Từ sau khi quyết định sẽ thổ lộ với Già La Diêu, Bạch Thanh Đồng vẫn băn khoăn không biết nên làm như thế nào mới có thể mang đến niềm vui cho y. Hắn mơ hồ biết trước khi mất trí nhớ đã từng từ chối y, sau khi hắn tỉnh lại nghe nói y thích nam nhân, lại đề phòng y làm hai người bất hòa một thời gian, tất cả đều đã để lại ấn tượng không tốt cho y. Nếu muốn làm Già La Diêu vui, cũng làm cho y tin tưởng mình thật sự yêu y, cần hành động bất ngờ, nhất định sẽ thắng lợi ngoài mong đợi.
Cho nên khi ở Phượng Minh cốc y bắt đầu cân nhắc, rốt cuộc nên dùng phương pháp gì để làm y rung động. Lúc quay về kinh nghe thấy Cao quản gia nói bởi vì thái hậu bị bệnh nặng, không thể mở tiệc mừng nên việc biểu diễn thanh kịch bị hủy bỏ, hắn nhanh trí nghĩ, nhớ tới đã từng nghe qua “song nhân nan” ở Lâu gia, trong đó có một đoạn thực thích hợp để thổ lộ tâm tình. Vì thế lén đi tìm người dạy, vội vàng học cách xướng lại.
“Ta xướng có hay không?” Bạch Thanh Đồng vẫn chăm chú nhìn Già La Diêu, cho nên tinh tường thấy rõ lúc đầu đáy mắt y lộ ra khiếp sợ, mờ mịt, sau lại như bừng tỉnh, không thể tin. Hiện tại Già La Diêu vẫn lăng lăng nhìn hắn bạch thanh đồng đáy lòng một mảnh ôn nhu.
“Ngươi…” Già La Diêu hồi phục tinh thần, cười gượng một tiếng, thu liễm cảm xúc khiếp sợ cùng rung động, trấn định mỉm cười nói: “Xướng không tồi. Đây mới là lễ vật thực sự của ngươi?”
“Không phải.”
Bạch Thanh Đồng ngồi xổm xuống trước mặt y, lấy trong tay y ra chiếc nhẫn có khắc tên mình, thận trọng đeo vào ngón áp út bên tay trái của y. Sau đó lại lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ “Diêu”, đồng dạng đeo vào tay trái mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Già La Diêu, cười xán lạn, nói: “Đây mới là lễ vật của ta.” Nói xong đột nhiên nhón người lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đơn bạc của Già La Diêu.
Già La Diêu thoáng chốc kinh sợ, trừng lớn hai mắt. Y ngây người một lúc lâu, mới lăng lăng sờ sờ lên môi mình, mờ mịt nói: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Bạch Thanh Đồng cười giảo hoạt, thừa dịp y ngẩn người, lại nhún người lên. Lúc này đây hắn không còn chỉ hôn nhẹ ở trên môi, mà là gắt gao cuốn mút, đôi môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng vói lưỡi vào trong miệng đối phương.
Già La Diêu giật mình mở to mắt, theo bản năng hừ một tiếng. Một tiếng này, đã làm cho Bạch Thanh Đồng có cơ hội, đột nhiên chế trụ đầu của y, đem lưỡi của mình tiến thẳng vào.
Nửa đêm pháo hoa bắt đầu châm ngòi. Thần kinh căng ra đến mức bùng nổ, một tiếng pháo chào mừng từ xa xa truyền tới, hậu viện yên tĩnh trong thoáng chốc đã bị không khí náo nhiệt của các khu xung quanh ảnh hưởng.
Thật tốt! Lời to rồi!
Bạch Thanh Đồng si mê híp mắt, nhìn thấy cử động của Già La Diêu gần ngay trước mắt, trong ánh mắt lưu chuyển ôn nhu cùng yêu thương say đắm, nhưng miệng không có nhàn rỗi, đầu lưỡi thoải mái dò xét bên trong, chạm tới mỗi nơi mẫn cảm trong khoang miệng đối phương.
Già La Diêu không ngờ lá gan hắn lớn như vậy, thế nhưng… thế nhưng lại khinh bạc (cợt nhả) mình.
Tầm mắt cùng hô hấp nóng rực kia, khí lực toàn thân dường như đều bốc hơi, đôi môi bị hắn công thành đoạt đất, cả người liền hư thoát vô lực.
Già La Diêu bị hôn một lúc lâu mới phản ứng lại, từ say mê tỉnh lại rồi giãy dụa, dùng sức đẩy Bạch Thanh Đồng ra. “Ngươi, ngươi…” Y hơi thở không đều, ánh mắt bối rối mà phức tạp nhìn người đối diện, không biết nên nói cái gì cho phải. “Ta chính là ý tứ này.” Bạch Thanh Đồng giống như chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y, còn nói: “Ta thích ngươi.”
Hai tay Già La Diêu đặt trên thành xe lăn hơi hơi run, cực lực trấn định nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Ta không có nói bậy. Nhìn xem, ngươi chẳng phải đã tiếp nhận nhẫn của ta rồi sao?” Bạch Thanh Đồng nắm tay y, vuốt ve mặt trên chiếc nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Cùng nắm tay, cùng sống đến bạch đầu giai lão. Chúng ta chính là một đôi.” Nói xong đem nhẫn của mình và y đặt cạnh nhau.
“Đừng, đừng nói giỡn.” Đôi môi Già La Diêu khẽ run rẩy, giọng nói cũng run. Khuôn mặt vừa nhiễm đỏ do bị hôn lúc này lại đang dần dần tái nhợt.
Y muốn rút tay mình về, lại bị Bạch Thanh Đồng dùng sức nắm lấy, không khỏi có chút chật vật mà buồn bực, nói: “Đồng, ngươi không phải tiểu hài tử, không cần chơi đùa kiểu này! Ngươi đang trêu chọc ta sao?”
“Ta là thực lòng!” Bạch Thanh Đồng cũng không buông tay, chặt chẽ đè lại chiếc xe lăn đang định chuyển động, che ở trước mặt y, nói: “Trêu chọc ngươi ta sẽ đánh chiếc nhẫn như vậy sao? Trêu chọc ngươi ta sẽ đi học thanh kịch kia sao? Trêu chọc ngươi ta sẽ hôn ngươi?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Già La Diêu, kiên định mà hữu lực (có lực) nói: “Ta thích ngươi! Ta là thật tâm! Ta muốn cùng ngươi ở một chỗ!”
Già La Diêu ngây người. Trong nháy mắt, y không rõ trong lòng mình là cảm giác gì. Kinh hỉ, mờ mịt, kích động, hoài nghi… Đủ loại tình cảm gút mắc cùng một chỗ, làm cho chân tay y nhất thời luống cuống.
“Vì cái gì?” Qua một lúc lâu sau y mới có thể phát ra âm thanh, chậm rãi tìm về lý trí. “Vì cái gì là ta? Ta là nam nhân, hơn nữa trước kia ngươi… Còn trốn tránh ta…”
Bạch Thanh Đồng quỳ gối trước xe lăn của y, giúp y thắt lại mái tóc dài, nghĩ nghĩ nói: “Ta cũng không biết. Yêu một người không cần lí do. Ta chỉ biết chính mình rất yêu ngươi.” Tiếp đó hắn lại nghiêng nghiêng đầu, có chút nghịch ngợm cười nói: “Có lẽ vì ở lễ cúng tế trong quân đội ngươi rất uy phong, lập tức lấy được lòng ta, làm cho ta nguyện ý chết vì ngươi.”
Bạch Thanh Đồng nói lời khiến người khác đỏ mặt nhưng bản thân lại tuyệt không thấy thẹn, ngược lại Già La Diêu bị sự lớn mật của hắn làm cho đỏ mặt tía tai, không khỏi quát khẽ lên: “Nói bậy bạ gì đó!”
Bạch Thanh Đồng nhìn thấy bộ dáng xấu hổ cùng khốn quẫn của y, chỉ cảm thấy yêu thương càng trào dâng, thích không chịu được, kích động một cái, đem cả người lẫn xe lăn ôm vào ***g ngực, kêu lên: “Ta đã muốn nói, ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Diêu, Diêu, còn ngươi? Ngươi có thích ta không?”
