• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Hà đỡ Già La Diêu đi vào hậu viện, nơi này không giống tiền viện giăng đèn kết hoa, trên nhánh cây còn sót lại vài bông tuyết chỉ treo một đèn ***g nhỏ màu đỏ, theo gió lay động, xa xa nhìn qua giống như những vì sao, có loại cảm giác không nói nên lời… là một sự ấm áp mới lạ.

Già La Diêu có chút thất thần, sau một lúc lâu mới có phản ứng lại, phát hiện ở giữa sân có một người tuyết tròn tròn mập mạp.

Mắt người tuyết kia là loại trái cây ở phía nam dùng để tiến cống vua chúa, cái mũi là củ cải đỏ, miệng… Thế nhưng còn có miệng? Già La Diêu nhìn kĩ, mới phát hiện là giấy đỏ được cắt thành một đường hồng tuyến, cười loan loan dán trên mặt, nhìn qua dáng điệu ngây thơ khả cúc.

Già La Diêu bật cười. Đã bao nhiêu năm y không còn đắp người tuyết nữa? Hình như lúc trước khi hai chân bị tàn phế, y cũng cùng đại hoàng huynh ở ngự hoa viên chơi trò này. Bất quá người tuyết này đắp cũng không tồi, bên phải củ sen giống như một cái tay ngắn, mặt trên tựa hồ đặt cái gì đó? “Đây là cái gì?”

Già La Diêu đặt câu hỏi, lại không có người trả lời, nhìn lại, mới phát hiện Tử Hà không biết khi nào đã đi mất.

Y trong lòng tò mò, tự mình đẩy xe lăn tiến lên, thấy rõ trên tay người tuyết đang cầm một cái hộp vuông nhỏ.

Y với tay cầm lấy, vừa mở ra đã thấy, bên trong hai chiếc nhẫn vàng ròng được đặt song song cạnh nhau. Kiểu dáng của chiếc nhẫn không giống những chiếc nhẫn lưu hành cùng thời, chỉ là hai cái vòng tròn đơn giản mộc mạc, không phải nhẫn vuông hoặc ban chỉ, cảm giác nhẵn bóng, nhưng lại có tư vị phong nhã.

Già La Diêu nghiêng nghiêng đầu, có chút không hiểu rõ.

Chẳng lẽ đây là lễ vật của Bạch Thanh Đồng dành cho y?

Hai chiếc nhẫn đơn giản như thế, phân lượng cũng không nặng, ở trên phố cũng chỉ giá vài lượng bạc, không biết bên trong có hàm ý gì đặc biệt?

“Thích không?” Bạch Thanh Đồng không biết từ chỗ nào nhảy ra, đứng dưới tuyết, mỉm cười nhìn y.

“Sao lại là hai chiếc?”

“Bởi vì có một cái là của ta.”

Già La Diêu đạm mi vừa nhíu, cố tình tức giận lắc đầu, nói: “Sao ngươi lại keo kiệt như thế? Hai chiếc nhẫn như này đã là keo kiệt, nhưng lại còn muốn giữ lại một chiếc cho mình, ai… Đồng a, ta có khi nào khắt khe, khe khắt với ngươi đâu?”

Bạch Thanh Đồng nhìn ra y đang trêu đùa, cũng không toan tính, cười nói: “Hai chiếc nhẫn này đích thực có hàm ý. Ngươi nhìn bên trong xem.”

Hắn nhấc một chiếc nhẫn lên, giơ đến trước mắt Già La Diêu để y nhìn kỹ. Chỉ thấy ở mặt bên nhẫn, có khắc một chữ “Diêu” theo lối chữ thảo. Hắn lại cầm chiếc nhẫn còn lại lên, quay qua bên sườn, mặt trên có khắc ba chữ “Bạch Thanh Đồng”. Già La Diêu trong lòng khẽ động, mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi tim đập dồn dập. Rõ ràng cảm thấy không có khả năng, trong lòng vẫn không khỏi chờ mong. Bạch Thanh Đồng nhìn y mỉm cười, bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, thanh thanh giọng hát, tay áo dài vừa phất, xướng lên.

Giọng hát của hắn cũng không giống chuẩn mực bình thường, còn có điểm mới lạ. Nhưng Già La Diêu chỉ nghe hai câu, liền nghe ra hắn xướng là một đoạn trong Tề quốc thanh kịch “song nhân nan”.

Đoạn xướng nói về một song nhân ở đại Ngụy, vốn là nữ song nổi tiếng Giang Nam, kim y phục rực rỡ hoa lệ, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông. Hắn từ nhỏ cùng thanh mai trúc mã là Thái Thú có hôn ước, tài danh vọng Giang Nam. Ngờ đâu năm hắn mười bốn tuổi đi dâng hương, trượt chân xuống núi què mất một chân. Thái Thú gia vì thế ghét bỏ hắn, thoái hôn với hắn. Là người tâm cao khí ngạo lại có lòng tự trọng, hắn giận dữ quyết trở thành một nam nhân, lấy tên là Nan Hiền, cũng uống chén thuốc diệt đi khả năng sinh nở của nhi nữ.

Kim Nam Hiền mười sáu tuổi vào kinh ứng thí, đỗ đạt Trạng Nguyên. Sau biên cương đại Ngụy bị bọn man di phương Bắc quấy nhiễu, chiến sự không ngừng, hắn ở trong cung vàng điện ngọc tự xin đi ứng chiến, quăng bỏ giấy bút đi tòng quân, ra biên quan.

Chân Kim Nan Hiền tuy bị thọt, nhưng ở biên quan cố thủ mười năm, làm cho địch nhân chưa một lần bước chân được vào quốc thổ, lập lên chiến công hiển hách. Nhưng không phải vì điều này mà chuyện đời của hắn được lưu truyền. Hắn được nhớ đến vì đã làm cho đại hoàng tử của Ngụy quốc yêu say đắm, vì hắn mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế, chạy đến biên cương.

Kim Nan Hiền đối với đại hoàng tử cũng không có tình cảm gì, nhưng sớm chiều ở chung, bị thâm tình của y làm cho cảm động, dần dần nảy sinh tình ý. Nhưng bởi vì lúc trước hắn đã diệt đi khả năng sinh nở của nữ nhân, không thể làm một song nhân bình thường nữa, cho nên vẫn cự tuyệt tình ý của đại hoàng tử. Cho đến khi đại Ngụy vì quân vương không tỏ rõ ý, vài tên hoàng tử liền tranh vị không ngớt, cuối cùng bị Già La thị tiêu diệt, hắn mới cùng đại hoàng tử thăm thú hồng trần, hiểu rõ được ảo diệu của cuộc đời, cùng nắm tay nhau thoái ẩn giang hồ.

Chuyện xưa của Kim Nan Hiền chính là thời điểm Ngụy ––– Tề hai nước tranh đấu, sau được một nhà thông thái của Tề quốc cải biên thành thanh kịch “song nhân nan”, lưu truyền đến đời nay, rất được hoan nghênh.

Già La Diêu nghe ra đoạn Bạch Thanh Đồng đang xướng trong “song nhân nan”,  chính là khi Ngụy quốc đại hoàng tử đuổi tới biên cương, hướng Kim Nan Hiền biểu lộ tình ý.

Ta yêu ngươi, phẩm tính cao thượng lòng mang thiên hạ, đương đắc lập thế làm anh kiệt…

Ta mộ ngươi, một thân khinh y thắng vương hầu, tài hoa vô song ngạo quần hùng…

Ta kính ngươi, song nhân thân có thể so với nam nhi chấn tứ phương, hoàng kim bạch vách tường như cặn bã…

Ta liên ngươi, thân thế nhấp nhô vận mệnh bạc, phụ lòng nam tử thương tâm hoài…



Già La Diêu có chút hoảng hốt, có chút mờ mịt. Y mang theo ánh mắt kinh ngạc cùng lúng túng nhìn thiếu niên.

Thanh âm thiếu niên thanh thúy uyển chuyển, làn điệu mới lạ ngây ngô, nhưng hai tròng mắt trong trẻo như sao, sáng ngời hữu thần lại chăm chú nhìn Già La Diêu, thoáng như thế giới này cũng không tồn tại. Giữa cái rét lạnh lặng yên trong hậu viện, dưới đèn đỏ tuyết trắng cao cao trên cây, chỉ có bọn họ hai người xa xa đối diện, xướng lên khúc nhạc xưa cảm động, lắng nghe tiếng lòng của hắn đối với y.

Già La Diêu nắm chặt hộp gỗ trong tay, si ngốc nhìn Bạch Thanh Đồng. Đèn ***g đỏ nho nhỏ lay động trong gió, giống như ngàn sao hiện lên ở phía sau thiếu niên, chiếu rọi dung nhan tuấn mỹ oánh khiết (thanh khiết, trong suốt), tựa như tiên tử từ trên trời hạ xuống nhân gian giữa đêm tối.

Y không thể tin được lỗ tai mình, không thể tin được ánh mắt mình.

Đây là ý tứ gì? Đây là… Có ý tứ gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK