Từ trong điện thoại phát ra giọng nói đầy hưng phấn của Văn Tu, không nghe thấy giọng nói của P làm Tề Hoan hơi thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi cười nói “Anh cũng không ngờ đó.”
Vậy mà cậu lại sống cùng một thành phố với Văn Tu.
Trong trò chơi Tề Hoan đã đưa số của mình cho Văn Tu, điều này có nghĩa là cậu đã hoàn toàn chấp nhận người bạn này, đã chuẩn bị tinh thần gặp mặt ở ngoài đời thực.
Tề Hoan lớn tuổi hơn Văn Tu, do vậy những lúc gặp mặt như vậy cậu đứng ra làm chủ sẽ tốt hơn, nghĩ vậy cậu liền chủ động mở lời “Bây giờ em đang ở đâu? Chiều nay em có rảnh không? Nếu rảnh chúng ta tới gặp nhau đi.”
Ở đầu dây bên kia nghe tiếng ồn ào mấy giây, sau đó cậu nghe Văn Tu trả lời “Mẹ nói nhất định phải đưa em đi, buổi tối mẹ em mới có thời gian rảnh, vậy chúng ta hẹn gặp vào buổi tối nha, em mời anh đi ăn đồ nướng, lâu lắm rồi em không được ăn món đó.”
Vì suy nghĩ việc Văn Tu đang còn là trẻ vị thành niên nên Tề Hoan mới đề nghị gặp mặt vào buổi chiều, lại không ngờ là người nhà của Văn Tu không yên tâm để cậu nhóc đi một mình, nhưng đây cũng là chuyện bình thường thôi, nếu không phải có mối quan hệ tốt lúc ở trong trò chơi thì cậu cũng không đồng ý gặp mặt một người bạn lạ mặt quen qua mạng đâu.
Nếu như là P hẹn gặp mặt thì sao? Cậu có đồng ý không?
Tề Hoan bị suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình, bởi vì cậu nghĩ rằng nếu P hẹn gặp mặt thì cũng không có gì gọi là không bình thường cả.
Tề Hoan quăng mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra ngoài, sau khi bàn bạc thời gian và địa điểm gặp mặt với Văn Tu xong thì hai người liền cúp điện thoại, cậu vừa định quay về phòng đọc sách nhưng lại đột ngột dừng bước rồi lấy điện thoại mở LOVE ra xem.
P vẫn không gửi tin nhắn lại cho cậu, có phải là do hôm qua cậu quá chủ động nên dọa P sợ không?
Bây giờ nhớ lại chuyện ngày hôm qua cậu vẫn còn thấy xấu hổ, chỉ muốn quên sạch cái chuyện cậu làm nũng đó, nhưng P vẫn không trả lời làm cậu khó xử muốn chết.
Cũng chỉ là để P hát một đoạn thôi chứ có gì mà phải sợ không dám liên lạc chứ?
Tề Hoan thử gửi tin nhắn hỏi thăm [Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại không nói gì?]
[Đọc sách.]
Sau khi nghe là P đang đọc sách thì Tề Hoan mới bớt xoắn xít lại, biết là trong đoạn thời gian tới P sẽ không trả lời nên cậu chỉ ồ lên một tiếng rồi thôi, P đọc sách rất nhanh, hơn nữa hắn có thói quen lúc đọc sách sẽ không trả lời tin nhắn của cậu, điều này đã xảy ra mấy lần rồi nên Tề Hoan nhìn mãi cũng quen.
Tề Hoan tắt điện thoại di động không đi làm phiền P nữa.
Nhưng khi vừa về tới chỗ ngồi trong phòng đọc thì cậu lại nhìn thấy tin nhắn từ LOVE.
[Cậu hết bị cảm chưa? Có còn đau đầu nữa không?]
Tề Hoan có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ kết thúc giống như lúc nãy, cậu viết luận văn còn P thì đọc sách, tới khi hai người làm xong việc của mình mới nói tới những chuyện khác.
Chẳng lẽ là P đang lo lắng cho cậu sao?
Cậu nhạy bén cảm giác được hôm này P hơi khác, nhận thấy điều này làm cho tâm trạng của Tề Hoan vui vẻ hơn bình thường, cậu đặc biệt nhấn mạnh rằng mình đã rất khỏe mạnh liền nhắn lại.
[Cậu bé Hoan Hoan: Tôi ngủ một giấc xong bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đang ở thư viện học bài, tối nay còn hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, tinh thần rất tốt.]
Giọng nói của P nhẹ nhàng vang lên “Buổi tối hẹn bạn đi ăn cơm?”
Ngồi ở trong phòng đọc sách nghe giọng nói của P xong thì Tề Hoan lại im lặng một chút, sao cứ có cảm giác là P đang không vui nhỉ, chẳng lẽ là do ảo giác của cậu?
Tề Hoan cúi đầu đọc lại tất cả tin nhắn giữa hai người nhắn từ ngày hôm qua cho tới bây giờ, cuộc tò chuyện cũng không dài, cậu đọc lại hai lần rồi trong lòng đột nhiên suy nghĩ tới một vài thứ.
Chẳng lẽ P thích cậu rồi? Nếu giọng điệu lúc nãy là đang ghen thì tất cả đã được giải đáp rồi.
—– Hôm qua cậu còn làm nũng muốn P hát cho mình nghe, mà P thích cậu không muốn hát trước mặt cậu nên mới do dự lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn hát cho cậu nghe, sáng hôm nay vẫn còn đang ngại nên mới không chịu nói chuyện, tới lúc P biết mình tối nay muốn đi ăn cơm với bạn mới mất hứng giọng điệu nói chuyện cũng có mùi chua.
Như vậy tất cả đều được giải thích một cách hoàn mỹ, có lý lẽ có chứng cứ trật tự rõ ràng, ngay cả Tề Hoan cũng không chịu thừa nhận là trong đầu mình giờ chỉ toàn chuyện yêu đương.
Nhưng mà P ghen cũng rất đáng yêu nha, tâm trạng của Tề Hoan tốt hơn hẳn.
[Cậu bé Hoan Hoan: Tôi đi ăn cơm với một bạn nhỏ còn chưa trưởng thành, là quen vào lúc tôi đi tới nơi khác, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi, tôi sẽ tự chăm sóc mình thật tốt nên anh yên tâm nha ~]
Ở bên kia, Bùi Lạc đang ngồi trên bệ đá, sau khi đọc xong tin nhắn thì lông mày lại càng nhíu lại.
Là bạn bè quen từ nơi khác…..Vậy chẳng phải là quen nhau ở trong trò chơi giải cứu à? Như vậy mà Tề Hoan cũng dám gặp mặt đối phương ở trong thế giới thật, cho dù đối phương là trẻ vị thành niên nhưng nếu người này đã có thể sống sót trong trò chơi giải cứu thì làm sao lại là người bình thường cho được.
Lại nghĩ tới nữ quỷ lúc trước vô tình đi tới chỗ này của hắn Bùi Lạc làng càng cảm thấy lo lắng cho tính mạng của Tề Hoan hơn, nếu không phải do mạng điện thoại của hắn và Tề Hoan thông nhau làm nữ quỷ lạc đường chạy tới đây thì có khi Tề Hoan đã chết trong trò chơi này rồi.
Nếu như Tề Hoan chết rồi hắn lại phải đi tìm một người khác giúp hắn khôi phục thần lực, nhưng chuyện tìm người này thực sự rất khó khăn, hắn nhất định phải đảm bảo mạng sống của Tề Hoan luôn được an toàn.
Cho dù là nghĩ như vậy nhưng Bùi Lạc vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức, hắn cũng không biết tại sao mình lại tức nhưng tóm lại là hắn cảm thấy không thoái mái.
Bùi Lạc đè nén cảm giác không thoái mái này xuống rồi trả lời “Buổi tối ra ngoài phải chú ý an toàn.”
**
Tề Hoan và Văn Tu hẹn gặp nhau tại một quán nướng trong chợ ở trung tâm thành phố, Giang Thành là thành phố loại một, trong trung tâm thành phố thì đèn được thắp sáng trưng.
Ở ngay tầng một của quán nướng Tề Hoan vừa nhìn vào đã nhìn thấy cái đầu hồng phấn nổi bật ở đằng kia, so với mấy người ở xung quanh thì cứ như hạc giữa bầy gà vậy, nhưng chỉ có Văn Tu đứng lẻ loi cầm số xếp hàng.
Tề Hoan đi tới vỗ vai cậu nhóc, Văn Tu cứ như là con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, tay che ở chỗ trái tim, khuôn mặt đen lại thấy có vẻ hơi tái.
Văn Tu đứng ổn định hơi thở một chút rồi vui vẻ cho cậu một cái ôm “Anh Tề! Cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Văn Tu ở trong thế giới thật có vẻ hơi khác một chút, sau khi hai người buông nhau ra thì Tề Hoan lại liếc mắt đánh giá Văn Tu một chút, cậu nhóc vẫn là một đầu tóc hồng với làn da ngăm đen, mặc áo T-shit đơn giản—
Cũng không có gì khác nhưng Tề Hoan cảm thấy cậu nhóc có khác so với trí nhớ của mình.
“Anh Tề, anh nhìn gì vậy?” Thấy Tề Hoan tỉ mỉ đánh giá mình thì Văn Tu nhỏ giọng hỏi.
Tề Hoan nhìn chằm chằm vào miệng của Văn Tu, đột nhiên cậu hiểu ra là tại sao mình cảm thấy Văn Tu khác rồi.
Văn Tu bây giờ giống như bị Lâm Đại Ngọc debuff vậy, ăn nói nhỏ nhẹ khác biệt hoàn toàn với lúc hùng hổ cãi nhau với NPC trong trò chơi.
Con người còn có hai mặt trái ngược như vậy sao?
Nhưng Tề Hoan còn có một thắc mắc khác “Dì đâu? Không phải dì đưa em tới sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Văn Tu lơ đễnh nhỏ giọng nói “Nếu mẹ em ở đây thì hai chúng ta nói chuyện sẽ không được thoải mái, mẹ lái xe đưa em tới đây rồi qua tiệm mát xa bên cạnh rồi, khi nào ăn xong em gọi điện thoại cho mẹ qua đón là được rồi.”
Đúng lúc này quầy phục vụ gọi tới số của Văn Tu, nhân viên dẫn bọn họ tới bàn đã được đánh số, hai người cũng không nói gì thêm, sau khi gọi đồ ăn xong ngồi đợi một lúc thì xiên nướng sẵn được nhân viên mang lên.
Ngồi cách nhau một cái bàn Tề Hoan hỏi cậu nhóc “Sao đột nhiên em lại trở nên cẩn thận dè dặt vậy? Do ở đây nhiều người nên em thấy không thoái mái hả?”
Văn Tu đang vui vẻ uống nước ngọt lại nghe thấy câu hỏi này thì suýt sặc.
“Ở đây làm sao có thể giống như trong trò chơi được?” Văn Tu cầm bánh mì cắn một miếng to làm phồng cả má lên “Anh có biết em chết vì cái gì không?”
“Vì cái gì?”
“Bệnh tim. Em bị mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc trước đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật, mẹ em vẫn luôn cẩn thận dặn em là phải luôn bình tĩnh, chỉ cần có chuyện gì khiến em bị kích thích cũng có thể dẫn tới cái chết, vì vậy em vẫn luôn ăn nói nhẹ nhàng như vậy.” Văn tu thở dài một cái “Lúc trước bác sĩ còn nói em không thể sống được bao lâu nữa nên cứ để em vui vẻ muốn làm gì thì làm đi, lúc đó em còn suy nghĩ là có điều gì khiến em vui vẻ được, em muốn đi tới công viên chơi xe đụng nhưng chắc chắn là người ta không cho em lên rồi, người ta sợ phải chịu trach nhiệm mà, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, lúc em soi gương lại đột nhiên nghĩ tới việc nhuộm tóc thành màu hồng phấn, em lớn như vậy nhưng vẫn chưa đi nhuộm tóc bao giờ, thợ cắt tóc chắc sẽ không vì chuyện em bị bệnh tim mà không cho nhuộm tóc đâu nhỉ.”
“Nhưng không ngờ là em lại xui xẻo như vậy, lúc đầu em chỉ muốn nhuộm một chút thôi, em cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi, ai mà ngờ được là cái màu hồng phấn như vầy, mặt em vốn đã đen, sau khi nhuộm xong thì nhìn thấy hiện trường tai nạn, em vừa mới nhìn vào gương xong thì đã ngủm luôn.”
“Em chết cũng thật là uất ức, may mà em được đưa vào trong trò chơi, còn gặp được anh Tề nữa.”
Nói xong câu thì Văn Tu cầm ly coca cola giơ lên “Nào, anh Tề, em mời anh một ly, chúc chúng ta lần sau thuận lợi thông quan.”
Mỗi người tiến vào trong trò chơi thì đều đã từng chết qua một lần, chính bản thân cậu cũng vậy, Tề Hoan nở nụ cười “Được, chúc may mắn.”
Sau khi ăn xong Tề Hoan mượn cớ đi vệ sinh rồi qua thanh toán tiền, Văn Tu còn nhỏ thì làm sao mà có tiền, tới lúc sắp về Văn Tu tới tìm phục vụ tính tiền thì nhân viên nói “Chào ngài, vị tiên sinh này đã thanh toán xong rồi.”
Văn Tu vui vẻ nói “Anh Tề, anh thật là tốt bụng!”
Tề Hoan xoa đầu Văn Tu rồi cười.
Hai người ăn cơm xong Văn Tu cầm điện thoại gọi cho mẹ nhóc, Tề Hoan đưa Văn Tu tới chỗ bãi đậu xe dưới tầng hầm, từ thang máy đi ra Văn Tu đi thẳng tới một chiếc Bentley màu đen.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ dáng vẻ hào sảng bước xuống, người này dáng người cao ráo tay chân rắn chắc ẩn chứa sức mạnh, Văn Tu chủ động giới thiệu “Mẹ, đây là Tề Hoan bạn con.”
Thì ra người này là mẹ của Văn Tu, nhà cậu nhóc giàu có như vậy sao? Tề Hoan nhớ là trong trò chơi Văn Tu dùng điện thoại kiểu cũ, nhưng người phụ nữ này nhìn khá quen mắt, giống như là cậu đã gặp ở đâu rồi, cậu chủ động chào hỏi “Con chào dì.”
Mẹ Văn Tu nghe cậu nhóc giới thiệu xong cũng không có biểu hiện gì khác “Có cần dì đưa con về không?”
Giọng nói của đối phương rất lạnh nhạt nghe có vẻ như không thích mình, Tề Hoan liếc nhìn chiếc Bentley chói sáng ở bên cạnh một cái thì lắc đầu “Không cần đâu dì, con ở trong trường đại học A khá gần chỗ này.”
Nghe Tề Hoan nói mình là sinh viên đại học A thì vẻ mặt của mẹ Văn Tu tốt hơn một chút “Sinh viên của đại học A? Nếu vậy thì thôi. Hôm nay cảm ơn con đã mang Văn Tu ra ngoài chơi.”
Tề Hoan lúng túng trả lời thêm hai câu rồi tạm biệt Văn Tu.
Từ đây về trường chỉ cần ngồi một chuyến xe buýt là tới, Tề Hoan dự định về trường, buổi tối trên đường lớn xe chạy nườm nượp, cậu thả bước trên hành lang đi bộ cách đường xe chạy một dải cây xanh, lúc đi qua một trung tâm thể dục thể thao nổi tiếng thì đột nhiên dừng bước.
Hình như cậu đã biết mẹ Văn Tu là ai rồi, trên tấm poster lớn treo ở trước trung tâm này chính là mẹ của Văn Tu, cô ấy là người sáng lập nên thương hiệu này —– Ninh Đạt, là nhà vô địch quyền anh thế giới trong nhiều năm liền, sau khi giải nghệ thì sáng lập ra thương hiệu đồ tập thể dục thể thao.
Lúc nhỏ Tề Hoan từng xem video thi đấu của cô cho nên lúc gặp mới cảm thấy quen mắt.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vậy mà lúc nãy cậu lại không nhận ra cô ấy, Tề Hoan nghĩ nghĩ, bảo sao ở trong trò chơi Văn Tu lại có sức lực lớn như vậy, trong trò chơi không có hạn chế do bệnh tim như ở thực tế, cộng thêm việc cậu nhóc có một người mẹ mạnh mẽ như vậy thì trong gen cậu nhóc cũng sẽ được thừa hưởng loại sức mạnh này.