• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt kia, cái mũi kia, khuôn miệng kia… rõ ràng chính là người này.

Tiếu Đồng suýt chút nữa nhảy dựng lên trong cơn kinh hãi.

“A Đồng, sao vậy?”

Già La Diêu phát hiện hắn khác lạ, vươn tay nắm lấy góc áo hắn.

Động tác này không quá đường đột, cũng không hề đặc biệt kỳ quái, nhưng Tiếu Đồng lại như phải bỏng, toàn thân nóng rực lên.

Lòng hắn lúc này đang rối như tơ vò, chỉ muốn trốn chạy, vội vàng nói: “Lão gia, đêm đã khuya, ngài cũng nên sớm nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp.” Nói rồi bật dậy đi thẳng ra cửa.

Ai ngờ Già La Diêu nắm góc áo hắn còn chưa buông tay, như thể không kịp phản ứng bị động tác của hắn kéo ngã úp tới trước.

“Chờ đã, a –––”

Tiếu Đồng thấy y phục bị kéo một cái, vội vàng quay lại, đã thấy Già La Diêu chật vật ngã từ trên giường xuống đất.

“Lão gia, ngài không sao chứ?”

Tiếu Đồng kinh hãi, lao đến ôm y vào lòng.

Già La Diêu kì thực là cố ý ngã xuống, chẳng qua cũng bị ngã đau, thấy hắn lo lắng như vậy, liền cau mày ngã vào lòng hắn, tỏ vẻ đau đớn.

Tiếu Đồng cẩn thận bế y lên, đặt lên giường, lo lắng hỏi: “Có chỗ nào ngã bị thương rồi không?” Nói xong kiểm tra cơ thể y từ đầu đến chân.

Già La Diêu bỗng nhớ đến một lần năm đó, mình cũng bị ngã như lúc này, hắn cũng là bộ dạng lo lắng khẩn trương này, không khỏi thấy ấm lòng, cầm tay hắn ôn nhu nói: “Ta không sao.”

Tiếu Đồng ngẩng đầu đối mặt với y, thấy trong mắt y đong đầy tình ý ấm áp cùng hoài niệm, không khỏi giật mình ngây ngẩn.

Có là đồ ngu cũng có thể thấy được tình ý thâm sâu trong đôi mắt sáng trong ôn nhu kia, huống chi Tiếu Đồng hoàn toàn không phải kẻ bất giải phong tình.

Hắn chỉ thấy tim đập thình thịch, như thể bị bóp nghẹt lại.

Già La Diêu nhìn thật sâu vào mắt hắn, trong đôi mắt đen láy như đang chứa một cơn lốc xoáy cảm xúc.

Tiếu Đồng bị ánh mắt của y cuốn hút, hạt giống đã sớm mai phục ngày đêm kia nảy mầm, tại thời khắc ấm áp này vụt lớn lên thật nhanh.

Đến lúc phục hồi lại tinh thần, hắn đã bất tri bất giác sáp lại gần khuôn mặt Già La Diêu, đôi môi cơ hồ áp lên đôi môi đối phương.

Hắn đột nhiên cả kinh, nhất thời đờ người tại chỗ, sau đó chần chừ không biết nên lập tức thối lui hay thuận theo bầu không khí lúc này mà tiếp tới.

Hắn chỉ do dự trong một chớp mắt, liền có người nhanh chóng quyết định thay hắn.

Già La Diêu cực kì nhạy bén, phát giác sự biến hóa trong ánh mắt hắn, lập tức ôm cổ hắn khẽ siết về phía trước…

Xúc giác ấm nóng mà thân thuộc từ môi truyền đến. Tiếu Đồng nhất thời mê muội, không tự chủ được đáp lại nụ hôn này.

Hắn vốn thích đồng tính, lại sớm có hảo cảm với Già La Diêu, huống chi sau khi hoài nghi chuyện đêm đó, trong lòng liền có một loại ám chỉ.

Ánh mắt hắn dần trở thêm thâm trầm, dần dần nhuốm sắc thái ***.

Hắn hạ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ Già La Diêu, ôn nhu mà nhiệt tình làm nụ hôn sâu thêm.

Kĩ thuật hôn của Già La Diêu tuy không thành thục như hắn, nhưng về khiêu khích lại giỏi vô cùng.

Đôi môi hai người quấn lấy nhau, dần dần biến thành một cuộc truy đuổi cùng ‘đấu tranh’. Không ai chịu yếu thế, rồi lại đều cẩn thận lấy lòng đối phương.

Đến khi nụ hôn chấm dứt, hai người đã bất tri bất giác quấn lấy nhau trên giường.

Tiếu Đồng đặt Già La Diêu dưới thân, vẫn không chịu thua mà ‘cạp’ y. Ngón tay Già La Diêu đã thừa cơ lẻn vào trong y phục hắn, khẽ khàng ve vuốt những nơi mẫn cảm của hắn. Chờ đến lúc Tiếu Đồng phục hồi tinh thần, ‘đại thế đã mất’, tiểu đệ đệ của hắn đã hưng trí dâng trào ngẩng cao đầu, áp lên hạ thân Già La Diêu chờ phát huy mị lực đàn ông của mình.

Tiếu Đồng ngừng gặm cắn, đôi mắt thâm trầm nhìn Già La Diêu.

Già La Diêu nhìn lại hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, thần thái cùng ánh mắt tản ra ám chỉ mời gọi.

Tiếu Đồng đấu tranh nội tâm dữ dội.

Một thằng nhóc cởi truồng mọc cánh trắng kêu gào: “Lý trí! Lý trí! Đừng quên thân phận của y! Y chính là phụ thân của Mộng Nhi, lão gia của La phủ. Y có rất nhiều bí mật có quan hệ đến ngươi, ngàn vạn lần không được làm việc ngu xuẩn khiến bản thân không thoát ra được!”

Một thằng nhóc cởi truồng mọc cánh dơi đen khác kiêu ngạo hét: “Ăn y đi! Ăn y đi! Tiệc lớn đưa đến tận cửa ngàn vạn lần không thể bỏ qua! Mỹ nam tử này có ý với ngươi, tuy tuổi có lớn một chút nhưng rất có mị lực, ngươi dám nói ngươi không bị quyến rũ? Y đã chủ động quyến rũ ngươi mà ngươi còn không thượng y liệu ngươi có phải nam nhân không hả?”

Tiếu Đồng thật là thống khổ lắm a. Hắn đấu tranh kì thật chỉ trong nháy mắt, nhưng trước khi lý trí cùng dục vọng kịp phân thắng bại thì cơ thể hắn đã hành động trước.

Già La Diêu chỉ nhẹ nhàng ưỡn người, làm phân thân của mình áp lên cùng phân thân của hắn, cũng chỉ là cho hai tiểu đệ đệ chào hỏi một chút, chạm đầu nhau. Vậy là vừa tròn tuổi mười tám, đúng cái thời kì dục vọng mãnh liệt nhất trong cuộc đời *** của một người nam nhân, Tiếu Đồng đã hoàn toàn bị dục vọng bản thân chinh phục.

Namnhân quả đúng thật là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Huống hồ cái tuổi khí huyết phương cương này…

Về sau Tiếu Đồng bi ai nhớ lại, cho dù ngày hôm đó Già La Diêu không quyến rũ hắn, thì tại bầu không khí ám muội đó, phỏng chừng hắn cũng chẳng nhịn được bao lâu.

Màn hạ xuống, mộc tháp ẩn ẩn chấn động. Già La Diêu cuối cùng thành công kéo Tiếu Đồng đang tỉnh táo vào trong cơn lốc nhục dục.

Lúc này đây giữa hai người như có mặc khế (hiệp ước ngầm), nhất cử nhất động đều thập phần ăn khớp hoàn mỹ, Tiếu Đồng quả thực hoài nghi không biết liệu trước kia bọn họ lên giường với nhau không chỉ một lần? Vì sao mỗi một cử chỉ khiêu khích của Già La Diêu đều đáp đúng điểm mẫn cảm của mình? Mà mình cũng dường như thập phần quen thuộc cơ thể y, suốt quá trình làm tình không ngừng khiến Già La Diêu khóc nấc không thôi.

Hơn nữa Tiếu Đồng vẫn tưởng Già La Diêu sức khỏe yếu, thế nên sau khi làm xong lần thứ hai liền cưỡng chế dục vọng chưa được thỏa mãn, miễn cưỡng nằm xuống ôm y. Ai ngờ Già La Diêu dừng lại một lát, lại bắt đầu đụng chạm cơ thể hắn trong bóng đêm, mới vài lần đã lại quyến rũ hắn tiếp tục.

Thân thể mười tám tuổi quả nhiên tràn đầy tinh lực. Nhưng khiến Tiếu Đồng càng kinh ngạc là La lão gia thể lực cũng lại hơn người. Một đêm này hai người dường như không hề nghỉ ngơi, làm liền một mạch năm lần…

Tương đương kỷ lục kiếp trước.

Đây là khi sắc trời dần tỏ, Tiếu Đồng ôm Già La Diêu đang dần chìm vào giấc ngủ nghĩ đến.

“La… khụ, Diêu, muốn ăn nho không?”

Ba chữ “La lão gia” của Tiếu Đồng, vì cái liếc mắt của Già La Diêu mà bị nuốt ngược vào trong. Sau đêm hôm đó hắn mới biết tên La lão gia chỉ độc một chữ Diêu, từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, liền vô cùng tự nhiên gọi tên nhau.

Già La Diêu đang dựa vào nhuyễn tháp nhìn hắn bóc vỏ bỏ hạt đút nho cho Mộng Nhi, nghe hắn hỏi vậy, liền mỉm cười há miệng.

Tiếu Đồng đút trái nho vừa bóc vỏ sạch sẽ vào miệng y, rồi còn tận tay hứng hạt nho y nhả ra.

Già La Diêu vừa lòng nheo mắt. Tiếu Đồng thấy vậy, đành bất đắc dĩ trở thành ‘cu li’ của cha con nhà này.

Mộng Nhi ngồi chơi đồ chơi bên tháp, thỉnh thoảng khó hiểu nhìn hai người họ, bỗng nhiên ngọng nghịu nói: “Tiếu thúc thúc, ngươi sẽ làm mẫu phụ của ta sao?”

“Khụ khụ… cái gì?” Tiếu Đồng rõ ràng không ăn gì nhưng lại bị sặc đến ho sù sụ.

Mộng Nhi vô tội mở to đôi mắt tròn xoe: “Thúc thúc và phụ thân ngủ cùng nhau. Chỉ có mẫu phụ mới có thể cùng phụ thân ngủ thôi, vậy Tiếu thúc thúc chính là mẫu phụ của Mộng Nhi nha.”

Tiếu Đồng bị đả kích đến ngớ người.

Già La Diêu nhìn con gái, ôn nhu hỏi: “Bảo bối nhi, lời này là ai nói với con thế?”

“Tử Hà thúc thúc nói ạ.”

Nhắc đến buổi sáng, ấy không phải, phải nói là giữa trưa hôm đó. Hai con người hoang *** trọn một đêm đang ngủ say sưa, chẳng ai dám đến quấy rầy, nhưng có một người là ngoại lệ. Là ai? Đương nhiên Đại tiểu thư La phủ Mộng Nhi rồi.

Tiếu Đồng vừa mở mắt, liền thấy Mộng Nhi bám lấy mép giường, đôi mắt tròn xoe ngây thơ mở to, tò mò quan sát hắn cùng Già La Diêu đang ngủ say.

Tiếu Đồng lúc ấy cực kỳ xấu hổ, làm hắn nhớ lại một lần tình một đêm kiếp trước, cũng là cùng mập hợp với một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, tỉnh lại thấy con người kia đang đứng ở đầu giường hung dữ nhìn hắn chằm chặp, bị bắt gian tại trận.

Nghĩ đến đó, cánh tay ôm Già La Diêu lập tức cứng đờ.

Già La Diêu nằm trong lòng hắn quay lưng về phía con gái, bởi vì thật sự mệt mỏi, lại hoàn toàn không có chút nào cảnh giác với con gái, cho nên cũng không phát hiện ngay. Mãi cho đến khi cảm thấy Tiếu Đồng toàn thân cứng đờ, mới dần dần tỉnh táo lại.

“Phụ thân, Tiếu thúc thúc, hai người đang làm gì nha?”

Chỉ thoáng chốc, Già La Diêu cũng cứng người lại. Lúc này y mới hiểu vì sao khuôn mặt Tiếu Đồng lại xanh lét đến cổ quái như thế.

Y quay lại, cùng Tiếu Đồng bày ra bộ mặt đen ngòm nhìn về phía bé con.

“Mộng Nhi, con, con sao lại vào được?”

Mông Nhi nhi nha đáp: “Mộng Nhi đến sớm thỉnh an phụ thân nha, phụ thân không chịu dậy. Giờ đã là trưa rồi, nguyên lai phụ thân đang cùng Tiếu thúc thúc ngủ nướng nha.”

Già La Diêu lập tức đỏ bừng mặt, chột dạ vã mồ hôi.

Nguyên lai đã là trưa rồi…

Tiếu Đồng cũng như đang muốn tìm cái hố dưới đất mà chui vào trốn.

Thế là xong rồi, xem ra tất cả mọi người đều biết hết rồi.

“Khụ… Mộng Nhi ngoan, phụ thân dậy ngay đây. Mộng Nhi ra ngoài tìm nhũ mẫu chơi trước một lát được không?”

“Không được nha.” Mộng Nhi trèo lên giường, vừa leo vừa nói: “Phụ thân cùng Tiếu thúc thúc ngủ nướng mà không gọi Mộng Nhi. Mộng Nhi cũng muốn ngủ nướng.”

Già La Diêu và Tiếu Đồng cùng hốt hoảng.

“Không được! Đừng!”

Hai người không một mảnh vải che thân, trên giường còn lưu lại khí tức sau khi hoan ái, làm sao có thể để con trèo lên được?

Tiếu Đồng vội kéo chăn qua quấn chặt Già La Diêu lại, xong tiện tay kéo một tấm thảm bên đầu giường, quấn quanh hạ thân của mình, sau đó vươn tay bế bổng Mộng Nhi lên, che mắt nàng nói: “Mộng Nhi ngoan, thúc thúc cùng chơi một trò chơi với con được không?”

“Không đâu…” Mộng Nhi buồn bực lầm bầm.

Tiếu Đồng ôm bé con nhảy xuống giường, nháy mắt với Già La Diêu một cái.

Già La Diêu nhanh chóng chui vào trong chăn, mò mẫm trên giường, cuối cùng tìm được một bộ y phục không biết là của y hay của Tiếu Đồng, vội vàng mặc vào.

Đây là lần đầu tiên y xấu hổ như thế trước mặt con gái, Mộng Nhi ở trong lòng Tiếu Đồng đằng kia cũng bắt đầu giãy dụa.

“Không nhìn được. Tiếu thúc thúc ta không nhìn được.”

Tiếu Đồng thầm nghĩ, làm sao ta dám để ngươi thấy lão cha ngươi trần truồng a. Bảo bối ngoan, ngươi vẫn cứ nên nhắm chặt đôi mắt to tròn thuần khiết của ngươi đi.

Hắn thấy Già La Diêu cuối cùng cũng sửa sang lại cho ra dáng một chút, liền đặt bé con vào lòng y, bắt đầu tìm y phục của mình.

“Phụ thân đáng ghét, cả phụ thân cũng che mắt con luôn.” Mộng Nhi ra sức kéo tay Già La Diêu.

“Ha ha, bảo bối ngoan, phụ thân hôn cái nào.”

Già La Diêu ôm lấy mặt con gái hôn chụt một cái, liếc mắt nhìn Tiếu Đồng đang lúng túng quấn lại khố.

Y định nhắc hắn là hắn mặc ngược rồi, nhưng nghĩ lại thấy thôi bỏ đi, mặc được là tốt rồi, hạ thân y vẫn còn đang phải giấu trong chăn chứ hơn gì.

Tiếu Đồng động tác rất nhanh, lấy tốc độ chỉnh quân trang mà đối phó. Lúc này mới tiếp lấy bé con trong lòng Già La Diêu, không nói một lời đi ra ngoài.

“Mộng Nhi ngoan, thúc thúc mang con ra ngoài chơi nha.”

Cũng không biết hắn làm thế nào đối phó được với Mộng Nhi ở ngoại thất, tóm lại chưa hết nửa nén hương đã quay lại phòng ngủ, thấy Già La Diêu đang tìm y phục trên giường, không khỏi gãi gãi mũi, nói: “Đừng tìm nữa. Quần của ngươi ta đang mặc rồi. Quần của ta thì…” Hắn ngừng một chút, cuối cùng lấy ra một cái quần nhàu nát: “Ở đây rồi.”

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời phì một tiếng bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK