• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi, nhẹ tay, nhẹ tay thôi!”

“Đừng nhúc nhích! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, lúc này mới biết đau? Lúc trước đã làm cái gì hả!”

“Tử Mặc, ngươi mắng ta?”

“Đương nhiên phải mắng ngươi! Ngươi bị ngu hả? Dám nhảy khỏi ngựa hỗn chiến với bộ binh. Ngươi không biết vậy là rất nguy hiểm hay sao? “

Tử Mặc càng nghĩ càng giận.

Chiến trường vô tình, sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt. Bạch Thanh Đồng võ nghệ cao siêu, thông minh lanh lợi, cho nên Tử Mặc cũng không lo lắng nhiều. Ai ngờ một hồi đại chiến đêm qua, tiểu tử này thiếu chút nữa bị Bắc di nhân chém cho. Nếu hắn không đến đúng lúc bảo vệ, thật không biết lúc này sẽ ra sao.

Tử Mặc càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

“Tử Mặc…”

“Câm miệng! Vương gia gửi ngươi tới chiến trường để tôi luyện, không phải để ngươi đi tìm cái chết!”

Bạch Thanh Đồng lặng yên không nói, sau một lúc lâu rầu rĩ nói: “Tử Mặc, ta biết sai rồi. Từ sau ta không bao giờ … như thế nữa. Ngươi, ngươi đừng nói cho y.”

Tử Mặc hừ một tiếng, không thèm nói. Hắn cũng biết Bạch Thanh Đồng nhảy xuống ngựa bối là vì cứu chiến hữu. Thế nhưng ở trong lòng hắn, mạng của Bạch Thanh Đồng mới là quý giá nhất, những người khác đều không quan tâm. Nếu Bạch Thanh Đồng có chuyện không hay xảy ra, Vương gia nhà hắn… thật không dám tưởng tượng.

Lại nói về Bạch Thanh Đồng lại càng phiền muộn. Chiến hữu mà hắn không lo lắng đi cứu trong tình huống nguy hiểm đó lại là Triệu Tử Anh, thực sự là oan nghiệt. = . =

Đang nghĩ ngợi, mành của đại trướng nhấc lên, một vị tướng sĩ đi vào.

Bạch Thanh Đồng sau lưng quấn đầy băng vải nằm úp sấp trên tháp (giường nhỏ), ngẩng đầu nhìn người đang đi vào, thoáng sửng sốt.

Người đến sắc mặt đen, thần tình phiền muộn chẳng kém gì hắn, chính là Triệu Tử Anh luôn bất hòa với hắn từ trước đến nay.

“Khụ…” Triệu Tử Anh không được tự nhiên ho một cái.

Tử Mặc vừa trát xong gói thuốc lên miệng vết thương cho Bạch Thanh Đồng thượng, đang tẩy máu bám trên tay, thấy hắn tiến đến, tức giận nói:

“Triệu công tử có việc gì?”

Triệu Tử Anh liếc nhìn băng vải rướm máu sau lưng Bạch Thanh Đồng, lúng ta lúng túng nói: “Cái kia… thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Bạch Thanh Đồng nói: “Không chết được.”

Triệu Tử Anh móc từ trong ngực ra môt lọ dược, đặt lên chiếc bàn con cạnh tháp, nói: “ Đây là cha ta gửi từ kinh thành đến cho ta, chuyên trị làm khép miệng vết thương. Khụ… ngươi giữ đi.”

Tử Mặc lạnh lùng nói: “Tĩnh vương phủ chúng ta không thiếu những thứ này.”

Triệu Tử Anh xấu hổ, đứng im, chân tay luống cuống.

Trái lại, Bạch Thanh Đồng thấy Tử Mặc nói hơi quá, cảm thấy băn khoăn, nói: “Vậy đa tạ.”

Triệu Tử Anh đỏ mặt lên, cúi đầu nói: “Vậy… vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta cáo từ trước.” Nói xong đã bước tới cửa, bỗng nhiên quay đầu thật nhanh lại, nói: “Cảm tạ ngươi.” Nói xong cũng không nhìn đối phương, vén mành lên mà chạy.

Tử Mặc hừ một tiếng, nói: “Thế là xong? Cứu hắn một mạng đổi được một câu như thế, rõ chẳng có thành ý.”

Bạch Thanh Đồng nằm úp sấp, đau đến nhe răng nhếch miệng, nói: “Quên đi, ta cứu hắn vốn cũng không mong hắn tạ ơn. Tất cả mọi người là chiến hữu, trên chiến trường tính mệnh tương giao, không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.”

Thành thật mà nói, lúc đầu thấy Triệu Tử Anh cũng phân vào quân chính quy chứ không phải đội hậu cần, hắn thật đúng là giật mình. Hắn vốn tưởng rằng một công tử cậu ấm như thế nhất định núp bóng cha vào quân loạn nháo, không nghĩ tới hắn thật sự nghiêm túc đến tòng quân. Ngoài ra, trải qua vài chiến dịch, hai người cũng cảm thấy thân thiết hơn chứ không đối chọi gay gắt một cách ấu trĩ như trước nữa.

Tử Mặc nghe xong, cũng không nói thêm gì nữa.

Kỳ thực thương tích của Bạch Thanh Đồng không nặng, có điều vị trí rất nguy hiểm, thiếu chút nữa bị chém luôn cái cổ. May là Tử Mặc đến cứu kịp thời, vết chém trên lưng có chảy nhiều máu nhưng không sâu.

Hắn vì bị thương tạm thời dời khỏi quân doanh, trở về Thương binh bộ ở Kính Châu tĩnh dưỡng. Lưu tướng quân phân cho hắn một mình một tiểu viện, lại điều động Tử Mặc đến chiếu cố hắn.

Bạch Thanh Đồng tuy rằng không thích dựa vào quan hệ mà hưởng chăm sóc đặc biệt. Nhưng Lưu Trường Phong biết rõ hắn là người của Nhiếp Chính vương, lần này chiếu cố không chu toàn thiếu chút nữa để hắn mất mạng, cũng toát một thân mồ hôi lạnh, ngay lập tức không cần phân trần mà đưa hắn về thành Kính Châu.

Ngày hôm đó, Bạch Thanh Đồng đang nằm úp sấp trên tháp, tâm trạng chán ngán viết thư cho Già La Diêu, Tử Mặc bỗng nhiên chạy vào nói: “Thanh Đồng, Vương gia sắp tới rồi.”

“Cái gì?” Hắn nghe xong thiếu chút nữa nhảy lên khỏi giường, ngay lập tức động đến vết thương đằng sau gây đau nhức, ôi một tiếng lại ngã trở lại.

“Ngươi sao lại liều lĩnh như thế. Vết thương có rách ra không?”

“Không có việc gì, không có việc gì. Diêu, à quên Vương gia, Vương gia lúc nào sẽ tới? Lúc nào?”

“Chiều ngày hôm nay.”

“Chiều ngày hôm nay?” Thanh âm Bạch Thanh Đồng nâng cao lên tám lần: “Sao lại nhanh như vậy?”

Tử Mặc một bên kiểm tra vết thương cho hắn, một bên không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên nhanh, từ Đức An quan đến Kính Châu cũng mất hai ngày, ta cũng vừa nhận được tin của Tử Hà.”

Bạch Thanh Đồng vội vã đứng lên nói: “Tử Mặc, đừng gỡ băng vải ra, nhanh nhanh quấn thêm vài vòng, giúp ta băng thật kín vào.”

“Ngươi muốn làm gì? Cho rằng Vương gia nhìn không ra sao?”

“Ta không muốn hắn lo lắng.”

“Đừng có ngu. Vết thương băng chặt sẽ chuyển biến xấu, Vương gia mà  biết càng lo lắng.”

“Ngươi nói nhiều lời vô ích vậy làm gì! Bảo ngươi làm gì thì ngươi nhanh làm đi.”

Hai người tranh chấp không ngớt, cuối cùng Tử Mặc không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận thoa dược cho hắn một lần nữa rồi băng lại thật kín, sau giúp hắn thay y phục đến khi bên ngoài nhìn không ra bị thương mới thôi.

Kỳ thực, từ lúc hắn vừa thụ thương thì Già La Diêu đã nhận được tin. Tuy rằng lúc đó trong lòng hoảng sợ một chút, nhưng Tử Mặc hồi báo thương thế của hắn không nặng. Hơn nữa, từ khi Bạch Thanh Đồng có ý định tòng quân, Già La Diêu cũng đã chuẩn bị tâm lý, không thể có chuyện sống trên chiến trường mà không bị thương.

Nhưng dù như vậy, lo lắng vẫn là lo lắng.

Tử Hà vừa đẩy y vào tiểu viện, liền thấy Bạch Thanh Đồng đang ngồi ở cửa chờ.

“Vương gia.” Bạch Thanh Đồng cười đến vẻ mặt xán lạn.

Sắc mặt Già La Diêu trầm xuống, nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì? Vết thương trúng gió thì sao?”

“Ách, cũng không nghiêm trọng lắm…”

Già La Diêu trừng hắn một cái, không thèm nói nữa. Tử Hà đẩy y vào nhà xong liền lui xuống, đóng cửa lại.

Bạch Thanh Đồng có chút thấp thỏm, bất an đứng ở trước mặt y, nhớ tới lần sinh bệnh mùa đông năm ngoái, trực giác mách bảo Già La Diêu đang rất tức giận.

“Cởi y phục ra.”

“A? Không cần cởi, hiện tại đang là ban ngày, ha ha…”

“Thanh Đồng, đừng bắt ta phải nói lần thứ hai.”

Ngữ khí Già La Diêu thản nhiên, nhưng mang theo uy nghiêm không thể chống cự. Bạch Thanh Đồng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cởi áo ra.

“Xoay qua đây, ngồi xổm xuống cho ta xem.”

Bạch Thanh Đồng nghe theo, cảm giác ngón tay Già La Diêu nhẹ nhàng xoa trên cái lưng quấn đầy băng của mình. Sau một lúc lâu, hắn nói:

“Đã tốt nhiều rồi, vết thương cũng không sâu lắm, giờ đã bắt đầu khép lại rồi, năng lực hồi phục của ta rất tốt, đừng lo lắng.”

Không nghe thấy đáp lại, Bạch Thanh Đồng quay đầu lại, thấy Già La Diêu đang nhìn hắn, thần sắc phức tạp.

“Rất gần cổ.”

Những lời này nghe không ra ngữ khí.

Bạch Thanh Đồng trên chiến trường chưa một lần sợ hãi, thế nhưng hiện tại hắn rất lo sợ, nói: “Từ nay về sau ta sẽ cẩn thận, thật đấy, ngươi đừng lo lắng.”

Già La Diêu tựa hồ thở dài một tiếng, nhưng thanh âm nhẹ, phảng phất như ảo giác.

Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên thấy rất áy náy, rất khó chịu.

Tòng quân chính là con đường hắn chọn, bởi vì không muốn núp sau lưng Già La Diêu cả đời. Kỳ thực chỉ cần hắn mở miệng, y trở tay một cái là có thể cho hắn tùy tiện làm một chức quan gì đó trong kinh thành. Có điều hắn cảm thấy đó không phải là bản lĩnh thật sự.

Hắn không có học vấn và tài hoa như Lâu Tĩnh Đình, cũng không nhiều thủ đoạn, mánh khóe như Già La Bảo, chỉ có con đường tòng quân này, dựa vào sức mình chém giết, mà có thể tạo lập được gì đó.

Hắn nghĩ như vậy mới đường đường chính chính. Huống chi Già La Diêu, tàn tật là thế nhưng vẫn có thể uy chấn thiên hạ, đứng đầu ba quân, vì sao hắn lại không thể?

Thế nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên có chút hối hận.

Vì tham vọng và ích kỷ của bản thân, khiến cho người hắn yêu phải lo lắng như vậy, hắn vô cùng thương tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK