• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cún

Lúc trở về thế giới thật thì thời gian đã là ba giờ sáng, ký túc xá đã tắt đèn từ lâu, Tề Hoan đứng tại chỗ cười vui một lúc lâu mới bật đèn chỗ bàn học lên.

Thấy thời gian không sai biệt lắm Tề Hoan gửi tin nhắn báo bình an cho Văn Tu, tới lúc muốn gọi điện thoại cho Bùi Lạc Tề Hoan mới phát hiện mình không có số điện thoại của hắn.

Tề Hoan tranh thủ chút lưu lượng data còn lại tải app LOVE một lần nữa, đăng nhập xong lại gọi điện thoại cho Bùi Lạc.

Cậu thật sự không muốn chờ thêm một phút giây nào nữa.

Bùi Lạc đứng ở trong công viên trò chơi, xung quanh hắn đã trở nên trống trải, tất cả NPC đã bị hắn tiêu diệt, chỉ còn lại quỷ họa bì trốn ở khu biểu diễn không tham gia náo nhiệt. Đám quỷ quái trong trò chơi giải cứu nếu bị giết sẽ đi vào luân hồi, lại đầu thai làm người. Đây là việc mà Bùi Lạc thường làm trước khi rơi vào ngủ say, điều này sẽ duy trì sự ổn định giữa hai giới.

Máu từ mũi kiếm thanh lôi nhỏ giọt xuống nền, mặt Bùi Lạc đầy lạnh lùng, hắn vừa dịch chuyển tức thời tới khu màu cam thì điện thoại trong túi vang lên, Bùi Lạc cắm kiếm xuống đất lấy điện thoại ra xem.

Ngoài Tề Hoan ra thì không còn ai có thể liên lạc được với hắn nữa cả, từ sau khi dự lễ tốt nghiệp của Tề Hoan xong, hắn đã lấy vàng thỏi gửi ở trong ngân hàng Thụy Sỹ ra ngoài, sắm sửa những đồ dùng cơ bản hằng ngày, điện thoại là thứ mà hắn mua đầu tiên.

Trí tuệ truyền thừa qua các đời của con người rất đáng ngưỡng mộ, nhất là trong hai trăm năm hắn ngủ say thì thế giới đã có những thay đổi cực kỳ to lớn, cho dù hắn là thần cũng không thể không thừa nhận rằng, khoa học kỹ thuật của con người đã phát triển một cách thần tốc, hắn cũng cần phải thích ứng với xã hội hiện nay của con người.

Là Tề Hoan, vẻ lạnh lùng trên mặt Bùi Lạc nhanh chóng biến mất, nếu đám quỷ quái đã đi đầu thai còn có thể quay lại nhìn thì đảm bảo chúng sẽ ngạc nhiên tới mức rớt quai hàm khi nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Lạc lúc này.

Cái tên đàn ông đáng sợ mắt không thèm nháy đã chém chết chúng nó như cắt cỏ, y như một cái cỗ máy gặt đầu quỷ thế mà cũng biết cười hả?

Đáng tiếc là chúng không thể thấy được.

Bùi Lạc nhận điện thoại, từ trong di động vang lên tiếng nói đầy cẩn thận của bạn nhỏ “Bùi Lạc, anh quay về chưa?”

Bùi Lạc đang chuẩn bị đi vào khu sân khấu biểu diễn, nghe xong câu này lại dịch chuyển về lại lối ra, vòng sáng màu đỏ ở khu vực đu quay rất bắt mắt, Bùi Lạc sải đôi chân dài bước tới, cất kiếm thanh lôi đi, miệng thì trả lời “Về rồi.”

Một giây sau Bùi Lạc đã xuất hiện ở cổng ký túc xá đại học A. Ba giờ sáng, trên đường không một bóng người.

Tề Hoan ngồi ở trước bàn học, kết nối giống như bị kẹt một chút rồi lại khôi phục bình thường, cậu không để ý lắm, chỉ nghĩ là do ở trong núi nên tín hiệu không tốt.

Đêm khuya còn gọi điện thoại là chỉ muốn xác nhận Bùi Lạc đã an toàn quay về, khi biết Bùi Lạc đã an toàn thì Tề Hoan thả lỏng cả người. Lúc ở trong trò chơi giải cứu đã tốn rất nhiều tinh thần khiến cho Tề Hoan mỗi lần thông quan phó bản xong đều phải ngủ bù, nhưng lần này cậu lại cực kỳ hưng phấn, ngón tay chọt chọt trên màn hình, giống như là đang chọt trên mặt Bùi Lạc vậy.

Hai người không ai lên tiếng, tiếng hít thở thông qua điện thoại truyền vào tai nhau một cách rõ ràng, nhưng lại không có ai cúp máy trước.

Một lúc sau, Tề Hoan lấy hết can đảm lên tiếng “Anh sẽ không lừa em đó chứ.”

Bùi lạc nhìn vào bên trong ký túc xá đại học A, cố ý nói “Lừa em cái gì?”

“Là chuyện khi quay về sẽ làm bạn trai em đó!” gấp chết Tề Hoan rồi, giọng điệu của Bùi Lạc như là muốn chơi xấu “Anh không được lừa em, nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh đâu, em sẽ lên núi Đinh Thứu giăng băng rôn khiến cho mọi người đều biết anh là kẻ bội bạc!”

Bùi Lạc cười khẽ, cảm thấy bạn nhỏ rất đáng yêu.

Tề Hoan nghe Bùi Lạc cười thì cảm thấy mặt mình nóng lên, mặc dù Bùi Lạc nghèo nhưng ngoại hình rất bắt mắt, nếu muốn kinh doanh chắc chắn sẽ có một đống người giàu sang tung cành ô liu cho hắn, lúc nào cũng có thể thay đổi tình cảnh của hắn.

Mà trước mắt, Tề Hoan chỉ là một sinh viên nghèo, có thể giải quyết vấn đề ấm no nhưng cũng không có nhiều tiền.

Nhưng cậu vẫn quyết định nói ra.

“Em biết chúng ta mới quen nhau chưa lâu, em vẫn đang là sinh viên, không có công việc, trong tương lai ngắn không thể có thu nhập ổn định được, em không phải là lựa chọn tốt của anh nhưng em sẽ cố gắng, em sẽ cố gắng học thật giỏi, tranh thủ giành được giải thường cấp quốc gia, nghiên cứu sinh mỗi tháng cũng có phụ cấp, em sẽ nhận làm thêm, như vậy cũng có đủ chi phí sinh hoạt của hai chúng ta, khi tốt nghiệp nếu có thể ở lại trường làm giảng viên thì trường học có nhà ở dành cho giảng viên, em có thể xin ở lại, tới lúc đó chúng ta sẽ có nhà của chính mình rồi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Em cũng không có ham mê cái gì không tốt cả, em có thể dọn dẹp nhà cửa, làm đồ ăn cũng khá ngon, em có thể nấu cơm cho anh mỗi ngày, nếu anh không tin có thể gọi cho Văn Tu hỏi thứ, em ấy từng ăn cơm em nấu….”

Nói được một nửa Tề Hoan bỗng dừng lại một chút “Em thật lòng muốn cùng anh ở bên nhau.”

“Anh biết.” Giọng nói của Bùi Lạc đầy dịu dàng “Anh cũng thật lòng muốn ở bên em.”

Lúc này Tề Hoan chỉ muốn tìm một nơi không người hét lên vì vui sướng, Bùi Lạc thật sự muốn yêu đương với cậu! Nhưng bây giờ cậu còn đang ở ký túc xá, hơn nữa đang là ba giờ sáng, nếu hét lên sẽ bị người mấy tầng khiếu nại nên đành phải nhịn xuống.

Sau khi dặn dò Bùi Lạc đi nghỉ sớm xong Tề Hoan mới lưu luyến cúp máy. Giờ đã quá muộn để tắm rửa nên Tề Hoan chỉ rửa mặt và tay chân rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng tâm trạng phấn khích quá mức lại không ngủ được, gần như thức tới sáng, đến khi bầu trời bắt đầu rạng sáng Tề Hoan mới chịu không nổi chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này Tề Hoan là hết cả một ngày, lúc mở mắt trời đã bắt đầu tối, bụng réo ùng ục, Tề Hoan lười đi tới nhà ăn nên trực tiếp gọi đồ ăn ngoài, gọi xong lại đi tắm rửa.

Lần đàu tiên yêu đương, Tề Hoan hận không thể nghe giọng của Bùi Lạc mọi lúc, lúc xách thức ăn đi lên cầu thang còn đang nói với Bùi Lạc rằng muốn dẫn hắn đi chơi, nhưng khi tới phòng lại nhận được điện thoại của thầy giáo, da đầu Tề Hoan run lên, cảm thấy không ổn tẹo nào, sau khi nhận điện thoại quả đúng là thầy giáo hỏi tiến độ nghiên cứu.

Trước đó, vì Bùi Lạc từ chối nên ngày nào Tề Hoan cũng vùi mình trong phòng thí nghiệm, thầy khuyên cậu đi ra ngoài chơi nhưng cậu lại tỏ vẻ mình muốn say mê nghiên cứu khoa học, cố gắng tranh thủ thời gian nghiên cứu sớm ngày lấy được kết quả, sau đó mới nghĩ tới chuyện vui chơi.

Thầy của cậu tính cách dễ gần, nhưng trong quá trình nghiên cứu lại rất nghiêm túc, những lúc đó cậu cũng rất là đau khổ.

Tề Hoan nghiêm túc báo cáo tiến độ trước khi tiến vào trò chơi, thầy lại hỏi cậu có gặp khó khăn gì trong quá trình làm không, Tề Hoan lắc đầu.

Cuối cùng thầy nói rằng gần đây ngài thấy có vài bài phát biểu có liên quan tới vấn đề Tề Hoan đang nghiên cứu nên đã gửi tới hòm thư của cậu, bảo cậu chú ý kiểm tra rồi nghiên cứu thêm.

Giáo viên quan tâm sinh viên như vậy tất nhiên sinh viên rất vui vẻ, Tề Hoan nói cảm ơn thầy xong thì mở hòm thư ra xem, lại gọi cho Bùi Lạc khóc lóc bảo bản thân không thể ra ngoài chơi được.

Tất nhiên là Bùi Lạc sẽ không làm trễ nải chuyện học tập của Tề Hoan, khoa học kỹ thuật của con người phát triển nhanh như vậy cũng là nhờ những con người như Tề Hoan, bọn họ không ngừng nghiên cứu, thăm dò thúc đẩy phát triển trên lĩnh vực mà bản thân am hiểu, bọn họ tìm kiếm quy luật phổ biến, mở mang tri thức, đây chính là tài nguyên quý giá của con người.

Nhưng trong đầu Tề Hoan chỉ muốn yêu đương, cuối cùng hai bên đều lùi một bước, Bùi Lạc sáng sớm theo Tề Hoan đi tới thư viện đại học A tự học, miễn cưỡng cũng xem như là hẹn hò.

Thư viện đại học A mở cửa cho cả người ngoài, nhưng phải làm thẻ thư viện tạm thời mới có thể vào, Tề Hoan cùng Bùi lạc làm giấy xong thì tới đi tới phòng tự học mà Tề Hoan hay tới.

Tề Hoan đang đọc mấy bài văn mà giáo viên đã gửi qua hòm thư, còn Bùi Lạc vào thư viện đại học A thì cứ như cá gặp nước, hắn mượn sách đọc, Bùi Lạc có hứng thú với rất nhiều loại sách, hai người ngồi cạnh nhau đọc sách, cứ thế mà trôi qua một ngày, tới lúc mười giờ đêm thư viện đóng cửa, chờ Tề Hoan giục thì Bùi Lạc mới chịu rời đi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tháng tám gió lớn, hai người đi dạo ở dường tàng cây, Tề Hoan chần chừ một lúc mới lên tiếng “Hôm nay muộn quá rồi, hay là anh qua chỗ em ngủ nhé?”

Lúc đầu Bùi Lạc định nói là bản thân đã đặt phòng khách sạn rồi, nhưng thấy Tề Hoan im lặng cầm ngón tay hắn lắc lắc thì hắn lại không thể nói ra lời từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK