• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Thượng)

Già La Diêu cùng Bạch Thanh Đồng ở trong này một ngày lại một ngày trôi đi, bọn họ không vội, hoàng thượng cũng không gấp, nhưng lại có một người nóng lòng. Già La Diêu nghe Tử Hà hội báo, cười cười nói: “Tử Mặc thật ra còn chưa mất hết hy vọng, cũng không cần ngẫm nữa. Mặc dù hắn không nói ra, bổn vương không tra ra được hay sao? Lúc này không cần tra, châu chấu không nhịn được ắt sẽ ló đầu.”

Nói xong sờ sờ vòng eo, nghĩ đến điều này cũng không nên tiếp tục nữa, nếu tiểu gia khỏa này không nhịn được, sớm động thủ cũng tốt. Trước sau gì cũng không thể sinh đứa nhỏ tại nơi rừng núi sâu này.

“Đi, dựa theo kế hoạch làm. Không cần hạ thủ lưu tình.”

Tử Hà nói: “Chính là nhân thủ của chúng ta…”

Già La Diêu ảm đạm cười: “Không phải còn có hoàng thượng sao. Những người đó canh giữ bên ngoài một mùa đông, cũng không dễ dàng gì. Làm cho bọn họ một cái công đạo, đừng tránh bọn họ.”

“Tuân lệnh.” Tử Hà đối mưu trí của vương gia thầm bội phục từ đáy lòng, lĩnh mệnh đi xuống. Bạch Thanh Đồng từ bên ngoài vòng vo tiến vào: “Muốn động thủ ư?”

Già La Diêu chưa từng giấu hắn, gật đầu.

Bạch Thanh Đồng nói: “Tử Mặc thì ngươi tính toán xử trí thế nào?”

Già La Diêu nhíu mày nói: “Tử Mặc khiến ta quá thất vọng. Dưỡng hắn nhiều năm, không nghĩ tới là con uy không xem thành sói. Hắn tình nguyện bao che người nọ, ta liền thành toàn cho hắn.”

Bạch Thanh Đồng đối Tử Mặc tình cảm rất tốt, không đành lòng, vừa muốn mở miệng cầu tình, Già La Diêu đã nhìn ra, nói: “Ta hiểu được tâm tư của ngươi. Nếu Tử Mặc có thể giác ngộ, ta liền cho hắn một con đường sống. Bằng không… thành toàn hắn đi.”

Thanh Đồng yên lặng một lúc, sau gật đầu.

Đêm đó trong rừng rậm cứu tính mạng hắn xác nhận là Tử Mặc. Nhưng hắn cũng không nói ra người tập kích mình là ai, ngược lại một mực muốn tính mạng Thanh Đồng. Tử Hà khi màn đêm buông xuống liền dẫn người đuổi theo, hắc y nhân đã không thấy bóng dáng, chỉ có Tử Mặc một thân trọng thương ngã vào một bên. Tuy biết hắn đã thừa nhận, nhưng tất cả mọi người không phải ngốc tử. Nếu thật sự là hắn muốn giết Bạch Thanh Đồng, cho dù thương thể nghiêm trọng thế nào, cũng có thể đắc thủ. Phương diện này nếu xem xét kỹ, Gìa La Diêu cùng Bạch Thanh Đồng trong lòng đều rõ ràng.

Nửa đêm bao vây thanh trừ tiến hành thập phần thuận lợi.

Gian tế Hạ quốc vốn tưởng rằng đường lang bộ thiền, lại không biết rằng hoàng tước ở sau. Bị Già La Diêu cùng tiểu hoàng đế an bài nhân thủ một lưới bắt hết.

Thôn trang không lớn, không có nhiều người. Già La Diêu xuất ra quân phù, phân phối quân lính đóng ở phụ cận Phượng Minh cốc đem đám người này bắt giữ, nhất tịnh hướng về kinh thành. Tử Hà cũng cùng đi. Người cầm đầu gian tế Hạ quốc đúng là Cao Hổ, con nuôi của Cao Liên, năm đó từ trên chiến trường ôm trở về, ai cũng không nghĩ tới hắn là người Hạ. Cao Liên lúc bấy giờ nhận được tin, chịu đả kích lớn, ngàn dặm xa xôi từ Tây Diêu hướng Già La Diêu thỉnh tội.

Kỳ thật Già La Diêu đã sớm hoài nghi Cao Hổ, chính là vẫn chờ hắn đem lực lượng phía sau mang ra, lúc này nhẫn lại nhịn. Hiện giờ sự tình phanh phui, không bao giờ muốn để ý loại sự tình này nữa.

Già La Vũ tự mình hạ chỉ thỉnh Già La Diêu hồi kinh, y liền thuận thế mang người nhà trở về kinh.

Bạch Thanh Đồng nguyên bản còn lo lắng chuyện mình “Trốn doanh”, nhưng thấy tiểu hoàng đế cũng không đề cập, Già La Diêu lại đã có tính toán, liền an tâm. Chính là nghĩ đến Tiểu hoàng đế đối Già La Diêu dã tâm như hổ rình mồi, trong lòng nhịn không được nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì? Vẫn lo lắng thân phận của ngươi?” Già La Diêu mới vừa xuống xe, trở về phòng ngủ vương phủ tính nghỉ ngơi, thấy ánh mắt của Thanh Đồng không khỏi thắc mắc. Nơi này cách kinh thành không xa, cũng chỉ hai ngày lộ trình. Chính là Già La Diêu thân mình lớn, xe ngựa chạy thong thả trên đường, bởi vậy mới kéo dài đến ba ngày mới vào kinh. Hai người đều đã lâu mới trở lại Tĩnh vương phủ, lúc này nhìn thấy nơi này một cảnh cây cỏ đơn sơ đều thập phần hoài niệm.

Bạch Thanh Đồng cẩn thận giúp y xuống xe lăn, đi vào trước giường, dìu y lên giường nghỉ ngơi. Nghe vậy cười nói: “Chuyện của ta là nhỏ, chỉ sợ hoàng đế còn nhớ thương ngươi.”

“Hắn từ nhỏ cùng ta thân cận, không muốn ta bị người ngoài chiếm mất. Chẳng qua…” Già La Diêu cười cười, chỉ vào bụng mình nói: “Hoàng thượng giờ đứng đầu thiên hạ, xem ta giờ như đã chết, hắn cũng không còn nhỏ.”

“Chỉ hy vọng thế.”

Già La Diêu nói lời này thật đúng. Già La Vũ biết y có gia thất, tâm đã chết. Thật giống như hài tử mồ côi mẹ, tuy rằng không muốn phụ thân tái hôn, nhưng thật đã cưới tân mụ mụ, ngay cả tân đệ đệ muội muội đều sinh rồi, nên oán hận đối kế mẫu của phụ thân thật thiếu rất nhiều.

Già La Vũ tuy rằng lúc trước giận chó đánh mèo Bạch Thanh Đồng, ở trong cung nghĩ đủ cách trêu đùa hắn, nhưng cũng chưa từng thật muốn tính mạng hắn. Sau đưa hắn vào quân đội, cũng là nhất thời cáu giận, nghĩ muốn khảo nghiệm hắn một phen. Ai ngờ thiếu chút nữa bị rơi vào gian kế của người Hạ quốc, suýt nữa hại Thanh Đồng xuống hoàng tuyền. Già La Vũ cũng biết điểm mấu chốt là làm hoàng thúc xúc động, chính mình cũng sẽ không yên, liền không hề truy cứu chuyện của Thanh Đồng.

Già La Diêu đối tính cách của tiểu hoàng đế rõ như trở bàn tay, liền thừa dịp lúc lòng hắn đang áy náy, đường đường chính chính yêu cầu phục danh cho Bạch Thanh Đồng, cũng quyết tâm…

“Cái gì? Điều này sao có thể? Trẫm không đồng ý! Trẫm tuyệt đối không đồng ý!”

Già La Vũ ở thư phòng tại Tĩnh vương phủ phát điên, thanh âm động trời.



(hạ)

Bởi vì bụng Già La Diêu thực sự lớn, hành động không tiện, cũng không thể làm người khác thấy, cho nên sau khi quay về kinh cũng không tiến cung, là hoàng đế tự mình đến thăm y. Già La Diêu nhân cơ hội đem tấu sớ đã sớm chuẩn bị dâng lên hoàng thượng.

Già La Vũ lúc đầu nhìn nội dung đằng trước không có biểu tình gì, nhưng đến khúc sau thì mặt hắn càng lúc càng đen lại, cuối cùng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Già La Diêu trầm giọng nói: “Bệ hạ vì sao không đồng ý?”

Già La Vũ tức giận đến nói lắp bắp: “Hoàng thúc, người đường đường là vương gia Đại Tề quốc, từng là nhiếp chính vương, chức cao quyền trọng, thận phận tôn quý, sao có thể, lập gia thành thất?”

Hắn thật vất vả đem những lời này lắp bắp nói ra, cuối cùng thuận chút, một hơi nói: “Quả thực buồn cười! Bạch Thanh Đồng thân từng mang tội, hoàn toàn vô danh tiểu tốt, sao có thể ngang hàng sánh với hoàng thúc? Cho dù hắn ở rể cũng không xứng với người, người thế nhưng còn muốn… không được! Trẫm tuyệt đối không cho phép!”

Già La Diêu trầm mặt xuống, không vui nói: “Năm đó việc Bạch gia là án xử sai, Thanh Đồng sớm không còn là tội thần. Hắn đến Bắc Di, Tây Cực chiến đấu từng lập chiến công hiển hách, quan cư thiếu tướng, niên thiếu hữu vi, như thế nào là vô danh tiểu tốt?” Y dừng một lúc, lại tiếp tục: “Đến nỗi ngươi nói hắn không xứng với ta, ngươi chỉ nhìn ta quyền cao chức trọng, dòng họ hoàng thất, lại không thấy ta năm nay đã quá ba mươi tuổi, thân thể không trọn vẹn. Mà hắn niên thiếu hữu vi, thân thể kiện toàn. Lấy ta một thân không trọn vẹn, so với tư thế oai hùng của hắn sánh vai trước nhật nguyệt, là hắn không xứng với ta, hay là ta không xứng.”

Già La Vũ bắt đầu á khẩu không trả lời được, nghe đến đoạn sau, tâm không khỏi dần lay động.

Hắn nhìn khuôn mặt phù thũng của hoàng thúc, mặc dù tuấn tú nho nhã đó, nhưng hai bên tóc mai sương trắng cũng không che dấu được. Mặc dù ánh mắt còn sáng ngời mẫn tuệ là vậy, nhưng khóe mắt đã hiện dấu hiệu tuổi cao, có quầng thâm nhiều hơn.

Già La Vũ cảm thấy đau xót, làm sao nói ra lời phản đối. Nhưng đường đường là hoàng thúc, thân vương gả cho người ta, làm hắn khó có thể đồng ý.

Già La Diêu thấy hắn do dự, kéo ra chăn mỏng che trước bụng, lộ ra phần bụng to nói: “Sự thật liền ở trước mắt, ngươi còn muốn phủ nhận?”

“Ai! Ai…” Già La Vũ lại lo lắng, cảm thán một lúc, nói: “Cho dù như vậy, cho dù như vậy… Này cũng cũng không giống nhau.” Hắn quay người, gục bên xe lăn của Già La Diêu, năn nỉ: “Hoàng thúc, hảo hoàng thúc. Cho dù người là ám song, nguyện ý vì Bạch Thanh Đồng sinh nhi dục nữ, nhưng người cũng đừng quên, người vẫn là con nối dõi của thái tổ, là thân vương hoàng tộc, người coi như cho hoàng tộc một chút mặt mũi, việc này…”

Già La Diêu lạnh mặt nói: “Ngươi cảm thấy ta khiến ngươi mất mặt?”

“Trẫm không phải có ý này.” Già La Vũ vội nói: “Hoàng thúc, người đừng quên người đường đường là đại nguyên soái trong lòng thiên thiên vạn vạn tướng sĩ quân thần Đại Tề quốc. Coi như cho các tướng sĩ trong lòng cái uy danh, chúng ta…”

Hắn nói tới đây, Già La Vũ cũng có chút chần chừ.

Nếu nói thể diện hoàng thất cùng quy củ gì gì, Già La Diêu chính là con trai trưởng của Tề Văn Đế, sinh ra đã là thân phận hiển hách, lại cả đời được phụ hoàng sủng ái nhất, rất được tôn sùng, cho dù sau có vô duyên với ngôi hoàng đế, nhưng Già La Duyên cùng Già La Vũ người nào dám đối y bất kính? Quy củ hoàng gia chưa bao giờ y để trong mắt, bằng không năm đó sẽ không nói rõ mình trọng nam sắc, đường đường hoàng hoàng dưỡng nam sủng.

Chính là tay y cầm quân quyền nhiều năm, đối thủ hạ cùng các tướng sĩ rất được kính trọng, xác thực quả thật là tướng quân tốt, nguyên soái tốt. Nếu thực sự là bởi chuyện này mà đả kích tướng sĩ, y cũng không đành lòng. Y nhất thời trầm ngâm, Già La Vũ nhìn y dao động, lại liên thanh cầu xin.

Nhưng đúng lúc này trong bụng Già La Diêu đau nhói, bị đứa nhỏ đá một cước, y lập tức nghĩ đến tương lai đứa nhỏ cùng thân phận Thanh Đồng phải chịu xấu hổ, lại kiên trì lên.

Hai người giằng co qua lại chưa xong, lại nghe thấy ngoài cửa một âm thanh trong trẻo: “Ta trước giờ ở vương phủ như thế vẫn tốt lắm.” Người nọ nói xong đẩy cửa vào, chính là Bạch Thanh Đồng.

Hắn nguyên không biết Già La Diêu có tính toán này, hoàng đế cùng y ở thư phòng mật đàm một hồi, sau một lúc vẫn không có động tĩnh, trong lòng lo lắng, mới ở ngoài cửa nghe trộm, mới biết hóa ra hai người tranh chấp cái gì.

Bạch Thanh Đồng nghĩ đến chuyện Già La Diêu nguyện vì hắn từ bỏ thân phận chính mình, không khỏi xúc động, nhưng trong lòng cũng không yên ổn. Hơn nữa nghe tiểu hoàng đế nói lên địa vị Già La Diêu trong lòng chúng sĩ Đại Tề, lại cảm thấy bất an.

Hắn lúc này trí nhớ đều đã khôi phục, chỉ mong được ở bên vợ con, hình thức khác không quan tâm. Huống chi ca ca hắn tiểu Duệ không phải cũng gả cho hoàng thượng, làm hoàng hậu vài thập niên đó sao. Chẳng lẽ tiểu Duệ làm được, tiểu Đồng hắn lại không được?

Già La Vũ thấy hắn ở ngoài cửa nghe lén, còn tự ý tiến vào, vốn hờn giận, nhưng nghe hắn nói nguyện ý lấy thân phận song nhân gả cho Già La Diêu, lập tức mừng rỡ, buồn rầu mới vừa rồi quẳng hết sang một bên.

Kỳ thật nếu là Già La Diêu yêu cầu thú Bạch Thanh Đồng làm vợ, Già La Vũ mới đầu sẽ không nhận lời, ít nhất cũng sẽ gây khó dễ một phen. Nhưng có điều Già La Vũ tự nguyện nói gả cho, làm cho hắn sợ tới tâm rơi xuống đất, bởi vậy thấy Bạch Thanh Đồng chủ động đáp ứng, sợ hắn đổi ý, lập tức quyết định: “Liền nói thế thì định thế, trẫm trở về sẽ soạn chỉ, đem Bạch Thanh Đồng lấy danh nghĩa ám song tứ hôn hoàng thúc, sắc phong vi Tĩnh vương phi, đăng nhập tông sách, hoàng thúc người xem được không?”

Già Là Diêu chần chờ nhìn Bạch Thanh Đồng liếc mắt một cái, thấy hắn chân thành ôn nhu nhìn mình, mìm cười hiểu được ý tứ của hắn, liền cố làm ra bộ dáng thở dài: “Được rồi, cứ vậy đi.”

Già La Vũ gặp hoàng thúc cuối cùng không kiên trì đồng ý, trong lòng thở ra một hơi, cũng đối với Bạch Thanh Đồng bớt bài xích bới móc, vội vàng cáo từ, hồi cung soạn chỉ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK