• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cún

Mũi tên bay nhanh tới, phaí trên còn có ngọn lửa đang cháy hừng hực, nó bay thẳng tới chỗ Bùi Lạc, nhưng khi mũi tên còn cách mặt Bùi Lạc khoảng năm centimet thì Bùi Lạc vẻ mặt không đổi giơ tay nắm lấy mũi tên.

Đó là một cọng lông đuôi màu vàng sặc sỡ, sau khi ngọn lửa tắt đi thì nó cũng biến thành tro tàn trong tay Bùi Lạc.

Không khí yên tĩnh mấy giây, sau đó có một chàng trai trẻ mặc bộ hán phục màu đỏ xuất hiện ở trong không gian gương, chàng trai có mái tóc dài màu trắng, lông mi cũng màu trắng nốt, còn con ngươi là màu vàng, chàng trai đi chân trần, trên mắt cá chân còn có một cái lục lạc màu vàng, lúc bước đi sẽ vang lên tiếng leng keng nghe rất vui tai.

“Tính ra thì đã hai trăm năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ, ta còn tưởng rằng ngươi đã tan theo đất trời giống như mấy lão già kia rồi, sẽ không quay về nữa.” Chàng trai trẻ nhìn Bùi Lạc cười hì hì, vẻ mặt ngông cuồng khó trị “Lúc trước ngươi nhốt ta ở trong cái nhà tù này, không rên một tiếng đã bỏ đi, sao bây giờ…. Lại lén lút quay về rồi, chẳng lẽ là sợ ta phát hiện rồi đi tìm ngươi báo thù à?”

Chàng trai nhẹ nhàng nâng tay lên, cuốn sách về bản tính con người trên giá bay lên rồi rơi xuống tay chàng trai, ba trang sách tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai bị chàng trai đóng lại.

“Tiếc là hai trăm năm đã trôi qua, ta đã không còn là ta của năm đó nữa, thế giới của trò chơi giải cứu đã bị ta khống chế, ngươi đã lấy thân phận người chơi vào trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc của trò chơi.” Chàng trai vung tay lên, sách về bản tính con người hòa chung với tấm gương, hai mặt gương đột nhiên hiện ra hình ảnh Tề Hoan và Văn Tu đang làm nhiệm vụ.

Ở mặt gương quá khứ, Tề Hoan đứng ở sân trường, còn trong tương lai Văn Tu đang cùng mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.

“Sách về bản tính con người chính là nhìn trộm dục vọng chân thật nhất trong lòng mỗi người, sau khi đi vào phó bản người chơi phải chịu đựng thời gian khảo nghiệm, chỉ có người có thể chống lại dụ hoặc và chi phối mới có cơ hội sống sót, ngươi thấy đấy, bọn họ đều đang đấu tranh với chính mình, trong đó có cửa sống và cửa chết, chỉ cần bọn họ chọn sai thì thời gian tử vong sẽ bị thay đổi.”

“Nhưng mà— Nếu ta khiến cho toàn bộ lựa chọn đều dẫn đến cửa chết, thì khi bọn họ làm ra lựa chọn gì cũng đều đi tới một kết cục là cái chết, thần linh đại nhân, ngươi chỉ có thể cứu một người. Ngươi chọn cứu ai đây?”

Chàng trai cười một cách cuồng dã, giống như là đang nghĩ tới trò chơi thú vị nào đó.

“Thần cũng là người, mặc dù nhân tính ít đến thảm thương nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Vị thần linh sát phạt quyết đoán của năm đó, bây giờ sẽ lựa chọn như thế nào?”

Bùi Lạc không nói gì một lúc lâu, hắn nhìn chằm chằm con phượng hoàng trước mặt, một lát sau lại bình tĩnh nói “Ngươi còn nhớ lúc rời đi ta đã nói gì không? Nguyên tắc cơ bản của trò chơi giải cứu chính là để con người chém giết những ác quỷ không muốn đi vào luân hồi, đưa bọn họ đi đầu thai con người sẽ nhận được thù lao tương ứng, ta để ngươi quản lý trò chơi giải cứu tới khi lấy được chìa khóa là có thể rời khỏi nơi này.”

“Chìa khóa?” Chàng trai cười lạnh “Chơi ta vui vẻ lắm à? Ngươi không biết ta tìm chìa khóa bao lâu đâu, mỗi thế giới đều lật lên tìm, đều chỉ vì tìm cái ‘chìa khóa’ trong lời nói của ngươi.”

Vẻ mặt Bùi Lạc vẫn bình tĩnh, hắn chỉ vào tấm gương của tương lai “Ngươi không cảm thấy gương mặt này nhìn rất quen sao? Người này ít nhất ngươi cũng đã gặp qua mười mấy lần rồi, từ lúc nào mà trí nhớ của loài phượng hoàng trở nên kém như vậy rồi?”

“Có quen hay không mắc mớ gì tới ngươi!” Đối mặt với hành vi ông nói gà bà nói vịt của Bùi Lạc chàng trai cực kỳ tức giận “Bây giờ chúng ta đang nói tới chuyện ngươi đã lừa ta cơ mà!”

“Ta không có lừa ngươi, mà là chuyện ngươi có tận trung làm việc trên cương vị là một người quản lý hay không. Ta chưa từng nói tới hình dạng của chìa khóa, đưa ngươi tới trong trò chơi giải cứu là muốn mượn tay ngươi quản lý trật tự của trò chơi, nhưng chìa khóa tự do vẫn luôn nằm ở trong tay ngươi.”

“Chìa khóa là hóa thân của sự thuần khiết, nó là đáp án vạn năng của tất cả các phó bản, chỉ cần ngươi quản lý vận hành trò chơi giải cứu một cách bình thường, chìa khóa thông quan phó bản cuối cùng xong ngươi sẽ được tự do, chìa khóa chết đi sẽ lại luân hồi một lần nữa, mỗi lần cứ đến 16 tuổi đi vào trong trò chơi giải cứu nhưng suốt hai trăm năm chưa từng thông quan thành công, dựa vào đó là có thể biết được rằng người đi vào phó bản cấp chín chưa từng có ai thông quan thành công.

Giọng nói của Bùi Lạc thấm đậm sự lạnh lẽo “Mặc dù con người có thể luân hồi không ngừng, nhưng hành vi của ngươi lại vi phạm nguyên tắc của trò chơi giải cứu, nhốt ngươi hai trăm năm đã là nhẹ lắm rồi.”

“Không thể nào!”  Trên mặt phượng hoàng đều là vẻ không thể nào, người trong gương kia đúng là rất bình thường, nhìn cũng không có gì khác biệt, nhưng đúng là cậu chàng đã gặp qua rất nhiều lần rồi, chẳng lẽ những lời mà Bùi Lạc nói đều là sự thật?

“Nếu người còn muốn ngốc ở trong này thì đừng làm gì cả.”

Bùi Lạc nhìn về phía Tề Hoan đang ở trong quá khứ, thời gian phó bản đã trôi qua hơn một nửa, hắn cũng không thèm đứng đây dây dưa với con chim kia nữa, trực tiếp bước vào tấm gương của Tề Hoan.

Tề Hoan ở trong phó bản quá khứ làm nhiệm vụ, hoàn toàn không biết trong gương đã xảy ra chuyện gì, sau khi cậu vào phó bản xong mới phát hiện, bản thân đã biến thành trạng thái người xem, những người khác không thể nhìn thấy cậu, giống y như lúc chứng kiến cuộc đời của phu nhân Nancy, nhưng ở trong quá khứ này vẫn còn có một ‘Tề Hoan’ khác đang tồn tại.

Hoàn cảnh xung quanh cậu rất quen thuộc, là trường cấp ba mà cậu đã theo học, Tề Hoan của quá khứ đang ngồi trước máy tính.

Tề Hoan còn đang suy nghĩ vào thời gian học cấp ba cậu có điều gì đáng giá để vượt qua thì bảng điện tử trước mắt đã được thay đổi.

[Hệ thống: Người chơi đang điền nguyện vọng thi đại học, lúc này người chơi lựa chọn – A: Điền đại học B, B: Điền đại học A (Thời gian lựa chọn là một phút).]

Tề Hoan chớp chớp mắt, đột nhiên cậu hiểu ra vì sao phó bản lần này lại tên là cuốn sách về bản tính con người, trước đó hệ thống đã từng nói sự lựa chọn của người chơi trong phó bản sẽ ảnh hưởng tới thế giới thật, mỗi người vào một phó bản riêng là trò chơi dựa vào cuộc đời từng người chơi để chế tạo ra, nó sẽ khiến cho người chơi phải dao động trước những sự lựa chọn.

