Lâu phủ ở Đại Tề quốc đã nhiều thế hệ làm quan, từng có hai vị tể tướng, bốn vị đại học sĩ, ba vị lễ bộ thượng thư, có thể nói là danh môn chi hậu.
Lâu Tĩnh Đình nghe nói bọn họ đến đây, vội vàng ra đón, dáng vẻ rất vui sướng.
Bạch Thanh Đồng thấy Lâu Tĩnh Đình kia cũng chỉ mười sáu tuổi, lại trổ mã đến tuấn tú lịch sự, cử chỉ hiền lành ổn trọng, rất có phong cách quy phái. Nhưng nhìn qua chỉ thanh tú, vóc người cũng có cao lớn như hắn và Già La Bảo. Bạch Thanh Đồng nghĩ hắn là chưa phát triển hết đi? Phần lớn nam hài tử phát triển muộn.
Lâu Tĩnh Đình đưa bọn họ đến tiểu đình sau hậu viện nhàn tọa, nghe nói Bạch Thanh Đồng đã quên truyện lúc trước, không nhớ rõ cái gì, cũng vô cùng ngạc nhiên, cùng Già La Bảo ngươi một lời ta một ngữ lấy hắn ra trêu đùa.
Bạch Thanh Đồng cũng không nghĩ đến, cảm giác ở cạnh bọn họ rất thoải mái khoái trá, tán gẫu rất ăn ý, bất tri bất giác kéo dài tới bữa tối.
Lâu Tĩnh Đình muốn giữ bọn họ dùng bữa tối, Tử Mặc lại ở bên sốt ruột, thúc giục Bạch Thanh Đồng trở về.
Bạch Thanh Đồng cũng không nghĩ ngày đầu tiên xuất môn lại chơi muộn như vậy, để cho Già La Diêu lo lắng sẽ không tốt lắm, liền nhân thể cáo từ. Lâu Tĩnh Đình cũng không cưỡng cầu, cùng Già La Bảo đưa hắn ra cửa.
Già La Bảo cười hì hì nói: “Ngươi chính là không có lộc ăn. Đồ ăn của đầu bếp Lâu gia nổi tiếng ở kinh thành, Nhất Phẩm Đường còn kém.”
Bạch Thanh Đồng cũng cười nói: “Phải phải, ngươi rất có lộc ăn, bỗng nhiên được hai bữa cơm chùa.”
“Một mình ta ở nhà cũng không ý nghĩa, liền thích đi náo nhiệt. Chẳng lẽ các người còn có thể đuổi ta sao?”
Già La Bảo nói đùa xong, Bạch Thanh Đồng lại cảm thấy căng thẳng.
Hắn cũng là vừa rồi cùng bọn hắn nói chuyện mới biết được, mẫu thân Già La Bảo từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, qua đời rất sớm, phụ thân vào năm hắn mười tuổi ốm chết, cho nên còn nhỏ đã kế thừa vương vị An thân vương. Hơn nữa lại là con trai độc nhất, cũng không có tay chân gì, tuy nói có rất nhiều hoàng tộc thân thích, nhưng cũng rất tịch mịch thê lương, chỉ có một lão quản gia tận tâm chiếu cố hắn.
Đáy lòng Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên hiện ra cái gì, coi như có chút quen thuộc, lại hình như có chút phiền muộn, nhất thời không nói gì.
Trái lại Lâu Tĩnh Đình ở bên cạnh cười nói: “Biết ngươi nhớ thương thức ăn nhà ta thật lâu, hôm nay nhất định cho ngươi ăn đến thỏa chí. Ngươi cũng đừng tham Thanh Đồng”.
Ba người đều cười ha ha, Bạch Thanh Đồng cùng bọn họ nhấc tay cáo từ.
Bạch Thanh Đồng theo Tử Mặc trở về Tĩnh vương phủ, sắc trời đã tối muộn. Hắn để cho Tử Mặc đem những thứ hắn mua buổi chiều đưa về viện tử, còn mình đi vào đại sảnh thỉnh an Già La Diêu. Ai ngờ còn chưa vào đại môn, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Việc này còn thỉnh vương gia khai ân, vì hạ quan nói tốt vài câu.”
Bạch Thanh Đồng nhẹ nhàng thò đầu vào trong tìm hiểu, thấy Già La Diêu ngồi ngăn ngắn ở chủ vị phía trên, Cao quản gia đứng bên cạnh y. Một nam nhân trung niên ngồi ở vị trí quan khách, còn một thiếu niên đứng bên cạnh.
Mặt Già La Diêu không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Vương đại nhân, việc này Hoàng Thượng đã lên tiếng, bổn vương cũng không biết làm sao. Nếu người của Giám sát ti thật sự tới cửa, Vương đại nhân nên đem chuyện tình báo cáo rõ ràng, Hoàng Thượng cũng sẽ không làm khó ngươi.”
Nam nhân trung niên kia rơi lệ đầy mặt, nâng tay áo gạt lệ nói: “Hạ quan thật là oan uổng. Những người đó ghen tị hạ quan làm việc cần chính, chiến tích thanh minh, lúc này mới nghĩ cách hãm hại hạ quan. Hạ quân thật sự oan uổng.”
“Có oan uổng hay không, đến lúc đó Giám sát ti tra ra sẽ rõ ràng. Ngươi ở nơi này cầu xin bổn vương cũng là vô ích. Cái gọi là không làm trái lương tâm, không sợ quỷ tới cửa. Vương đại nhân nếu thật sự trong sạch, cần gì phải sợ người của Giám sát ti.”
Ánh mắt khinh mạn của Già La Diêu không đổi hơi hơi nhíu lại, biểu hiện y đã có chút không kiên nhẫn. Đáng tiếc động tác này của y rất nhẹ, không phải người biết rõ tính tình của y sẽ không phát hiện ra.
Vương đại nhân kia thấy vương gia vẻ mặt lãnh đạm, thưa dạ vừa khóc tố hai câu, bỗng nhiên kéo thiếu niên bên cạnh qua, đối Già La Diêu nịnh nọt cười nói: “Vương gia, đây là ám song của hạ quan, tên gọi Phương Lam. Từ nhỏ được nuôi như nam song, lần này cùng hạ quan vào kinh báo cáo công việc, hôm nay đặc biệt đến thỉnh an vương gia. Lam nhi, mau tới ra mắt vương gia.”
Thiếu niên tên gọi Phương Lam kia vẫn cúi đầu, lúc này bị kéo lên trước, trộm ngẩng đầu liếc nhìn Già La Diêu một cái, vội vàng quỳ xuống hướng y hành lễ.
“Thảo dân Vương Phương Lam, bái kiến vương gia.”
Già La Diêu liếc cũng không liếc hắn một cái, chỉ thản nhiên nói: “Đứng lên đi.” Bỗng nhiên mặt vừa chuyển, tầm mắt quét về phía đại môn, cao giọng nói: “Đã trở lại, sao còn không tiến vào?”
Bạch Thanh Đồng biết y nói chính là mình, cười hì hì, thẳng lưng, vén áo bước nhanh tiến vào đại sảnh, đi đến bên cạnh y, nói: “Ta thấy ngươi có khách, không dám quấy rầy.”
Già La Diêu nhìn hắn mỉm cười, nói: “Chơi đến muộn như thế. Không dám quấy rầy, liền tránh ở ngoài cửa nghe lén sao?”
“Ha ha, cái gì kêu nghe lén khó nghe như thế. Đại môn này mở rộng, người đến người đi, ta chẳng qua ở cửa nghỉ ngơi một chút, tiếng nói chuyện của các ngươi bay tới trong lỗ tai ta, đó là chính đại quang minh thính”.
“Già mồm át lẽ phải.” Già La Diêu cười mắng.
Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên tiến đến bên tai y, nhỏ giọng nói: “Ngoại nhân trước mặt, cho ta chút mặt mũi đi.”
Hơi thở của hắn ấm áp, vù vù phả vào người Già La Diêu, nhất thời làm cho y khí huyết bất an. Mà câu ‘ngoại nhân’ kia, lại làm cho ngực y nóng lên.
Già La Diêu thực vất vả điều trì nội tức, cố gắng đem phân rung động kia kìm xuống, lại vừa ngẩng đầu, chính là trông thấy Vương đại nhân kia vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt ái muội mà đáng khinh nhìn bọn họ.
.