốn sách điện tử mới cho P, với tốc độ đọc sách của P thì bây giờ có lẽ đã xem xong rồi.
Nhưng bây giờ cậu đang ở giữa ranh giới sống còn, không có tâm trạng nào nói chuyện phiếm với P, nhưng nếu cậu không may chết đi thì đây lại là cơ hội cuối cùng có thể nói chuyện với người ở thế giới thực.
Cậu thở dài một cái, cuối cùng vẫn mở LOVE ra.
[P: Sách điện tử mà cậu gửi tôi đã đọc xong rồi, còn có cuốn nào mới không?]
Tề Hoan nghi ngờ rằng P là một người cuồng đọc sách, mặc dù cậu có lòng muốn giúp P, nhưng tình huống hiện tại thì cậu không có cách nào làm được, nên trả lời lại.
[Cậu bé Hoan Hoan: Bây giờ tôi đang ở nơi khác, không có cách nào giúp anh tải sách điện tử.]
[Cậu bé Hoan Hoan: …..Có lẽ sau này cũng không thể giúp anh được nữa.]
P trả lời rất nhanh.
[P: Vì sao? Cậu không trở về trường học nữa sao? Không phải tháng sáu mới tốt nghiệp đại học sao?]
Những ngày vừa qua đều có sách báo phổ cập khoa học hiện đại, bây giờ trên cơ bản P đã hiểu được một ít sinh hoạt thường thức của xã hội, đến thời gian tốt nghiệp đại học hắn cũng biết được, Tề Hoan có chút buồn, đó đều là nhờ phương pháp giáo dục của cậu, tiếc là tình huống trong trò chơi không có cách nào nói cho những người khác biết, cậu đành tắt màn hình, không trả lời câu hỏi của P.
Nhưng khi cậu vừa tắt màn hình thì nó lại sáng lên lần nữa, Tề Hoan còn tưởng là tin của P, nhưng chuông lần này khác với tiếng chuông nhắc nhở đáng yêu của LOVE.
Tim Tề Hoan đập mạnh, trừng phạt của cậu tới rồi.
Cậu gọi Văn Tu tỉnh lại, chính mình cũng gọi dao phẫu thuật ra, sau khi chuẩn bị xong tất cả, hai người nín thở tập trung tinh thần, Tề Hoan cẩn thận nhìn màn hình điện thoại đang sáng, nhấn mở app.
Danh sách trò chuyện trong app có thêm một người, là tổng giám đốc Lý, Tề Hoan lại mở tiếp khung trò chuyện, bên trong tin nhắn giống với Tống Trì, chỉ có một cái video được gửi đến, ảnh bìa cũng không thay đổi, vẫn là cô gái không mặc đồ kia, chỉ có khuôn mặt là bị làm mờ.
Văn Tu run run hỏi “Anh Tề, nếu không mở video thì có thể không bị trừng phạt nữa không?”
Điều này cũng có thể là một phương pháp đối phó, có khi nào trừng phạt của dĩa tiên chỉ là nhắm tới những người thích xem video không?
Nhưng rất nhanh thì Tề Hoan biết cách này không thể thực hiện được, bởi vì nhận thấy qua lâu rồi mà video không được mở ra, điện thoại của cậu giống như bị hacker điều khiển vậy, màn hình điện thoại tự động sáng lên, đồng thời trên màn hình còn bắt đầu đếm ngược.
10, 9, 8, …………---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nếu người chơi không nhấn mở video thì trò chơi sẽ cưỡng chế thực hiện, Tề Hoan không muốn ngồi chờ chết, tay phải cậu cầm chắc dao phẫu thuật, tay trái nhấn vào đường dẫn [đây], khi dĩa tiên từ trong điện thoại đi ra thì cậu có thể dùng dao phẫu thuật đâm nó bị thương.
Còn ba giây cuối cùng, Tề Hoan dứt khoát nhấn mở video, nhưng lại xảy ra tình huống khá kỳ lạ, sau khi nhấn mở thì màn hình điện thoại của Tề Hoan lại trống rỗng.
Tề Hoan và Văn Tu ngồi chờ bên cạnh điện thoại hơn mười phút, đến cái bóng của dĩa tiên cũng không thấy.
Điều này không khoa học.
Tề Hoan đóng app lại, rồi lại mở khung trò chuyện, nhưng điện thoại mất tín hiệu không thể mở được, nhấn mở video xong lại không có chuyện gì xảy ra sao? Vậy Tống Trì biến mất như thế nào?
Cậu cảm thấy không đúng, theo thái độ của dĩa tiên trong ngày hôm qua thì dĩa tiên phải rất hận cậu mới đúng, nếu đã có cơ hội trừng phạt thì làm sao lại bỏ qua cho cậu như vậy được.
Ngược lại, Văn Tu ở bên cạnh rất là vui vẻ, Tề Hoan không bị gì đúng là chuyện cực kỳ may mắn, cậu nhóc vui vẻ chạy tới báo cho người mặc đồ tây ở phòng bên cạnh, không lâu sau, người mặc đồ tây và Tiểu Vũ đều đi qua.
Người mặc đồ tây nói thẳng “Dĩa tiên thật sự không xuất hiện?”
Tề Hoan vẫn ngồi trên giường, nghe vậy thì gật gật đầu.
“Thật kỳ lạ, nếu như NPC có cơ hội đùa giỡn người chơi thì không có khả năng dễ dàng bỏ qua như vậy, trừ khi nó gặp phải thứ còn mạnh mẽ hơn, nó biết mình không thể chọc vào người chơi hoặc là cảm thấy sau khi ra tay sẽ gặp nguy hiểm mới có thể tạm thời bỏ qua cho người chơi.”
Dù là lý do nào thì lần trừng phạt này của phó bản cũng không liên quan đến Tề Hoan nữa.
Văn Tu đã lo lắng khẩn trương cả đêm, bây giờ bình tĩnh lại liền bắt đầu thả lỏng, cậu nhóc vặn vặn cơ thể làm xương kêu răng rắc, hầm hừ nói “Chắc chắn là dĩa tiên biết có em ở đây nên mới không dám mang anh Tề đi, nó dám ra đây em liền bắt nó đánh thành đầu heo, làm thành nước rồi bắt nó vui vẻ mà uống!”
Người mặc đồ tây không để lời nói của Văn Tu vào trong lòng, nhưng dĩa tiên không tới thì đúng là chuyện tốt, mọi người chuẩn bị rời giường, trước khi đi người mặc đồ tây âm thầm nhìn qua Tề Hoan, người mới này đúng là không đơn giản chút nào, may là chính mình đã đem tiền đặt cược trên người cậu.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ở bên kia, Bùi Lạc vẫn đang chờ Tề Hoan trả lời, lại không ngờ được rằng, không chờ được sách điện tử gửi tới mà lại thấy màn hình điện tử đột nhiên bị xé rách, một cô gái với mái tóc đen dài xõa xuống điên cuồng vung tay muốn bóp cổ hắn.