Già La Diêu ảm đạm cười, đem dược đưa qua.
Bạch Thanh Đồng không nghĩ để cho y coi khinh, ánh mắt cũng không nháy một chút, uống sạch bằng một ngụm.
Ôi, thực đắng muốn chết! Chẳng lẽ không có viên thuốc linh tinh gì đó sao?
Bạch Thanh Đồng uống thống khổ không chịu nổi, nhưng rốt cuộc cũng nuốt xuống toàn bộ.
Già La Diêu thấy, trong lòng dâng lên một mạt ôn nhu.
Bạch Thanh Đồng luôn có thể cho y loại cảm giác này, làm cho y muốn mọi cách quý trọng, đối đãi thật tốt. Vì vậy thiếu niên luôn tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy, thẳng thắn thành thực như vậy, là những thứ y không có được.
Ai. Thanh đồng như vậy, bảo mình sao có thể không thích?
Già La Diêu bỗng nhiên phát hiện mình đang suy nghĩ cái gì, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, không nghĩ để cho Bạch Thanh Đồng nhìn ra tâm tư của mình, cười yếu ớt nói: “Uống thuốc, có thể trị tốt bệnh, cái này còn quan trọng hơn bất cứ cái gì. Về sau không nên tùy hứng, biết không?”
“Ân.” Bạch Thanh Đồng thực nhu thuận trả lời.
“Tốt lắm. Nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn.” Già La Diêu với người, giúp hắn đắp chăn.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy khoảnh khắc trong nháy mắt này thật ấm áp. Bọn họ tựa như thân nhân, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Hắn không nghĩ mất đi loại ấm áp này, trong khoảnh khắc Già La Diêu thu tay không tự chủ được giữ chặt y, nói: “Ngươi ở trong này với ta đi.”
Già La Diêu sửng sốt, lập tức cười nói: “Được.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy động tác vừa rồi của mình như đang làm nũng, có chút ngượng ngùng, quay đầu liền thấy quyển sách mình vừa xem, tùy tay cầm lên, đưa cho Già La Diêu nói: “Ngươi dạy ta học được không? Có nhiều chữ không biết.” Già La Diêu cầm sách, mở ra, hỏi: “Ngươi muốn học chương nào?”
“Đều được. Quyển sách bộ binh này rất có ý tứ, chẳng qua có một số chỗ ta không hiểu được.”
Già La Diêu nói: “Ta có thể giảng giải cho ngươi. Nhưng binh pháp quỷ dị hay thay đổi, cũng không thể hoàn toàn câu nệ vào sách vở. Ta đã nhiều lần ra chiến trường, nếu ngươi có hứng thú ta cũng có thể nói cho ngươi một chút tình hình chiến đấu này.”
“Tốt.” Nhãn tình Bạch Thanh Đồng sáng lên, sáng ngời hữu thần theo dõi y, tinh thần tỉnh táo.
Già La Diêu vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa thanh sắc thanh nhuận, ngữ điệu trầm bổng, binh tướng thư cùng tình hình chiến đấu được nói sinh động như thật, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Bạch Thanh Đồng vốn uống thuốc mệt mỏi, nhưng lại nghe vô cùng mê mẩn, đối Già La Diêu càng thêm bội phục. Cho đến khi Già La Diêu thấy không còn sớm, ngừng lại cho hắn nghỉ ngơi.
Bạch Thanh Đồng chưa thỏa nguyện vọng nói: “Ngươi nói so với phu tử còn hay hơn nhiều. Ta nghe bọn hắn nói liền muốn ngủ, về sau ngươi dạy ta nhiều một chút đi.” Già La Diêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Ta thỉnh cho người đều là danh sĩ đương triều, ngươi cư nhiên lại ngại bọn họ nhàm chán. Thôi được, ngươi cũng đã lớn, về sau không cần bọn họ dạy, ngươi tự học đi. Không hiểu chỗ nào thì hỏi ta, ta sẽ giải đáp cho ngươi.”
“Quyết định như vậy nhé!” Bạch Thanh Đồng vô cùng cao hứng, tiến vào ổ chăn quyết định ngu.
Già La Diêu đẩy xe lăn chuẩn bị ra ngoài, Bạch Thanh Đồng đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại giữ y lại, hỏi: “Nghe nói cuối năm nay có tế quân phải không?” Già La Diêu nói: “Đúng. Năm trước chính là tế điển. Nhưng đầu xuân sang năm chỉ sợ có đại chiến, cho nên cuối năm nay chuẩn bị tế quân, đợi hết năm liền xuất phát, đi biên quan Kính Châu.”
Bạch Thanh Đồng hưng phấn nói: “Ta có thể đi không?”
Già La Diêu sửng sốt, không khỏi nhíu mi cẩn thận cân nhắc.
Để cho hắn đi cũng không phải không thể. Y biết Bạch Thanh Đồng đối với việc nhập ngũ vô cùng khát khao, sớm muộn gì cũng phải đi con đường này. Chẳng qua tế quân khi tham dự đều là hoàng thân quốc thích cùng quan viên đương triều đã trên ngũ phẩm, lấy thân phận Bạch Thanh Đồng đại khái có hơi trắc trở.
“Sao thế? Không thể sao?” Bạch Thanh Đồng thấy bộ dáng do dự của y, không khỏi có chút không yên.
Già La Diêu nhìn hắn cười cười, nói: “Có thể. Chẳng qua tế đàn không phải người nào đều có thể tùy tiện vào, đến lúc đó ngươi phải hóa trang thành thị vệ của ta mới có thể vào.”
“Cái đó không sao. Thị vệ cũng thực uy vũ.” Bạch Thanh Đồng cười hì hì.
Già La Diêu thấy bộ dáng nghịch ngợm vui đùa của hắn, không khỏi cũng cười cười, đưa tay bắn ót hắn một chút, nói: “Đến lúc đó không được hồ nháo, hết thảy phải nghe theo Cao Hổ.”
“Vâng!” Bạch Thanh Đồng thực nghiêm túc đưa tay giơ lên ngang trán, bốn ngón khép lại, ngón cái úp vào lòng bàn tay, hướng y cung kính làm lễ.
Ai ngờ Già La Diêu lại sửng sốt, bật cười nói: “Làm cái gì vậy?” “Ân?” Bạch Thanh Đồng cũng sửng sốt.
Già La Diêu vươn tay kéo tay hắn xuống, một lần nữa đút vào chăn, nói: “Ngủ một giấc thật ngon đi. Cái gì cũng phải chờ ngươi khỏi bệnh mới nói, bằng không ta sẽ không cho đi.”
Bạch Thanh Đồng nhìn y đẩy xe lăn ra cửa phòng, có chút sững sờ.
Hắn rút tay phải ra, đặt ở trước mắt nhìn. Lại dùng tay lặp đi lặp lại tư thế kia vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Đây là kiểu chào theo nghi thức quân đội!
Đại não của hắn nói với hắn như vậy. Chính là hắn lại không nhớ nổi đã nhìn qua thủ thế này ở đâu, cũng nghĩ không ra là ai đã từng uy vũ đứng trước mặt hắn làm ra thủ thế này.
Tác dụng của thuốc cùng mệt mỏi dần dần xâm chiếm người Bạch Thanh Đồng, ý thức càng ngày càng mông lung.
Hắn mơ hồ chìm vào trong giấc ngủ. Ở trong mộng, có người mặc quân phục không quân màu trắng vô cùng đẹp trai, hiên ngang đứng trước mặt hắn, dáng người thẳng, lưu loát thực hiện động tác chào theo nghi thức quân đội với hắn.
Hắn ở trong mộng hưng phấn đánh vào sau gáy của người kia, miệng kêu to cái gì đó. Người kia vươn hai tay, cười to ôm lấy hắn, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn. Hắn người nhìn người kia, trong lòng tràn ngập tình cảm sùng bái cùng ngưỡng mộ. Người nọ cúi đầu nhìn hắn, trong con ngươi ôn nhu tràn đầy màu lam, xanh thẳm giống như bầu trời…
Sau khi uống thuốc đúng giờ, phong hàn của Bạch Thanh Đồng khỏi rất nhanh. Vương phủ cũng bắt đầu vội vàng bận rộn chuẩn bị sắm tết, điền trang các nơi lại bắt đầu lục tục đi hiếu kính.
Đại tổng quản Cao Liên bận rộn cả ngày, còn phải thỉnh thoảng dẫn người đi nông thôn thu thuế. Già La Diêu là chủ nhân, tới cuối năm cũng có rất nhiều việc phải xem qua, cho nên bận hơn ngày thường rất nhiều.
Không chỉ có Tĩnh vương phủ như thế, già la bảo cùng Lâu phủ cũng đều bận rộn. lâu tĩnh đình bởi vì sang năm phải tham gia khoa khảo, cho nên hiện tại phải tận dụng thời gian ôn bài. già la bảo tuổi còn trẻ đã đương gia tác chủ, so với bọn hắn còn vất vả hơn rất nhiều, cả ngày bị lão quản gia nhà mình túm lấy chạy ngược chạy xuôi, học cách làm thế nào xử lý sự vụ trong phủ. Một vài vị bằng hữu khác của Bạch Thanh Đồng cũng không khác gì, so sánh ra chỉ có hắn là thanh nhàn nhất.
Hắn thấy Già La Diêu bận rộn như vậy, cũng không không biết xấu hổ đi quấy rầy y. Ngày ấy Già La Diêu nói khi nào tế quân sẽ dẫn hắn đi, hắn liền vui vẻ, gặp Cao Hổ liền quấn quít lấy hắn đòi một bộ trang phục thị vệ.
cao hổ là nghĩa tử của cao liên, cũng là thị vệ trưởng bên người của Già La Diêu. Hắn từ Vương gia đã sớm biết việc này, sớm chuẩn bị tốt quần áo thích hợp cho Bạch Thanh Đồng, còn nói cho hắn rất nhiều quy củ. Bạch Thanh Đồng nghiêm túc nhớ từng cái một, hưng trí bừng bừng chờ đợi cuối năm đến.
Mấy ngày nay hắn cố gắng học tập, hiệu quả không tồi, đã có thể thuần thục đọc hết một bộ sách, còn có thể viết chữ trên hai bút. Tuy rằng chữ viết có chút méo mó, nhưng bộ dáng tốt hơn trước vài phần.
Trong hoàng cung mấy ngày nay cũng vì tân niên sắp đến mà chuẩn bị. Chẳng qua có một tin tức không tốt lắm truyền đến, thái hoàng thái hậu từ lúc vào thu sau thân thể vẫn ôm bệnh nhẹ, tới lúc này cũng không có chuyển biến tốt đẹp, các ngự y chẩn đoán đại khái bệnh không còn bao nhiêu thời gian.
Có lẽ đây là tân niên cuối cùng của thái hoàng thái hậu.
Già La Diêu nghe xong tin tức từ trong cung thái hậu truyền đến, nói với thị giam: “Trở về bẩm báo thái hậu, mấy hôm nữa bổn vương sẽ đi ThanhTrữ cung thăm mẫu hậu lão nhân gia nàng.”
“Vâng.” Thị giam kia lĩnh mệnh lui ra.
Già La Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời không biết khi nào đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên của năm nay.