Một tiếng “Diêu” gọi dễ dàng đến thế, căn bản không có hỏi người ta nguyện ý hay không. Dựa vào tuổi hắn cùng thân phận, đáng lý không có tư cách gọi tên nhiếp chính vương lớn hơn hắn một vòng, nhưng hắn căn bản không nghĩ ngợi gì liền thốt ra, có thể thấy được đáy lòng hắn đã có nhiều sự thay đổi.
Già La Diêu bị nhiệt tình của hắn làm cho chân tay luống cuống. Hơn nữa nghe hắn gọi tên chính mình, dường như so với việc bị hắn thổ lộ tim còn đập nhanh hơn.
Nhiếp chính vương luôn luôn giỏi che giấu cảm xúc, lại không tự chủ được đem sự khẩn trương cùng thất thố hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài.
CHWONG 31.
“Đồng… Đừng náo loạn.” Già La Diêu không lưu loát mở miệng, chậm rãi đẩy hắn ra. Lúc thiếu niên ấm áp nóng rực rời đi, trên người tỏa ra tia hàn ý.
Chẳng lẽ một màn lãng mạn vừa rồi ––– cũng không thể làm y rung động hay sao?
Trong lòng Bạch Thanh Đồng có chút uể oải. Bất quá hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Già La Diêu thích hắn! Nhất định sẽ làm cho y thừa nhận!
Đừng hỏi tại sao, hắn chính là có cảm giác tự tin như thế. Phải biết rằng thích một người, vô luận có che dấu như thế nào, trừ phi đương sự là kẻ trì độn ngu ngốc, bằng không nhất định sẽ phát hiện được dấu vết. Huống chi Bạch Thanh Đồng lại là một người nhạy cảm.
Hắn biết Già La Diêu có điều cố kỵ, thấy y chần chờ mở miệng, sợ bị y cự tuyệt, vội vàng cắt ngang lời y, chỉ vào người tuyết béo lùn chắc nịch kia: “Ta biết ngươi còn chưa thể tin ta, nhưng hãy cho ta thời gian để chứng minh. Lời ta nói hôm nay, nó sẽ làm nhân chứng! Ta là thực lòng thực dạ, ngươi ngàn vạn lần không được tổn thương tâm hồn yếu ớt của một thiếu niên.” Nói xong còn bày ra vẻ mặt yếu ớt đáng thương hề hề.
Già La Diêu quả thật vừa rồi định mở miệng cự tuyệt, nhưng không đoán được Bạch Thanh Đồng lại nói ra những lời mới mẻ mà vô lại như thế, còn cái gì “tâm hồn yếu ớt của một thiếu niên”, thực là cổ quái, nhưng y lại bị những lời nói này kích động đến không nói nên lời.
Y cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở tay trái, lại nhìn người tuyết bên cạnh Bạch Thanh Đồng, cái gì gọi là nhân chứng, chờ sáng mai mặt trời chiếu rọi, người tuyết tan ra. Như vậy… Có phải hay không lời hắn nói tối nay, cũng sẽ theo tuyết mà tan đi?
Lời nói của một đứa nhỏ, có thể tin thật sao.
Già La Diêu nhìn người tuyết kia, trong đầu hiện lên ý niệm này.
Ai ngờ Bạch Thanh Đồng giống như nhìn ra y nghĩ cái gì, cười hì hì nói: “Người tuyết này là chiều nay ta cùng Tử Mặc mất rất nhiều công sức mới đắp được. Ngươi có phải cảm thấy đem nó ra làm nhân chứng rất không có thành ý hay không? Có lẽ ngày mai mặt trời mọc nó sẽ tan ra. Bất quá Diêu, ngươi có hay không nghĩ tới.” Hắn nhìn ánh mắt Già La Diêu, chậm rãi nói: “Tuy rằng ngày mai nó sẽ hóa thành nước, nhưng sang năm lại có thể đắp lại nó. Về sau mùa đông hàng năm ta đều đắp người tuyết cho ngươi, làm cho nó năm này qua năm khác làm nhân chứng lời ta nói với ngươi.”
Già La Diêu trong lòng chấn động, rốt cục khuôn mặt khẽ động: “Ngươi nói thật chứ?”
Bạch Thanh Đồng gật gật đầu, nâng hai tay của y nắm trong tay mình, một chữ lại một chữ nói: “Ta nói thật.”
Già La Diêu bỗng nhiên cảm thấy đây là một giấc mộng. Theo Tử Hà đến hậu viện lại bị người trong lòng mình bắt cóc, hết thảy lại đều chân thật như thế. Người tuyết, chiếc nhẫn, còn có hai cái hôn vừa rồi… Này có thật sự tồn tại không?
Bạch Thanh Đồng nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của y liền cười cười, nhảy dựng lên nói: “Lạnh chết ta. Ở trên mặt đất quỳ nửa ngày, ngươi cũng không đau lòng. Chúng ta quay về phòng đi, cơm tất niên còn chưa ăn xong.”
“Ngô. Được.”
Tinh thần Già La Diêu có chút phục hồi, mơ hồ bị hắn đẩy về nhà chính, ăn cơm tất niên, nhìn ánh lửa. Sau lại bị hắn đẩy đến Vô Danh cư nơi mình ở. Chờ y kịp phản ứng, đã ngồi ở trên thông tháp, chuẩn bị đón giao thừa.
Giao thừa Minh quốc, dân chúng bình thường đều có thể ngồi trong đại thông tháp, ăn cơm tất niên xong, cả nhà cùng lên đó chơi cờ đánh bài, kiên trì đến rạng sáng, lão nhân (người già) cùng hài đồng (trẻ nhỏ) không gắng sức được sẽ phải về trước. Mà quý tộc cùng phú hộ gia (nhà giàu), bởi vì thân phận tôn quý, dân cư nhiều, lắm quy củ, sẽ không đón giao thừa giống vậy.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Đồng đón năm mới kể từ sau khi mất trí nhớ, hắn đã sớm nghe nói đến cách dân gian đón giao thừa, tưởng tượng có thể cùng Già La Diêu ở trên tháp cả đêm, trong lòng cực kỳ mong đợi, sớm đẩy cái người ở Vô Danh cư kia đến thông tháp.
Già La Diêu có chút giật mình, đây là lần đầu tiên y dùng phương thức bình dân như vậy để đón năm mới. Hơn nữa thấy Bạch Thanh Đồng cười meo meo ở đối diện, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, liền có chút khẩn trương.
Tử Hà cùng Tử Mặc dọn xong điểm tâm, các loại trà rượu cờ hòa bài, liền cười hì hì lui xuống.
Bạch Thanh Đồng nói: “Chúng ta chơi cờ trước đi.”
“… Được.”
Già La Diêu tựa trên gối mềm, giống lần trước ở thư phòng cùng Bạch Thanh Đồng chơi cờ, cùng hắn chơi kỉ bàn.
Có lẽ là do mấy ngày nay trong triều cùng ở phủ quá bận rộn, Già La Diêu dựa về phía sau, quên cả bất an cùng khẩn trương trong lòng, bất tri bất giác đã buồn ngủ, cuối cùng nghiêng đầu một bên, tựa lên gối ngủ.
Lúc này đã qua nửa đêm, phía ngoài đám người Tử Hà cũng không gắng được đã đi ngủ, trong đại viện một mảnh im lặng.
Già La Diêu mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy có vật gì ấm ấm, giống như lông chim khẽ lướt qua môi mình, hai gò má, mang theo hơi thở ấm nóng ở nơi khác đến, thật cẩn thận.
Y mê hoặc mở mắt ra, trông thấy dung nhan tuấn mỹ của Bạch Thanh Đồng đang gần trong gang tấc, song đồng (đôi con ngươi) trong trẻo ôn nhu đang chăm chú nhìn mình, hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Già La Diêu không tự chủ được nở nụ cười với hắn. Bạch Thanh Đồng chỉ cảm thấy trong lòng rung động, thiếu chút nữa đã quên hô hấp.
Nụ cười kia cùng lúc bình thường hoàn toàn bất đồng, rất mềm mại ấm áp, giống như phủ lên một tầng ánh sáng mông lung. Hơn nữa đôi con ngươi bình thường bình tĩnh thanh duệ, lúc này lại nhộn nhạo như phủ hơi nước, giống như một loại mời mọc vô danh, làm tiểu móng vuốt trong lòng Bạch Thanh Đồng nhẹ nhàng gãi gãi.
Bạch Thanh Đồng đúng là tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng xúc động, huống chi đối mặt với người mình yêu, làm sao còn cầm giữ được? Ban đầu chỉ muốn thơm môi mấy cái, lúc này lại giống như muốn ngừng mà không được, lại dán chặt thêm.
Cũng may hắn còn lý trí, nghĩ muốn nhân cơ hội tái chiếm thêm nhiều tiện nghi. Ai ngờ Già La Diêu lại tưởng hắn ôm ôm như lúc bình thường, nhẹ nhàng giật giật, đầu nghiêng sang một bên, chọn một cái tư thế thoải mái nằm ngửa lên, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài.
Bạch Thanh Đồng càu nhàu một tiếng, nuốt nuốt nước miếng. Hắn chỉ cảm thấy cả người chợt khô nóng, đã không còn nghĩ chỉ chiếm một chút tiện nghi nữa.
Hắn dùng sức ngăn chặn dục vọng mênh mông, kích động cầm chén rượu vừa rót để trên bàn. Ai dè phát hiện, đã cầm nhầm chén. Chén rượu hắn vừa uống chính là chén rượu của Già La Diêu, dường như trên miệng chén vẫn còn lưu lại hương vị của người kia.
Bạch Thanh Đồng bị cái phán đoán vừa rồi đánh trúng, quay đầu lại nhìn thấy Già La Diêu không hề phòng bị đang ngủ trên tháp, rốt cục nhịn không được lại nhào tới.
Nói trắng ra Bạch Thanh Đồng còn giữ lại một tia lý trí ở giây cuối cùng, mới có thể phanh gấp giữa chừng, cái người đần độn nào đó bị hắn hôn nồng nhiệt nửa nhắm nửa mở mắt, người bị ôm vào trong ***g ngực chính là nhiếp chính vương Già La Diêu, y chân chính bị mình đẩy vào ngọn lửa dục hỏa nhiệt tình.
Cảm giác được Già La Diêu đưa tay ôm lấy mình, đáp lại chính mình, rốt cục toàn bộ lý trí của Bạch Thanh Đồng cũng bay bằng sạch, kịch liệt khiêu khích đôi môi y, dò xét đi vào. Hai tay không bị ngăn trở, rất nhanh đã rớt xuống vạt áo.
Rất tốc độ…
“Ân…”
Già La Diêu không biết nên còn mơ hồ ngủ, hắn mượn rượu làm càn, khi Bạch Thanh Đồng kéo vạt áo y, từ trên môi hôn trượt xuống cổ cùng xương quai xanh của y, làm y rên rỉ một tiếng, hai tay túm lên vai hắn.
Bạch Thanh Đồng trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy cơ thể mình và y đều nóng đến dọa người, lập tức hóa thân thành sắc lang, rất nhanh cởi bỏ quần áo hai người xuống, hôn lên thân thể ướt át không sót chỗ nào.
Giờ phút này hết thảy hắn đều dựa vào bản năng, đương thấy nhũ thủ anh đào của Già La Diêu, nhịn không được liền ngậm lấy.
“Ân…”
Già La Diêu lại rên rỉ một tiếng.
Này đúng là kích thích lớn đối với Bạch Thanh Đồng. Hắn cảm giác được Già La Diêu ở dưới thân mình bắt đầu có phản ứng, đưa tay sờ soạng bên dưới, cầm lấy phân thân nóng rực đang dần đứng lên.
Già La Diêu rốt cục hơi hơi mở mắt, đáy mắt phủ sương, mờ mờ ảo ảo. Y nhẹ nhàng giật giật, thuận theo động tác của Bạch Thanh Đồng, chậm rãi nhắm mắt lại, buông lỏng người, cầm chặt lấy chăn đệm mềm mại ở dưới thân.
Bạch Thanh Đồng thuần thục nhanh chóng vuốt ve phân thân của Già La Diêu, cảm nhận nơi đó dần dần ẩm ướt nhỏ dịch.
“Diêu, Diêu, ngươi thoải mái không? Cảm thấy thế nào?”
Bạch Thanh Đồng vô ý cúi đầu xuống rủ rỉ bên tai y, khẩn thiết tách lấy hai chân của y ra, phủ phục trên người y, trong lòng khẽ khẩn cầu thần linh, hôn dần xuống dưới.
Thủ pháp của thiếu niên khoan khoái đến kỳ lạ, trong lòng bàn tay còn xoa vuốt phân thân đang ngạnh.
“Ân hừ…”
Già La Diêu đột nhiên hơi rướn cổ lên, khẽ hừ một tiếng, tựa hồ trong một cái chớp mắt, lại chậm rãi ngã lên tháp.
Bạch Thanh Đồng tách hai chân y ra, đưa tay dò xét trong mật huyệt ướt át bí ẩn kia.
Hắn đã kiềm chế thật lâu, vẫn cố nén để làm cho Già La Diêu thoải mái trước, lúc này đã hóa thân thành mãnh thú, cấp bách đưa tay đi vào dò xét u huyệt.
Vì không thể nhìn thấy nên Già La Diêu ninh ninh mi, lại không rên một tiếng, ngón tay thon dài giống như cự tuyệt lại giống như hấp dẫn mời mọc vuốt ve trên tấm lưng trần của Bạch Thanh Đồng.
Bạch Thanh Đồng thở gấp, đem dịch lỏng ở ngón tay lại đi vào thăm dò, rốt cuộc cũng sáp nhập được ba lóng tay.
Đáy lòng Già La Diêu bỗng có một cảm giác kỳ quái.
Y nhớ rằng cái đêm hỗn loạn kia, là lần đầu tiên của Bạch Thanh Đồng. Thiếu niên lỗ mãng không có kinh nghiệm, cảm giác xé rách đau đớn, làm cho y máu chảy thấm giường.
Nhưng lần này, thiếu niên mặc dù vụng về, nhưng lại thông thạo, thậm chí còn biết làm cho y hưởng thụ.
Đáy lòng Già La Diêu mơ hồ bốc lên một cỗ ghen tuông mơ hồ cùng ghen tỵ. Y bắt lấy vai Bạch Thanh Đồng, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Tiến vào!”
Bạch Thanh Đồng có tai như điếc, vẫn kiên nhẫn thăm dò.
Già La Diêu khước từ sự nhẫn nại, ngạnh thanh nói: “Tiến vào! Nhanh lên!”
Ra lệnh ở trên giường lẽ ra sẽ khiến người kia không thoải mái, nhưng ngược lại, những lời này lại phát sinh một lực hấp dẫn lớn nhất.
Thiếu niên phát ra một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên nâng thân lên, đem phân thân thong thả mà kiên định đi vào.
Nhiệt độ ấm áp nhanh chóng vây đến. Chặt chẽ đến mức hai người không tự chủ phát ra một tiếng rên rỉ.
Lần này Già La Diêu không bị xé rách đau đớn như lần trước, nhưng cảm giác bị nhồi đầy bên trong vẫn là có chút cổ quái. Y hơi hơi trợn mắt, nhìn vẻ mặt si mê hưng phấn của thiếu niên trên người, trong lòng bỗng thấy thỏa mãn đến không nói nên lời.
Thiếu niên đắm chìm vào khát vọng thân mật ở bên trong đã lâu, có chút quên hết tất cả. Già La Diêu cảm thấy chính mình như đang sa vào cảnh mộng mông lung, trước mắt mọi người trở nên không chân thực. Nhưng cảm thụ trên người lại rõ ràng như thế, làm cho y bất giác phát ra tiếng thở dốc yếu ớt.
Có lẽ là do còn trẻ nên gấp, cũng có thể do quá mức phấn khởi, thiếu niên kiên trì kìm giữ nhưng vẫn không tự chủ được mà tiết sớm.
Bạch Thanh Đồng cúi đầu hô lên một tiếng, bổ nhào lên người y, gắt gao ôm y.
Già La Diêu trầm tĩnh lại. Y chống cự lại cảm giác sợ hãi do lần làm tình đầu tiên, lúc này đây dù không có thống khổ, nhưng cũng chưa kịp có khoái cảm.
Hai người yên lặng ôm nhau một lát, y nhẹ nhàng nâng tay, xoa đầu Bạch Thanh Đồng.
Thiếu niên sáp vào người y, phân thân vẫn ở trong cơ thể y, đầu ở trước ngực y cọ cọ, bỗng nhiên lại chậm rãi bắt đầu hưng phấn.
Già La Diêu cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy trong con ngươi y sự hoảng hốt còn chưa rút xuống, cúi đầu cười, nhẹ giọng mời: “Lại đến một lần.”
Già La Diêu đỏ mặt, còn không kịp cảm thấy quẫn bách, thiếu niên đã bắt đầu “ý chí chiến đấu sục sôi”.
Lại một lần nữa hoan hảo, Bạch Thanh Đồng lần này đã cầm giữ bản thân rất tốt. Hắn đem hai chân Già La Diêu nâng lên bả vai, khi vừa mới buông ra, hai chân mềm nhũn vô lực liền trượt xuống dưới.
Con ngươi Già La Diêu ẩn hiện nét buồn bã. Thiếu niên không để ý, cường hãn đem hai chân y đặt ở khuỷu tay mình.
Trong phòng vô cùng ấm áp, mông lung dưới ánh nến sắp tắt, Già La Diêu có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ đang hưng phấn của thiếu niên, thấy thân thể kiện mỹ ngây ngô của thiếu niên, thấy hai chân tái nhợt dị dạng của chính mình…
Đáy lòng phát ra một tiếng thở dài sâu kín.
Y quay mặt đi chỗ khác, lại nghe thấy bên tai tiếng chỉ trích: “Diêu, ngươi không chuyên tâm…”
Theo bất mãn u oán của thiếu niên, eo đột nhiên bị mạnh mẽ nâng lên, một trận trừu sáp kiên định mà cực nóng nháy mắt đánh tan thần trí của chính mình.
“A…”
Không rõ là cảm giác gì. Già La Diêu chỉ cảm thấy mình giống như đột nhiên bị người thi triển yêu thuật, thân thể phấn khởi khiến ý chí không thể khống chế.
Y nắm chặt bả vai thiếu niên, nhắm mắt lại, dần dần bị loại xa lạ, mãnh liệt chưa từng cảm thụ qua xâm chiếm.
Tia nắng ban mai mỏng manh chậm rãi chiếu vào. Nội viện im lặng mơ hồ nghe được tiếng chuông ở lầu canh trong hoàng thành.
Đêm trừ tịch ––– đêm 30, cứ như vậy mà trôi qua. Một năm mới lại đến.
Già La Diêu mệt mỏi chậm rãi mở hai mắt, nhìn người đã làm cho mình bắn không biết bao nhiêu lần, thiếu niên cuộn người gắt gao ôm lấy y.
Thiếu niên đang ngủ rất say, nửa thân cơ hồ đều đè lên y, đầu chôn ở trên người y, khoảng cách gần gũi đến dọa người.
Già La Diêu cảm giác hơi thở của hắn đều phun trên người mình, ngứa ngứa, ấm áp.
Thiếu niên hai tay thon dài hữu lực, cảm giác quấn ở trên người, coi chính mình như tất cả đối với hắn. Thậm chí cả hai chân đã nhiều năm không có cảm giác,cũng cảm nhận được nhiệt độ của thiếu niên.
Rất ấm áp…
Già La Diêu phe phẩy trên mặt thiếu niên, đem khuôn mặt hắn nhìn càng thêm rõ ràng.
Ngón tay nhẹ nhàng giật giật, nghĩ muốn vuốt ve khuôn mặt an bình thỏa mãn của thiếu niên, lại thấy một đạo ngân quang hiện lên, là ánh sáng từ chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình.
Già La Diêu một phen thất thần, đem kí ức phát sinh đêm qua hồi tưởng hết thảy, ngẩn ngơ tựa như một giấc mộng.
Bỗng nhiên trên môi ấm áp, thì ra thiếu niên đã tỉnh từ lúc nào, mở to hai tròng mắt trong trẻo, mang điểm ngượng ngùng, lại có điểm vui sướng, mặt mày loan loan chăm chú nhìn mình.