Không thể không nói, một chiêu này đúng là rắp tâm hiểm ác.

Lúc Tề Hoan tốt nghiệp cấp ba Giang Thành thì vẫn đang sử dụng hệ thống đăng ký nguyện vọng cũ, thí sinh chỉ cần điền nguyện vọng trước khi có thành tích, mà nguyện vọng 1 chỉ có đúng một cái.

Tề Hoan áng chừng điểm thi, vì muốn chắc chắn nên đã chọn đại học A, sau này khi thành tích được phát xuống cậu mới phát hiện, điểm của cậu còn vượt qua cả điểm đầu vào của đại học B, trường đại học số 1 của cả nước.

Giáo viên cấp ba của cậu cũng rất tiếc cho cậu, mặc dù đại học A cũng rất tốt, cũng là trường trong top 3, nhưng trong suy nghĩ của tất cả mọi người thì đại học B lại nằm ở một đẳng cấp khác, đó là trường đại học danh giá nhất, lúc tốt nghiệp sẽ được mạ một vầng hào quang danh giá.

Hiển nhiên phó bản đã nhìn rõ nội tâm của con người, con người cả đời đều theo đuổi tiền tài và danh vọng, dùng những lựa chọn này đến thử thách người chơi hiển nhiên xác suất thành công rất cao.

Nhưng Tề Hoan lại không chút do dự chọ đại học A.

Tề Hoan chưa từng hối hận về cuộc đời của bản thân, đại học A có chuyên ngành mà cậu thích, còn có giáo viên có trình độ chuyên ngành cao, còn có bạn học, bạn bè, cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tề Hoan không biết lựa chọn nào sẽ dẫn tới cái chết, nhưng cậu sẽ lựa chọn theo suy nghĩ chân thật nhất, cho dù không thể thông quan nhưng cũng sẽ không thẹn với lương tâm.

Lựa chọn tiếp theo lại càng dễ, Tề Hoan dựa theo quá khứ đã trải qua của bản thân mà đưa ra lựa chọn.

Năm nhất đã tiến vào phòng thí nghiệm, không tham gia hội sinh viên, không theo con đường trở thành chủ tịch hội sinh viên.

Năm hai, năm ba đại học….

Thẳng đến năm thứ tư đại học, đứng giữa lựa chọn là học nghiên cứu sinh và công việc với lương 500 ngàn, Tề Hoan không chọn lương một năm 30 triệu kia mà chọn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh. (Thực ra cái đoạn tiền lương này tui cũng không hiểu.)

Tề Hoan ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy đàn chị chào hỏi bản thân rồi rời đi, sau đó cậu lấy điện thoại ra mở app LOVE, đăng ký xong thì bắt đầu tìm kiếm mấy anh đẹp trai.

Tề Hoan ở một bên che mặt, thấy bản thân lên mạng tìm kiếm mấy anh đẹp trai quả thật là xấu hổ muốn chết, chẳng lẽ hệ thống còn muốn tìm cho cậu một người bạn trai càng đẹp hơn, cao hơn, giàu có hơn à?

May mà hệ thống không tìm được, trong một lúc không có ai chấp nhận lời mời thêm bạn tốt của cậu, làm thí nghiệm xong cậu thu dọn phòng thí nghiệm sạch sẽ, tắt đèn chuẩn bị đi khỏi.

Lúc này tim Tề Hoan bỗng nhiên giật thót, phía trước chính là thanh máy mà cậu đã xảy ra chuyện.

Cậu trơ mắt nhìn bản thân rời khỏi phòng thí nghiệm, một mình bước đi trên hành lang.

[Hệ thống: Người chơi đã làm xong thí nghiệm đang trên đường đi về ký túc xá, lúc này người chơi lựa chọn — A: Đi thang máy xuống tầng, B: Đi thang bộ xuống tầng (Thời gian lựa chọn là một phút).]

Như vậy, nếu bây giờ cạu chọn B: đi thang bộ thì có khi sẽ không tiến vào trò chơi giải cứu, tất cả những chuyện sau này sẽ không phát sinh hả?

Tim Tề Hoan đập như trống bỏi, đến bây giờ cậu mới thật sự cảm nhận được năng lực nhìn thấu nội tâm người chơi của hệ thống, vừa đấm vừa xoa, thật là đả kích lòng người.

Chỉ có một phút để suy nghĩ, Tề Hoan biết bản thân phải làm cái gì, cậu nên dựa theo quá khứ lựa chọn đi thang máy, lại chết một lần sau đó tiến vào trò chơi giải cứu, đây mới là sự lựa chọn chính xác.

Nhưng mà cậu lại không kìm được mà suy nghĩ, lỡ đâu lựa chọn đi thang bộ mới đúng thì sao? Vậy cuộc đời cậu có phải sẽ giống như những người bình thường khác, sống một cuộc sống bình thường đến hết đời.

Tề Hoan vội vàng đi theo bản thân trong quá khứ, ánh mắt của cậu quá mức mãnh liệt, Tề Hoan của quá khứ bỗng dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ xoay người nhìn về phía sau lưng, vừa vặn chạm mắt với bản thân của hiện tại.

Tề Hoan dừng một chút, thì ra lúc trước là bản thân mình trong tương lai đang đuổi theo mình.

Tề Hoan của quá khứ tăng nhanh bước chân, Tề Hoan hiện tại vẫn đứng im, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Bùi Lạc.

Nếu không vào trong trò chơi giải cứu thì cậu không thể có liên quan tới Bùi Lạc, lúc sắp tốt nghiệp có rất nhiều chuyện cần làm, cậu chắc chắn sẽ không kiên trì nói chuyện tám nhảm với một người lạ có tính cách lạnh lùng trên mạng.

Nếu bây giờ cậu chọn đi thang bộ thì tương đương với việc chặt đứt duyên phận của cậu với Bùi Lạc trong tương lai, sau khi hiểu rõ điều này Tề Hoan cũng không do dự nữa, cậu dứt khoát lựa chọn A.

Nếu trong tương lai yên bình nhưng thiếu đi Bùi Lạc, vậy cậu thà rằng chọn một cuộc đời trập trùng vất vả.

Lựa chọn xong Tề Hoan chạy về phòng thí nghiệm tìm một cái cưa điện, sau khi bản thân của quá khứ đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại xong Tề Hoan lập tức khởi động cưa điện cắt đứt cáp treo của thang máy.

Thang máy nhanh chóng rơi xuống.

Tề Hoan không đành lòng nhìn thảm trạng của bản thân, nhưng đúng lúc này hình ảnh xung quanh bỗng vỡ nát, Bùi Lạc đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Tề Hoan còn chưa kịp hỏi thăm đã nghe thấy tiếng rầm rõ to, thang máy đã rơi xuống tầng một, đầu cậu cũng đau đớn không thôi, ngay lập tức cậu đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Tề Hoan cảm thấy thân thể ngày càng nặng, mí mắt chậm rãi cụp xuống, cậu muốn há miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói chuyện.

Rõ ràng là cậu đã đưa ra lựa chọn chính xác, tại sao lại vẫn đi đến cái chết?

Tề Hoan nằm trong ngực Bùi Lạc, xung quanh vang lên tiếng gió thổi vù vù, cũng không biết Bùi Lạc muốn mang cậu đi đâu, não gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ, đây là cảm giác của cái chết hả?

Cậu còn có rất nhiều việc chưa kịp làm, cuộc đời chỉ mới bắt đầu thôi, trong tương lai còn có rất nhiều thứ muốn làm, công trình nghiên cứu khoa học, ước mơ, bạn bè, và còn cả Bùi Lạc nữa.

Trên đời có quá nhiều thứ khiến cậu lưu luyến, lúc này Tề Hoan mới biết bản thân sợ hãi cái chết tới mức nào.

Cậu không cam tâm.

Nhưng cậu không thể làm gì được, chỉ có thể để mặc cho cái chết đang dần kéo tới.

Nước mắt Tề Hoan lặng lẽ chảy xuống, nhưng không lâu sau có một dòng nước ấm kỳ lạ đang được rót vào trong người cậu, nó lan tràn tới tứ chi, cảm giác nặng trịch dần biến mất, Tề Hoan không thể tin được mà mở mắt ra, lại chạm phải ánh mắt của Bùi Lạc.

Hai tay Bùi Lạc ôm lấy cậu, vẻ mặt căng thẳng “Vẫn còn khó chịu hả?”

Tề Hoan trợn mắt nhìn, không biết tại sao bản thân vẫn còn sống, chẳng lẽ cậu đang nằm mơ hả? Cậu thử đưa tay lên trước mặt mình, thân thể vẫn còn điều khiển được.

Niềm vui mừng sau khi sống sót qua tai nạn vỡ òa, Tề Hoan ôm chặt lấy Bùi Lạc khóc lớn.

Bùi Lạc rất kiên nhẫn dỗ dành Tề Hoan, hôn hôn trán cậu, lại luôn miệng nói không sao nữa rồi.

Phản ứng của Tề Hoan có hơi chậm, đến bây giờ cậu mới phát hiện vị trí không gian mà hai người đang đứng rất kỳ lạ.

Đây không phải là thế giới thật, cũng không phải không gian trong gương, bọn họ đang đứng ở trong ‘Vũ trụ’ mênh mông rộng lớn, xung quanh là bóng tối vô tận, bên cạnh còn có vô số những sợi tơ mảnh nhỏ như tơ nhện, chúng phát sáng rồi liên kết lại với nhau tạo thành một vòng tròn, có sợi dài có sợi ngắn, chúng phát sáng, đong đưa trong không trung tạo nên một khung cảnh đầy đẹp đẽ, mà những tất cả những tia sáng này đều xuyên qua một quả cầu ánh sáng rất lớn.

“Đây là đâu? Không phải là phó bản không thể sử dụng đạo cụ hả? Làm sao mà em sống rồi tới đây được?” Lúc này Tề Hoan mới cảm thấy có chuyện không đúng, liên tiếp đặt ra ba câu hỏi.

Đạo cụ bảo mệnh không thể sử dụng được, vậy Bùi Lạc cứu cậu bằng cách nào?

Bùi Lạc im lặng một lúc, hắn biết bây giờ không cần thiết phải giấu diếm nữa, tay chỉ vào những sợi tơ lấp lánh kia rồi nói “Đây là dây luân hồi của con người trong thế giới thật, chiều dài của sợi dây này sẽ tương ứng với thời gian con người từ khi sinh ra cho tới chết, bọn họ từ lúc chết cho đến lúc đầu thai thành một người khác phải trải qua sự thanh tẩy linh hồn của cầu tân sinh, loại bỏ hết ký ức, cứ như vậy con người luân hồi mãi không ngừng.”

“Dây luân hồi của em cũng ở trong này, nhưng lúc nãy anh đã mang nó tới một nơi khác.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bùi Lạc chỉ lên phía trên, Tề Hoan ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu bọn họ cũng có một cái vòng tròn, nhưng nó khác biệt hoàn toàn so với những sợi tơ ở phía dưới, dây phía trên lớn hơn, cũng sáng rõ hơn, và nó không đi qua cầu ánh sáng.

“Đó là dây luân hồi của anh, nó tồn tại độc lập, do đó chỉ cần mang dây luân hồi của em đặt lên trên dây luân hồi của anh thì em cũng sẽ có được cuộc sống vĩnh hằng như anh.”

Trong phật giáo có nói tới chuyện luân hồi, vậy nên khái niệm luân hồi đối với Tề Hoan cũng không xa lạ gì, cậu có thể hiểu được những lời mà Bùi Lạc nói, nhưng trước giờ Tề Hoan đều cho rằng đó chỉ là hư cấu mà thôi.

Cái cậu không hiểu là “Vì sao anh lại không giống với những người khác?”

“Bởi vì anh là thần chết cai quản chuyện sinh tử. Trò chơi giải cứu cũng là do anh sáng tạo ra.” Bùi Lạc nói một cách ngiêm túc, không dám nói dối câu nào.

Niềm vui sướng khi được sống lại của Tề Hoan bị những lời nói của Bùi Lạc đánh tan, trên đời này thật sự có thần tồn tại sao?

Lúc này từ sau lưng đột nhiên vang lên tiếng phượng gáy dài đầy thanh thúy, một con phượng hoàng màu vàng chóe phi thẳng xuống quả cầu tần sinh, lúc nó bay qua bên cạnh hai người bọn họ, thế mà Tề Hoan lại có thể nhìn thấy ý tứ nghiến răng nghiến lợi từ trong mắt nó.

Một màn này quá rung động, phượng hoàng không phải là linh vật chỉ có trong truyền thuyết à? Tề Hoan dụi dụi mắt, con phượng hoàng kia đã bay xa chỗ bọn họ, bay thẳng tới câu tần sinh thật to kia, chỉ lưu lại bóng dáng đầy lộng lẫy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cả đời này Tề Hoan sẽ không bao giờ tin vào lời nói của Bùi Lạc, nhưng hôm nay cậu không thể không thừa nhận.

Bạn trai của cậu, có khả năng thật sự là thần.

Tề Hoan đột nhiên nhớ tới Văn Tu “Vậy Văn Tu đâu rồi? Có thể cứu thằng bé ra không?”

“Có con chim kia đi cứu rồi.” Thấy Tề Hoan không có bài xích, Bùi Lạc trộm thở phào một cái, hắn còn cố ý hỏi lại “Em thật sự không để ý chuyện anh tự ý thay đổi sợi dây luân hồi của em à?”

“Tri thức của con người được truyền thừa qua các thế hệ, một trăm năm lại bị thanh tẩy ký ức một lần, khi đầu thai làm người sẽ bỏ đi mọi âu lo muộn phiền, đó cũng là một loại vĩnh sinh, còn anh là người quản lý sự luân hồi của con người, chỉ cần con người chưa bị tuyệt chủng thì anh vĩnh viễn sẽ không biến mất. Anh đã quen với việc sống một cuộc sống cô độc dài đằng đẵng, một mình trải qua nhiều loại cảm xúc khác nhau, em đồng ý sống một cuộc sống vĩnh hằng với anh sao? Em sẽ luôn sống mãi, không chỉ là cuộc sống và ký ức, mà còn cả những cảm xúc tiêu cực trong cuộc sống, nó sẽ vĩnh viễn không thể loại bỏ.”

“Sao em lại vì chuyện này mà tức giận chứ? Trong khoảng khắc cận kề cái chết kia, em mới phát hiện bản thân tham lam tới mức nào, em có rất nhiều chuyện chưa làm, em không muốn chết sớm như vậy.” Văn Tu đã an toàn, tâm trạng Tề Hoan cũng theo đó mà bình tĩnh lại “Ngược lại em phải cảm ơn anh mới đúng, những người đi trước đã nói rằng nghiên cứu khoa học là một việc rất tuyệt vọng, có thể mất cả đời nghiên cứu nhưng vẫn không có kết quả, nhưng bây giờ em có thời gian vô hạn để đi nghiên cứu thứ em yêu thích.”

Tề Hoan tươi cười rạng rỡ, chủ động hôn lên môi Bùi Lạc.

“Quan trọng nhất là, em sẽ có thời gian vô hạn để yêu anh.”

Sau khi kết thúc nụ hôn, Tề Hoan lại nhớ tới bóng quỷ trắng trong nhà lúc trước, lúc này đem ra hỏi một lần “Vậy bóng quỷ mà lần trước em nhìn thấy có phải là thật không? Vì sao nửa đêm nửa hôm nó lại tới nhà chúng ta nấu ăn?”

Bùi Lạc đột nhiên căng thẳng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi không ngờ Tề Hoan vẫn còn nhớ, hắn vội vàng trượt quỳ xin lỗi rồi nói rõ mọi việc.

Tề Hoan không nhịn nổi mà phì cười, Bùi Lạc là thần nhưng lại cũng có chuyện không thể làm được, cậu còn tưởng Bùi Lạc tinh thông tất cả mọi việc nữa chứ.

“Sau này không được gọi mấy quỷ đó tới nhà nữa, em biết nấu ăn mà.” Tề Hoan ôm lấy Bùi Lạc rồi nhỏ giọng nói “Em chỉ muốn hai chúng ta ở bên cạnh nhau, vẫn luôn ở bên nhau.”

Bùi Lạc cũng cười, ôm chặt lấy Tề Hoan, bên cạnh bọn họ là mấy tỉ người đang luân hồi không ngừng, trong biển người mênh mông không biết sao hắn lại may mắn gặp được người trước mắt, chấm dứt tình trạng độc thân trong vài vạn năm nay.

Mà trong tương lai hắn cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tề Hoan.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

***

Kết thúc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang