Hoài nghi cùng coi rẻ của thế nhân bắt đầu làm cho đứa nhỏ tự tôn kiêu ngạo này không chịu nổi. Già La Diêu không đành lòng thấy hắn thống khổ như vậy, liền đưa mấy tên nam sủng bên người đi. Lại biết hắn không thích song nhân, cho nên trong vương phủ, vô luận là nam song hay là nữ song, đều không có một người.
Chính là tâm tư của thiếu niên vô cùng mẫn cảm yếu ớt, mặc cho Già La Diêu ngoan ngoãn phục tùng hắn, nơi chốn sủng ái, nhưng khoảng cách của hai người vẫn càng ngày càng xa. Bạch Thanh Đồng bắt đầu lảng tránh y, bắt đầu hiểu được bảo trì khoảng cách, lúc cùng y nói chuyện cũng không còn không cố kỵ, thậm chí có khi còn chống đối.
Đối với biến hóa của hắn, Già La Diêu cảm thấy đau lòng, chính là từ lúc đó y mới ý thức được, không biết khi nào, cảm tình của y với đứa nhỏ này đã thành như thế.
Có lẽ bởi vì sang sảng của hắn chính là tiếc nuối của mình, có lẽ bởi vì tinh thần phấn chấn của hắn chính là thứ mình vĩnh viễn yêu thích và ngưỡng mộ, tóm lại, Già La Diêu chậm rãi hiểu được, chỉ cần có hắn ở bên, mới có thể làm cho mình không hề tịch mịch.
Một năm trước khi Bạch Thanh Đồng mất trí nhớ, là một năm thống khổ nhất của Già La Diêu. Chính là y cũng không biết phải làm thế nào.
Y từ nhỏ tôn quý, còn nhỏ đã mất mẹ, bên người đều là nô tài hầu hạ y. Trừ bỏ phụ hoàng, Hiền quý phi cùng đại hoàng huynh, y không có người thân cận, cho nên y cũng không biết ở chung với người khác như thế nào. Hơn nữa đối với thiếu niên làm y động tâm lần đầu tiên này, có hổ thẹn, xấu hổ, thậm chí có tâm lý tự ti.
Y cùng Bạch Anh tương giao ngang hàng, Bạch Thanh Đồng lẽ ra là vãn bối của y. Chính là hiện giờ, y có tình cảm không nên có với một thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi, không cần người khác dùng ngòi bút làm vũ khí, chính trong lòng y cũng không chấp nhận được, huống chi y còn có một đôi chân tàn.
Lễ giáo trầm trọng đè nặng y, ánh mắt thế tục với việc nam nam mến nhau đè nặng y, thân thể tàn tật đè nặng y…
Già La Diêu không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu cẩn thận lấy lòng Bạch Thanh Đồng, đối với yêu cầu của hắn không hề không đáp ứng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chính là phương thức này ngược lại càng cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của Bạch Thanh Đồng, làm cho quan hệ của hai người càng sa vào một trạng thái giằng co kỳ quái.
Sau đó, sự tình đã xảy ra vào ngày đó.
Hôm đó Bạch Thanh Đồng cùng nhị công tử của Lâu phủ hẹn đi du lịch, giống như bình thường xuất môn, cũng không biết vì sao, không đến một canh giờ liền nổi giận đùng đùng chạy về, ở trong phòng nóng nảy một hồi, còn nghĩ tự mình uống rượu giải sầu.
Lúc ấy Già La Diêu đang ở trong cung có việc chưa về, bọn hạ nhân trong phủ không dám cãi lại mệnh lệnh của Bạch Thanh Đồng, đem tới cho hắn một rượu nồng nhất nặng nhất. Chạng vạng Già La Diêu trở về nghe nói việc này, hoảng sợ, mắng cao quản gia một chút, vội vàng chạy vào trong phòng hắn.
Khi đó Bạch Thanh Đồng đã uống rượu, thấy y cảm xúc liền kích động, bỗng nhiên chỉ vào y mắng to, đem những lời dơ bẩn của đám người Triệu Tam Thiếu thuật lại một lần, cuối cùng lại ủy khuất phát khóc.
Già La Diêu vừa đau lòng lại vừa hổ thẹn, không nói gì để chống đỡ. Y ngốc nghếch nghĩ muốn an ủi thiếu niên này, lại không biết phạm vào đúng kiêng kị của hắn.
“Ngươi vì cái gì lại đối tốt với ta như vậy? Ta không cần ngươi đối cử với ta tốt như vậy! Ngươi nói! Ngươi là không có dụng tâm kín đáo với ta!”
Hai mắt Bạch Thanh Đồng đỏ bừng, hơi rượu xộc lên, nhưng Già La Diêu chỉ im lặng trước chất vấn của hắn.
“Ta không làm cái gì, vì sao cũng bị người khác xem thường! Vì sao ngươi không nói lời nào? Vì sao không nói lời nào?” Bạch Thanh Đồng rống giận.
Già La Diêu không thể an ủi hắn, trầm mặc của y tương đương như gián tiếp thừa nhận.
Bỗng nhiên Bạch Thanh Đồng nhào qua, ôm lấy hai chân của y cầu xin: “Van cầu ngươi, nói gì đi! Ngươi phủ nhận đi! Ngươi phủ nhận a? Vì sao ngươi không nói lời nào…”
Tiếng khóc của hắn, cầu xin của hắn, làm cho Già La Diêu sinh ra một cảm giác kỳ quái, tựa hồ có chút phẫn nộ, lại tựa hồ có chút mặc kệ, cho nên yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, thấp giọng nói: “Những lời ngươi vừa nói, đều là sự thật. Quả thật ta đối với ngươi…”
Bạch Thanh Đồng hoảng sợ mở to hai mắt, hoàn toàn bị kích thích.
Hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn ngây ngô, hắn non nớt, hắn huyết khí phương cương, hắn tính cách xúc động, hắn khống chế không được phẫn nộ của mình, thất vọng, chán ghét, phản nghịch… đủ loại cảm xúc. Cho nên dưới cơn kích thích cùng thịnh nộ, hắn đã làm một chuyện cực kỳ hoang đường. Mà chuyện này, là phát sinh dưới sự dung túng cùng ngầm đồng ý của Già La Diêu.
Lúc bị hắn đặt dưới thân, Già La Diêu không phải không thể phản kháng, nhưng vẻ mặt thống khổ mê loạn của thiếu niên làm cho y mềm lòng, tâm lý tự trách cùng áy náy làm cho hai tay y vô lực. Quan trọng nhất là, tấm lòng ái mộ bị áp lực quá lâu kia, làm cho y ôm tâm lý may mắn, thế nên phóng túng cho hành động của thiếu niên lúc say rượu.
Đó là một đêm gay go mà hỗn loạn. Nhưng chuyện càng gay go còn ở phía sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Bạch Thanh Đồng tỉnh lại thấy rõ người bên cạnh mình, sắc mặt lập tức trở nên lúc trắng lúc tím.
Căn phòng hỗn độn tràn ngập mùi rượu, mặt đất bừa bãi, cùng với dấu vết trên thân người bên cạnh, tất cả đều thuyết minh hết thảy chuyện phát sinh đêm qua.
Trong mắt Bạch Thanh Đồng hiện lên một loại tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này làm cho Già La Diêu đau lòng hối hận vô cùng. Chính là y còn không kịp túm lấy tay hắn, Bạch Thanh Đồng đã chạy nhanh ra ngoài.
Già La Diêu ngã từ trên giường xuống. Y không chống dậy được, hơn nữa đêm qua cũng không phải là một chuyện tốt đẹp đối với y. Đó là lần đầu tiên y bị người đặt dưới thân, hơn nữa bởi vì đối phương thô lỗ mà bị thương.
Khi y chật vật mà lo lắng đi lên xe lăn, đẩy nhanh ra ngoài gọi người đuổi theo, Bạch Thanh Đồng đã cưỡi ngựa chạy ra khỏi vương phủ.
Già La Diêu có dự cảm sự tình sẽ vô cùng gay go, chính là trăm triệu không nghĩ tới lại gay go đến tình trạng này.
Người đuổi theo mang về không phải là một Bạch Thanh Đồng rõ ràng, mà là một khối thân thể đầy huyết không có chút sinh khí.
Trước mặt Già La Diêu tối sầm. Trong chớp mắt, y cảm thấy ông trời nhất định rất hận y!
Đúng vậy, lão thiên gia không công bằng, lão thiên gia hận y!
Thuở nhỏ mất đi mẫu thân, mất đi hai chân, thậm chí mất đi ngôi vị hoàng đế, hiện tại, ngay cả thứ cuối cùng của y lão thiên gia cũng muốn cướp đi.
Già La Diêu nhìn thiếu niên như một khối vải rách mềm nhũn nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, thần trí cơ hồ điên cuồng.
Lúc ngự y nói trắng ra đầu óc Thanh Đồng bị thương, có thể sẽ không tỉnh lại được, Già La Diêu nổi giận nắm vạt áo ngự y, giận dữ hét: “Nếu hắn chết, các ngươi liền đi chôn cùng đi!”
Vài tên ngự y cùng Cao quản gia đều bị dọa choáng váng. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua tĩnh vương gia luôn luôn tao nhã, thâm tàng bất lộ lại sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc.
Khí thế của Già La Diêu không phải dọa người, lời nói của y cũng không phải nói giỡn. Cho nên dưới sự cứu trị liều mạng của mấy tên ngự y, rốt cuộc Bạch Thanh Đồng cũng bảo vệ được mạng nhỏ. Mà sau khi hắn tỉnh lại, lúc Già La Diêu phát hiện hắn không còn nhớ cái gì, đồng thởi thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại ôm một hy vọng.
Có lẽ phúc họa tương y, hết thảy… Có thể bắt đầu một lần nữa?