“Ngự y nói ngài đã có thai hơn một tháng, trẫm thật sự bị dọa đến giật cả mình. Nguyên lai ngài là ám song, vậy là Mộng Nhi…”
Già la Diêu vốn đang từ từ nhắm mắt, nghe vậy liền chậm rãi mở mắt a: “Mộng Nhi là con của ta.”
“Hoàng thúc, ngài hiểu ý trẫm.” Già La Vũ nét mặt âm trầm. Càng lớn lại càng phát ra uy nghiêm tuấn mỹ, ngày càng giống với kì phụ.
“Mộng Nhi có phải con của ngài cùng Bạch Thanh Đồng không?”
Già La Diêu không đáp.
Già La Vũ bật đứng dậy: “Mộng Nhi là đứa con ngài sinh cho Bạch Thanh Đồng đúng không? Mộng Nhi đến giờ còn chưa được sắc phong chính thức là vì ngài vẫn chờ Bạch Thanh Đồng quay lại đặt tên cho nàng đúng không? Trẫm phải sớm biết! Trẫm phải sớm biết chứ!”
Già La Diêu bình thản nói: “Hoàng Thượng, ngài thất thố rồi.”
Già La Vũ dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, trong lúc bộc phát đập nát một chén trà. Nhưng một câu nói của Già La Diêu lại khiến hắn phải cưỡng chế lại lửa giận trong lòng.
Hắn thở hổn hển hồi lâu, chậm rãi trấn định trở lại, trầm giọng nói: “Hoàng thúc, ngài cứ an tâm tĩnh dưỡng ở chỗ trẫm đi. Mộng Nhi trẫm sẽ đưa đến đây để nàng bồi ngài, những chuyện khác, ngài cũng đừng để tâm.”
Già La Diêu không lên tiếng.
Già La Vũ nhìn y một cái, quay lưng bỏ đi.
Già La Diêu nhìn bóng hắn rời đi, lặng lẽ thở dài.
Đứa bé này càng lớn càng không hiểu nổi hắn nghĩ gì.
Già La Diêu cảm thấy vô cùng mệt nỏi.
Y buổi sáng cùng Tử Hà rời khỏi nơi ẩn cư về phủ đệ, lén trở về biệt viện ngoại ô của Nhiếp chính vương, muốn đến xử lý sự vụ. Ai người chưa đi được nửa đường liền bị tập kích.
Đám phục kích có hơn mười người, mà Già la Diêu lại chỉ mang theo Tử Hà cùng vài tên thị vệ, đường đến biệt viện lại hoang vắng không người. Già La Diêu tuy cả đời gặp nạn vô số lần, nhưng lần này đúng là bất đắc dĩ nhất. Ai ngờ ngay lúc tình thế nguy cấp như vậy lại gặp được cứu binh trên trời giáng xuống.
Già La Diêu nhận ra đó là đội thân vệ đặc chủng bảo hộ an nguy cho hoàng đế. Cả Đại Tề quốc, quân đặc chủng quân số không vượt quá năm nghìn người. Trừ một ngàn binh chuyên làm ám vệ, còn có ba nghìn binh sát thủ nằm trong tay Già La Diêu. Mà một ngàn binh còn lại kia, chính là đội thân vệ đặc chủng của hoàng đế.
Cho nên nhìn thấy đám cứu binh này một cái, Già La Diêu đã biết người đến là ai. Xem ra chuyện y trở lại kinh thành không thể gạt được tai mắt Hoàng Thượng.
Y bị đám người đó trực tiếp đưa đến biệt viện hoàng gia. Bởi vì bị thương nhẹ, Già La Vũ mời ngự y đến bắt mạch cho y, ai ngờ lại chẩn ra kết quả như vậy.
Mắt thấy Già La Vũ trầm mặt bỏ đi, Già la Diêu lòng thấy bất an. Hiện tại bị giam lỏng ở đây, Tử Hà lại trọng thương đang chữa trị, nghĩ đến lời Già La Vũ lưu lại, y không khỏi lo lắng cho Tiếu Đồng.
Già La Diêu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, khép lại mi mắt.
Không nghĩ đến ở đây lại có một tiểu sinh mệnh yếu ớt. May mà lúc bị tập kích y chưa dùng toàn lực, cứu binh lại đến đúng lúc, bằng không sợ rằng đứa bé này cũng sẽ không còn nữa.
Già La Diêu có chút thất thần. Y vuốt ve bụng mình, trong lòng nghĩ, hi vọng lần này sẽ là một đứa con trai…
“Chuyện gì thế hả? Thế này là sao? Này, các ngươi là ai?” Miếng vải đen trước mắt bị giật ra, Tiếu Đồng nhất thời không thích ứng kịp với ánh sáng, hồi lâu sau mới quen dần.
Bất quá không ai trả lời hắn. Những người đó đã ra khỏi phòng rồi.
Tiếu Đồng nhìn quanh, phát hiện phòng này cực kỳ đơn giản, giống như một gian tù thất. Có một khung cửa sổ nhưng lại bị đóng chặt.
Hắn kiểm tra một vòng quanh phòng, không phát hiện được sơ hở hay manh mối gì, không khỏi nhíu mày ngồi xuống chiếc giường gỗ.
Hắn không rõ đây là chuyện gì, cũng không biết chính xác mình đã đắc tội ai. Giải thích duy nhất chỉ có La lão gia.
Già La Diêu vẫn không hồi phủ. Tiếu Đồng ôm Mộng Nhi đợi cả buổi tối, thấy tình hình có chút không ổn, bỗng nhiên những người này mạc danh kỳ diệu (tự nhiên, không lý do) xông vào, động tác thập phần mau lẹ.
Tiếu Đồng động thủ cùng vài người trong đó, kinh ngạc phát hiện thân thủ bọn họ đơn giản thành thục, không giống võ công thường dùng thời đại này, ngược lại cực kỳ giống cách đánh thực dụng của Tiếu Duệ vẫn dạy. Hắn không chống cự được bao lâu đã bị đánh ngã xuống đất, ngất đi. Tỉnh lại thì thấy đã bị đưa đến trong căn phòng này.
Mộng Nhi sao rồi? Diêu có sao không?
Tiếu Đồng thập phần lo lắng bất an. Hắn bị nhốt trong phòng vài ngày, mỗi ngày đều có người chuyên đưa đồ ăn đến. Hắn không tìm được cơ hội đào tẩu, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Nhưng thời gian này thật sự khó khăn, có khi nhịn không được bám lấy cửa sổ mà gào to.
“Người đâu! Người đâu a! Thả ta ra mau! Con mẹ nó các ngươi chết đâu hết rồi hả? Nói một câu sẽ chết chắc!”
Tiếu Đồng bị dồn nén đến cả Tam Tự Kinh cũng xổ ra luôn, chán nản ở trong phòng chửi mắng loạn lên.
Hôm đó bỗng nhiên cửa phòng mở ra, liên tiếp tiến vào mấy người. Tiếu Đồng cảnh giác nhìn bọn họ, thấy những người này cung kính đứng dàn thành hàng, một thiến niên vận y phục hoa quý (hoa vệ + quý phái) chậm rãi thong thả tiến vào.
Tiếu Đồng cảm thấy thiếu niên này có chút quen mắt, nói: “Ngươi là ai?”
Một người đứng bên quát: “Lớn mật! Nhìn thấy bệ hạ còn không mau hành lễ?”
Tiếu Đồng ngoáy ngoáy tai, không chút để ý: “Ngươi nói gì cơ?”
“Ngươi…”
Người nọ còn muốn tiếp tục quát tháo, liền thấy thiếu niên kia vẫy tay, vội im miệng lui xuống.
Thiếu niên kia ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống rồi khẽ nhíu mày, đại khái là cảm thấy cái ghế này quá cứng ngồi không thoải mái.
Mang theo tiếu ý nhìn Tiếu Đồng, trào phúng nói: “Bạch Thanh Đồng, trẫm nghe nói ngươi lại mất trí nhớ. Sao đầu óc ngươi cứ liên tục bệnh hoạn thế? Bệnh này sợ còn đến lúc già luôn đấy chứ?”
Tiếu Đồng nghe người kia gọi hắn ‘bệ hạ’, lại thấy y tự xưng ‘trẫm’, thầm thấy quái quái.
Thật đúng là hoàng đế sao? Được đấy, từ hồi hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước đến giờ còn chưa gặp qua hoàng đế nha.
Bất quá thấy hoàng đế tuổi không lớn, nói chuyện lại ra vẻ ông cụ non. Hơn nữa khuôn mặt kiêu ngạo đắc ý kia, không hiểu vì sao càng nhìn càng thấy không vừa mắt, liền bật thốt lên: “Chuyện đấy ta cũng không biết. Sao ngài không hỏi đầu óc của ta ấy?”
Già la Vũ biến sắc: “Lớn mật! Không sợ trẫm chém đầu ngươi sao?”
Tiếu Đồng nhớ lại những điều về thân phận bản thân trước kia mà Già la Bảo đã kể sơ qua, liền cười đáp: “Không biết ta đã làm sai cái gì mà Hoàng Thượng lại muốn đầu của ta? Không phải vẫn nói không biết không có tội sao. Ta mặc dù không nhớ gì hết, nhưng cũng có nghe nói Bạch Thanh Đồng là thiếu tướng được Hoàng Thượng thân phong, dũng lập nhất đẳng công (chiến công hạng nhất), truy phong tước Tam đẳng hầu. Một vị thiếu tướng trung với bệ hạ, có công với nước như vậy, không biết Hoàng Thượng vì sao lại muốn chém đầu hắn đây?”
Già la Vũ không nghĩ là hắn sẽ phản ứng nhanh như vậy, không khỏi nhất thời nghẹn lời. Nói đến cũng là do hắn quá nhanh nhảu, vừa nghe nói Bạch Thanh Đồng mất tích ở chiến trường Tây Lương, tìm mãi không thấy, trong lòng hắn không phân được là cao hứng hay mất mác, thấy hoàng thúc buồn phiền ủ não, liền tuyệt bút vung lên, phong cho Bạch Thanh Đồng mấy danh hiệu nghe cao cao chút. Lúc này lại bị Tiếu Đồng lấy ra đối chất, nhất thời thật đúng là không thể luận tội.
Vô liêm sỉ! Là ai lắm mồm nói cho hắn thế hả?
Già La Vũ thầm mắng. Lại không biết đây là do ông anh họ yêu quý Già La Bảo của y vừa nói cho hắn biết cách đây mấy hôm.
Bất quá vốn cũng không định làm gì Tiếu Đồng. Chỉ là nghĩ đến hoàng thúc lại là ám song, còn vì tên tiểu tử trước mắt này mà mang thai, tức giận không biết phải xả đi đâu. Không trừng trị một phen thì lòng hắn không thoải mái được.
“Hừ. Trẫm là một vị vua anh mình, tất nhiên sẽ không so đo với ngươi mấy việc cỏn con này. Trẫm thấy ngươi ở đây cũng rất thoải mái, vậy cứ ở thêm mấy ngày nữa đi.” Nói rồi đứng dậy định bỏ đi.
Tiếu Đồng khẽ biến sắc. Bên ngoài còn có người khiến hắn nóng gan nóng ruột, làm sao có thể an tâm để bị nhốt ở đây?
Hắn lập tức lấy lòng nói: “Hoàng Thượng chớ sinh khí a. Thảo dân đầu không được tốt lắm, quên rất nhiều chuyện, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết, mong Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, không chấp kẻ tiểu nhân này.”
Già La Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Trẫm không phải đã nói sẽ không so đo sao. Ngươi cứ an tâm ở lại đây, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Tiếu Đồng lại càng gấp. Hôm ấy hắn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng mới ép hỏi được Già La Bảo về thân phận trước kia của mình, nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Tỷ như Vương gia thu dưỡng mình năm đó là ai? Thân phận của La lão gia là gì? Tất cả những mối quan hệ trước kia của bản thân.
Già La Bảo bị Già La Diêu cảnh cáo, không dám lộ ra chút nào chuyện có liên quan đến hoàng thúc, chỉ hàm hồ nói ra thân phận trước kia của Bạch Thanh Đồng. Đây đã là việc mạo hiểm nhất hắn có thể làm rồi.
Tiếu Đồng lúc này như một người đang mò mẫm trong bóng đêm đột nhiên tìm thấy một tia sáng, nhưng những tia sáng ấy lại lập lòe ở một nơi nào đó mà không thể với đến.
Trong lòng Tiếu Đồng đã yêu Già La Diêu, chỉ muốn giải đáp toàn bộ những chuyện trước kia, rồi sẽ toàn tâm toàn ý thật sự kết giao cùng y. Dù sao y cũng là người duy nhất ngoài Tiếu Duệ khiến hắn động tâm. Nhưng lúc này Già La Diêu không rõ tung tích, Mộng Nhi cũng bặt vô âm tín, Tiếu Đồng trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể cưỡng chế hoàng
đế bắt y thả hắn ra.
Bất quá nhìn vài vị thị vệ cao to trước cửa kia, hắn đương nhiên sẽ không làm chuyện điên rồ rồi.
“Bệ hạ, thảo *** cả gian, xin hỏi tột cùng ngài muốn làm gì vậy?”
Tiếu Đồng bị Già La Vũ bức đến nổi nóng, nói thẳng, lớn mật nhìn thẳng vào y.
Già La Vũ trong lòng chấn động, trầm mặt xuống.
Chính là nét mặt này! Bao năm rồi vẫn khiến Già La Vũ không thể quên được.
Vô luận là trước kia khi còn là thái tử cho đến sau khi đã đăng cơ, người thanh niên trước mặt không lớn hơn bản thân đến hai tuổi chưa từng coi y ra gì. Người khác nịnh nọt hầu hạ mình còn không kịp, chỉ có hắn, chỉ mình hắn…
Già La Vũ nhớ lại năm đó hài đồng tuấn mỹ kia nhảy lên tảng đá cao cao kia, dùng nhánh cây chỉ vào bọn họ, đắc ý cười to: “Thắng rồi các ngươi còn không chịu đầu hàng?”
Đứa bé đứng trong ánh dương quang chói mắt, chói đến mức trông hắn như thể tiên đồng chuyển thế, tuấn mỹ khả ái đến vậy, khai lãng triêu khí đến vậy.
Già La Vũ biết đó là thứ bản thân chưa từng có. Không biết có phải một khắc ấy hay không, y đối với thanh niên trước mặt này nảy sinh lòng ghen tị đến khắc cốt cùng, cùng…
Già La Vũ bỗng nhiên vì cảm giác yêu thích ngưỡng mộ như động tâm ấy mà kinh hãi. Y liếm liếm môi, không cam yếu thế nhìn lại Tiếu Đồng, nói: “Trẫm muốn làm gì cũng không đến phiên ngươi hỏi.”
“Ngài muốn cái gì ở ta đây?” Tiếu Đồng có chút đăm chiêu nói: “Thân là thần tử, vua muốn thần chết thần không thể không chết, không cần phải lo lắng nhìn ta như thế chứ? Chuyện trước kia ta đã quên hết rồi, nếu không phải muốn từ ta lấy gì đó thì là ngài đang cố kị ai đó? … Người nào đây?” Hắn quên đi khiêm tốn, một bên suy tư một bên lẩm bẩm, ánh mắt vô thức quét quanh Già La Vũ.
Già La Vũ biến sắc vài lần, đột nhiên nổi giận lôi đình, phẫn nộ quát: “Lớn mật!”
Tất cả mọi người bị y làm cho giật bắn người, chỉ có Tiếu Đồng không đổi sắc nhìn y.
Già La Vũ chột dạ, thẹn quá thành giận nói: “Bạch Thanh Đồng, trẫm thấy thói xấu không chừa được, nhốt ở đây vẫn tiện cho ngươi lắm. Người tới, mang hắn tiến cung, làm thị đồng cho trẫm!”
Tiếu Đồng kinh hãi!
Thị đồng là trò gì đây? Không phải là làm thái giám đấy chứ???