Tề Hoan theo Nancy vào cổng nhưng có một bảo vệ ra đuổi cô đi.
“Đi đi đi, chỗ này ăn xin không được vào!”
Giọng nói của người đàn ông trung niên khá lớn, tất cả sinh viên đều quay đầu nhìn về phía Nancy xì xào bàn tán.
Mặt Nancy trắng bệch, đây là bộ quần áo sạch sẽ nhất mà cô có, cô nhỏ giọng giải thích “Tôi không phải tới đây ăn xin, tôi tới tìm người.”
“Cô quen sinh viên học trong trường này sao? Người ở nơi này đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu.” Bảo vệ nói với giọng điệu đầy khinh thường “Mấy trò lừa đảo như vậy tôi gặp nhiều rồi, nể tình cô còn đang bế con nhỏ nên tôi không truy cứu nữa, đi nhanh đi, nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi cảnh sát tới.”
Ông ta nói xong thì đưa tay đẩy cô ra ngoài.
Đứa bé nhạy bén cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm liền oa một tiếng khóc lên, Nancy không còn cách nào khác đành phải lui về bên cạnh cột đá phía ngoài cổng trường dỗ dành đứa nhỏ.
“Bé ngoan, bé ngoan, một lát nữa là chúng ta có thể gặp baba rồi.”
Trước cổng trường người đến người đi, ai đi qua cũng ghé mắt nhìn cô gái đang ôm đứa bé đứng ngay phía cạnh cổng trường này, sự tồn tại của cô không phù hợp với nơi đọc sách này, Tề Hoan đứng bên cạnh cô, tuy những ánh mắt đó không phải cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy khó xử giùm Nancy.
Nancy cũng chỉ mới mười bảy tuổi, cùng độ tuổi với những cô cậu đang theo học ở đây, nhưng con nhà có tiền thì còn đang ngây ngô tung tăng đi học, còn Nancy thì bị người nhà xua đuổi, đã sớm nếm đủ đắng cay cuộc đời.
Nhưng Nancy giống như là không cảm nhận được những ánh mắt xoi mói từ phía sau lưng mình, cô nhẹ nhàng cất giọng hát ru bé con ngủ, đứa nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Không lâu sau có một nam sinh đi tới, giọng điệu ngả ngớn “Tiểu thư, cô muốn vào trong trường học phải không? Tôi có thể đưa cô vào đó.”
“Thật không?” Nancy ôm đứa bé cúi đầu nói cảm ơn không ngừng “Thiếu gia cậu đúng là một người tốt!”
“Ồ, nhưng mà tôi có một điều kiện.” Nam sinh nói được một nửa thì dừng lại, sau đó ghé sát tai Nancy nói “Bỏ đứa bé qua một bên, theo tôi vui vẻ một lúc….”
Chờ hắn nói xong Nancy mới ý thức được có điều không đúng, cô tức giận giơ tay muốn đánh người kia nhưng bị túm lại.
“Hung dữ như vậy…..Tôi thích…..Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Nam sinh nhếch miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo.
Nancy là một cô gái sức đơn lực mỏng nên chẳng thể chiếm được lợi thế, thêm việc trong tay cô còn ôm một đứa bé nữa làm cô bị bức lui lại từng bước, cô muốn kêu cứu nhưng đám người xung quanh với tiêu chí nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đều tránh né không có ai tới giúp cô.
Vào lúc cô bị dồn ép tới mức không còn đường lui thì một giọng nữ vang lên —-
“Cậu đang làm cái gì đấy?”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng giống nhưng một dòng suối mát, nam sinh đứng trước mặt khi dễ cô đột nhiên thay đổi vẻ mặt vô lại nãy giờ, hắn ta quay người lại, cúi đầu nói “Tiểu thư Della, gặp được ngài ở đây thật sự là vinh hạnh của tôi!”
Tề Hoan thấy Nancy ôm đứa bé ngẩng đầu lên nhìn.
Đây chính là Della, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi nhìn giống như một miếng ngọc cao cấp, đẹp không tỳ vết, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng tinh tế, mái tóc vàng óng được mắt trời chiếu sáng rực rỡ, trên chân là đôi giày da được làm thủ công không dính chút bụi, cả người toát lên vẻ tiểu thư an nhàn sang chảnh.
Nancy nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người Della không thể dời đi.
Sau khi Della đuổi nam sinh kia xong mới đi tới chỗ Nancy nhỏ nhẹ nói “Cô có sao không. Cô ở đây chờ ai vậy? Nếu tôi biết thì có thể giúp cô tìm người.”
Tề Hoan đứng bên cạnh ngửi thấy mùi hương hoa tươi mát, Nancy đứng bên cạnh chắc là cũng ngửi được, cô đỏ mặt gật đầu “Tôi muốn vào trường tìm Otto, ngài có thể mang tôi vào trong không?”
Tề Hoan cũng không biết tại sao Nancy không nói cho Della biết quan hệ giữa mình với Otto, nếu bây giờ cô nói ra thì sau này sẽ không gặp phải những khó khăn đau khổ kia nữa.
Nhưng có lẽ là Nancy có tính toán riêng, có thể cô biết là trong mắt những học sinh ở đây cô là một kẻ nghèo túng xấu xí, cô không dám nói tới quan hệ giữa mình và Otto vì sợ làm mất mặt Otto.
“Otto?” Della vui vẻ, giọng nói nhỏ nhẹ “Cô từ nông thôn tới đây tìm anh ấy sao? Anh ấy học rất giỏi, cha ta rất thưởng thức anh ấy nên đã giúp đỡ anh ấy từ năm nhất, đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn bè của anh ấy đó.”
Nghe Della khen Otto Nancy chỉ ngại ngùng cười “Đúng vậy, tôi là tới tìm anh ấy.”
Nhờ có Della nên dọc đường Nancy không bị ai ngăn cản, bọn họ đi thẳng tới tòa nhà dạy học, Della bảo Nancy đứng ở đó chờ còn mình thì gọi một bạn học nhờ người đó đi tìm Otto.
Della bảo Nancy ngồi xuống ghế dài ở trong sân trường, cô nhỏ nhẹ nói “Đợi một chút là Otto sẽ xuống đây thôi, cô ôm đứa bé chắc là rất mệt, ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Nancy gật đầu nhưng ánh mắt lại bay về phía toà nhà dạy học.
Một lúc sau Otto phiên bản trẻ tuổi từ trong toà nhà dạy học đi ra, điều đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười đầy vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này khi nhìn thấy Nancy thì biến thành xấu hổ.
Della vẫn không hay biết gì, cô thân thiết trò chuyện với Otto còn mời hắn tới nhà cô ăn cơm sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, cuối cùng mới ngại ngùng nói tạm biệt với Nancy.
Cả quá trình Nancy chưa nói câu nào.
Bầu không khí giữa Otto và Della không bình thường, ngay cả Tề Hoan cũng cảm nhận được điều này.
Sau khi Della rời đi Nancy mới lẩm bẩm nói “Lễ Giáng Sinh năm ngoái anh không về là bởi vì cô ấy sao?”
Otto ho nhẹ một tiếng, cố gắng tỏ vẻ bình thường “Không có liên quan gì tới cô ấy cả, tuyết rơi quá lớn không tiện quay về nên anh ở lại trường học đọc sách.”
“Anh định nói cho em biết nhưng em ở nông thôn, với lại sau khi Michelle quay về có nói lại với anh là hình như em đã lấy chồng rồi, còn mang thai nữa.” Otto nhìn đứa bé mà Nancy ôm trong ngực, vẻ mặt mang theo ý cười “Chúc mừng em nha, trông em vẫn tốt nhỉ, chồng em có đối tốt với em không, bọn em chuyển tới sống trong thành phố hả?”
Nancy giống như không nghe thấy bất cứ điều gì, cô hỏi “Quan hệ giữa anh và cô ấy là gì? Bắt đầu từ bao giờ?”
Otto cười ha ha hai tiếng, hắn ta không muốn trả lời, Nancy gằn giọng hỏi lại lần nữa.
“Là vào khai giảng năm ngoái. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy đã thích rồi, cô ấy là người con gái hiền lành thuần khiết, từ khi gặp cô ấy anh mới biết được tình yêu là như thế nào.” Otto nhìn Nancy nói một cách chân thành “Đoạn tình cảm trước đây của chúng ta giống như là trẻ con vui đùa, nhưng cũng may ghê, em xem, bây giờ em đã gả cho một người tốt, còn có đứa con đáng yêu như vậy, còn anh đính hôn với Della, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, hai người chúng ta đều không có đi nhầm đường.”
Tề Hoan nhớ rằng vào mùa thu hoạch năm ngoái bọn họ vẫn còn ở bên nhau, vậy mà lúc khai giảng Otto vừa gặp Della đã yêu ngay, Nancy mang thai bị người lớn trong nhà đuổi đi ngay trong đêm tuyết lớn, còn Otto và Della lại cùng nhau hẹn hò ở trường.
Đây đúng là một tên đàn ông thối tha mà.
Nancy nhìn chằm chằm vào Otto không nói câu nào.
Otto bị cô nhìn tới mức run lên, sau khi điều chỉnh nét mặt thì lạnh lùng hỏi “Em còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì anh về lớp đây, sau này tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa…..”
“Đây là con của anh.” Nancy đột nhiên nói.
Otto nghe cô nói xong thì hết hồn, hắn ta hoảng sợ nhìn đứa bé mà cô ôm “Em đừng có nói bậy, chúng ta chỉ có ở cùng nhau đúng một lần đó thì làm sao mà…..”
“Chính là của anh.” Nancy nhìn chằm chằm Otto “Em không có kết hôn.”
Trên sân trường có rất nhiều sinh viên ra vào toà nhà dạy học, Otto đổ mồ hôi hột “Thì sao? Rốt cuộc em muốn thế nào? Đứa bé cũng không phải do anh muốn có, anh sắp kết hôn rồi!”
Tề Hoan nghe thấy mấy lời vô trách nhiệm như vậy cũng cảm thấy đau lòng thay cho Nancy, cô đã vất vả ngàn dặm xa xôi tới đây để rồi nghe được những lời nói vô trách nhiệm này.
“Anh không muốn bé con?” Khoé mắt Nancy đỏ lên “Anh chê em cản đường anh cưới vị tiểu thư nhà giàu xinh đẹp đó à?”
“Không chỉ cản trở anh mà còn cả em nữa, còn chưa kết hôn đã có con thì sau này ai dám cưới em?” Giọng nói của Otto có chút táo bạo, hắn nắm tóc mình nói với Nancy “Nhân lúc em đang ở thành phố hãy mang con bỏ lại trước cửa tu viện đi, ở đó sẽ có người nuôi nó, sau đó em quên nó đi rồi quay về quê tìm người gả đi, việc này tốt cho cả hai chúng ta!”
Nancy nhìn chàng trai trở nên xa lạ trước mắt, cô không thể tin được nói “Anh có còn là người không? Đây là con của chúng ta mà…..”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh sẽ không cưới em, cho dù em có mang đứa bé ra ép anh cũng vô dụng thôi, người anh yêu là Della, hi vọng em có thể hiểu rõ vị trí của mình.”
“Anh yêu cô ấy hay là yêu tiền của cô ấy?” Nancy hỏi.
Câu nói này đã chọc giận Otto “Không tới lượt em chất vấn anh, nói tới đây là được rồi anh sắp vào lớp, đứa bé em muốn xử lý như thế nào cũng được, số tiền này cho em, đây là tiền sinh hoạt trong nửa năm của anh giờ xem như là tiền đền bù cho em, nhiều thêm nữa thì anh không có, sau này đừng xuất hiện trước mặt Della nữa nếu không đừng trách anh không khách sáo.”
“Đừng có mang mấy đồng tiền dơ bẩn của anh ra nhục nhã em, một đồng em cũng không cần, em sẽ tự nuôi lớn đứa bé.”
Tề Hoan thấy Nancy cầm túi tiền ném thẳng vào người Otto, lúc này hình ảnh vỡ vụn, một giây sau cậu đã quay lại trong tu viện.
Trời đã sang đông, Nancy phà hơi vào hai bàn tay xoa xoa rồi bước nhanh vào một căn phòng nhỏ.
Tề Hoan cũng theo vào, trong phòng được bày biện khá đơn giản với những vật dụng cần thiết cho cuộc sống, đứa nhỏ nằm trên giường, bên cạnh giường còn có một tu nữ quen thuộc “Mua được thuốc không? Đứa nhỏ đã sốt một ngày rồi.”
“Mua được.” Nancy lấy thuốc từ trong túi ra, lúc này Tề Hoan mới nhìn thấy tay của cô vừa đỏ vừa sưng khác hẳn đôi bàn tay xinh đẹp lúc trước, da mu bàn tay cũng bị nẻ nhìn giống như tay của mấy người già.
Nữ tu cầm thuốc kiểm tra một lát mới thở dài hỏi “Không mua được thuốc tiêu viêm sao? Nếu cứ như vậy nữa thì đứa nhỏ sẽ bị viêm phổi mất.”
“Trong tiệm thuốc hết hàng, còn thuốc nhập khẩu….thì quá đắt.” Nancy ôm lấy đứa bé, nghe tiếng thở nặng nề của nó thì hốc mắt cũng đỏ lên “Là mẹ không tốt, đều do mẹ cả.”
“Mỗi ngày cô giặt quần áo cho người khác thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Coi như bây giờ cô có thể sống tạm nuôi đứa nhỏ nhưng tới lúc nó đi học thì sao? Cô phải giặt bao nhiêu bộ đồ mới đủ tiền cho nó đi học? Tôi nghe nói người vợ bây giờ của ba đứa nhỏ không thể sinh con nên hắn ta muốn tìm đứa nhỏ này về, cô cố chấp như vậy làm gì, đứa nhỏ ở với cha nó ít nhất vẫn hạnh phúc hơn là ở với cô mà.”
Thấy Nancy ngồi im không nói lời nào nữ tu đành thở dài, bà cầm gói thuốc đi nấu nước.
Qua hai ngày sau đứa bé vẫn không hết sốt, ho suốt cả đêm, trẻ con sức đề kháng kém, ở thời đại này một trận cảm cúm cũng có thể lấy mạng của đứa nhỏ.
Nancy thẫn thờ ngồi ôm đứa bé.
Lúc này hình ảnh lại vỡ vụn, những chuyện sau đó do khoảng cách thời gian quá dài nên không có cách nào xác định thời gian cụ thể, hệ thống chiếu những sự việc đã xảy ra như một cuộn phim tua nhanh, Tê Hoan thấy Otto sai người tới đón đứa bé đi, hai năm năm sau Della đột nhiên mang thai còn Nancy thì như một du hồn vào làm hầu gái đốt than cho nhà Otto.
Nancy mỗi ngày nhìn thấy con gái mình chung sống hoà hợp với cái gia đình đã làm cô tổn thương, con gái không còn gọi cô là mẹ nữa mà nhào vào vòng tay ôm ấp của Della.
Thỉnh thoảng có gặp nhau Beth luôn lễ phép nói “Ngài vất vả rồi.”
Rõ ràng cô mới là mẹ ruột của Beth mà!
Sự đố kỵ của Nancy không có chỗ phát tiết, vào lúc này cô quen được một phù thuỷ có thể lắng nghe cô kể về tất cả những cực khổ mà mình đã trải qua, cuối cùng cô giao dịch với phù thuỷ.
Cùng lúc đó, bởi vì luôn chăm chỉ làm việc nên cô được thăng chức từ người đốt than thành bảo mẫu chăm sóc bọn nhỏ, Della rất tin tưởng cô, nhưng sự đau khổ của cô cũng không giảm bớt được chút nào, thậm chí còn có xu hướng ngày càng tăng lên.
Della sinh cô con gái út Alice, Nancy dành tất cả yêu thương của mình cho cô bé mới sinh chưa được bao lâu này, đứa bé ngây thơ đơn thuần như một tờ giấy trắng, thỉnh thoảng còn gọi cô là mẹ.
Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Có một lần Otto và Della cãi nhau, Otto uống rượu rồi lên giường cùng cô, vào lúc đó cô cười rồi thì thầm.
—- Sự chung thuỷ của anh dành cho Della cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Cuộc vui với Otto cũng chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của cô trong thời gian ngắn, cảm xúc của cô càng ngày càng táo bạo, nhiều lúc chỉ cần nhìn thấy Della và Otto thôi cũng khiến cô điên cuồng.
Theo dự dẫn dắt của phù thuỷ, Nancy bắt đầu thờ phụng vị thần tội ác, điều này đã chọc đúng tâm tư của cô, vì vậy cô đã cầu xin thần tội ác làm cho nhà Della phải phá sản và vị thần đã đáp ứng cô.
Sau khi nhà Della phá sản thì sự nghiệp của Otto lại phất lên như diều gặp gió, Nancy cho rằng Otto sẽ vứt bỏ Della nhưng chuyện không như cô mong muốn, Otto vẫn đối tốt với Della như cũ.
Cho dù Otto có làm điều có lỗi với Della nhưng hắn ta chưa bao giờ có ý định bỏ cô ấy.
Tất cả những chuyện mà Nancy làm giờ như trở thành một trò cười.
Hậu quả khi giao dịch với thần tội ác đã xảy ra, vào đêm khuya khi Nancy khôi phục lại lý trí nhìn thấy cảnh tượng Della bị nện tới mức nát bấy ra thì cô ném văng cây chuỳ rồi quỳ xuống.
Vẻ mặt của cô giống như là bị sinh vật nào đó khống chế nở nụ cười vừa điên cuồng vừa thoả mãn.
Còn ánh mắt của cô lại lộ đầy vẻ sợ hãi, hai hàng nước mắt chảy xuống.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Tội của tôi đã không thể tha thứ được nữa, tôi không xuống địa ngục thì ai xuống.”