Già La Diêu ngồi ở trên ghế, yên lặng uống trà.
Già La Vũ đi lại hai vòng trước mặt y, rốt cuộc nhịn không được nói: “Hoàng thúc, những lời vừa rồi của trẫm ngài nghe được không?”
“Nghe được.”
“Vậy ngài nói như thế nào a?”
Già La Diêu thở dài, buông chén trà, giương mắt nhìn hắn: “Bệ hạ, ngài đã mười bốn tuổi, sau lúc đại hôn nên tự mình chấp chính, có gì không tốt?”
Già La Vũ chà chà chân, ảo não nói: “Chính là trẫm không muốn đại hôn! Trẫm mới mười bốn tuổi, vì sao phải quyết định chung thân đại sự sớm như vậy? Mẫu hậu nói như vậy, quần thần nói như vậy, hiện tại ngay cả ngài cũng nói như vậy!”
“Thái hậu cùng quần thần cũng là vì tốt cho người. Dựa theo tổ chế, chỉ sau khi đại hôn ngài mới có thể tự mình chấp chính.”
“Vậy, vậy, vậy tạm thời trẫm liền không tự mình chấp chính. Dù sao có hoàng thúc ngài, triều đình trên dưới cũng an ổn.”
Già La Diêu giận tái mặt: “Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái. Chẳng qua thần lòng có dư mà lực không đủ, khó có thể gánh vác trọng trách này. Mong rằng Hoàng Thượng sớm tự mình chấp chính, thần mới có thể đối mặt với tổ tông cùng tiên hoàng.”
Tiểu hoàng đế thấy ngữ khí của y nặng, sợ tới mức có chút thưa dạ, thật cẩn thận tiến lên lấy lòng: “Hoàng thúc, trẫm không phải có ý tứ đó. Ngài đừng nóng giận.”
Già La Diêu dừng một chút, nói: “Thần không tức giận.”
Già La Vũ kéo kéo tay áo của y: “Hoàng thúc, không phải trẫm không nghĩ tự mình chấp chính, trẫm thật sự không muốn đại hôn sớm như vậy. Nói sau, trẫm còn có rất nhiều chỗ cần thỉnh giáo ngài, ngài đừng bỏ lại trẫm sớm như vậy.”
Già La Diêu mỉm cười, nói: “Thần sao có thể bỏ lại ngài đâu?”
“Như thế nào sẽ không? Hoàng thúc, ngài đừng tưởng rằng trẫm không biết, ngài sớm nghĩ chờ trẫm tự mình chấp chính xong liền rời khỏi kinh thành, đi đến đất phong ở Diêu Tây đúng không?”
Già La Diêu sửng sốt: “Sao ngươi lại biết?”
Đôi mắt Già La Vũ đỏ lên: “Có một lần trẫm đi thỉnh an mẫu hậu, nghe được ngài nói với mẫu hậu như vậy.”
Già La Diêu trầm mặc một lát, thở dài, nói: “Thần là thân vương, sớm muộn gì cũng phải về thuộc địa của mình. Hoàng Thượng bây giờ còn nhỏ. Về sau cho dù thân không tự mình đi, Hoàng Thượng người cũng sẽ đuổi thần đi.”
“Sẽ không! Trẫm vĩnh viễn sẽ không đuổi hoàng thúc đi!” Già La Vũ vội la lên.
Già La Diêu cười cười, không nói gì.
Già La Vũ sợ y không vui, vội vàng nói sang chuyện khác: “Gần đây biên quan xao động, quân đội Bắc Di cùng thủ thành Kính Châu có nhiều xung đột, chỉ sợ bọn họ không có ý tốt.”
Già La Diêu nói: “Nghe nói năm nay Bắc Di thiên tai liên tục, phía bắc đại tuyết rơi sớm một tháng, rất nhiều bộ tộc đều di chuyển. Chắc là lương thực không đủ, muốn nhắm vào đại tề chúng ta.”
Tiểu hoàng đế lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần phái nhiều binh lính đến đóng không?”
“Tạm thời không cần. Lưu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, đóng ở biên quan nhiều năm, rất có kinh nghiệm đối phó với bắc di, có thể chống đỡ qua mùa đông này. Cửa ải gần cuối năm, Hoàng Thượng để cho hộ bộ gom góp ngân lương, cuối năm cấp cho binh lính ở biên quan nhiều quần áo lương thảo một chút, binh sĩ cảm ơn trong lòng, tất nhiên có thể đánh lui xâm chiếm của người Di.”
Già La Vũ nghe xong, vô cùng an tâm: “Vậy làm như vậy.” Bỗng nhiên tròng mắt vừa chuyển, nói: “Trẫm nghe nói vài ngày trước di tử bạch anh mà quý phủ ngài nuôi dưỡng, vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi?”
Già La Diêu nghe hắn bỗng nhiên nhắc tới Bạch Thanh Đồng, bất động thanh sắc nói: “Phải làm khó Hoàng Thượng còn nhớ rõ hắn.”
“Sao có thể không nhớ rõ? Hắn chỉ lớn hơn ta hai tuổi, lúc nhỏ còn ở trong cung làm thư đồng cho trẫm, sau lại bởi vì mẫu phụ bệnh nặng, bị phụ thân đón về, liền không quay lại nữa.”
Già La Diêu biết “không quay lại nữa” này, là bởi vì sau khi tiên hoàng bệnh chết, Bạch tướng quân bị liên lụy đến việc mưu loạn, sau đó bản thân và gia đình đều chết.
“Sao bệ hạ bỗng nhiên nhớ tới hắn?”
Già La Vũ cười hắc hắc, nói: “Trẫm biết hoàng thúc vẫn coi hắn như thân sinh đứa con mà đối đãi, nhưng hắn cũng mười sáu, ngài cũng không thể dưỡng hắn cả đời a. Trước đó vài ngày Bảo ca tiến cung, trong lúc vô ý nói với trẫm về hắn, mong trẫm cho hắn một đường ra.” Hắn đem bốn chữ “thân sinh đứa con” nói rất nặng, con mắt quay tròn nhìn chằm chằm Già La Diêu.
“Nga?” Già La Diêu chớp chớp mắt, cúi đầu cầm chén trà lên, chậm rãi nói: “Vậy thật làm cho bệ hạ lo lắng.”
“Sao có thể a. Trẫm cùng Bảo ca nói, có hoàng thúc, chuyện Bạch Thanh Đồng làm sao đến phiên trẫm quan tâm a. Hoàng thúc tự sẽ chuẩn bị tốt cho hắn, đúng không?”
Già La Diêu ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, mỉm cười với hắn, nói một câu không hề liên quan: “Hoàng Thượng thật sự đã lớn.”
Già La Vũ có chút hoảng hốt, cười gượng hai tiếng: “Sao hoàng thúc đột nhiên nói như vậy?” Hắn bị Già La Diêu nhìn đến không nói được nữa.
Già La Diêu mỉm cười, nói: “Hoàng Thượng, thời gian thần tiến cũng đã không còn sớm, nên cáo lui.”
Già La Vũ vội hỏi: “Mới ngồi một lúc. Hoàng thúc nếm qua ngọ thiện rồi hãy đi.”
“Không được. Thần cảm thấy người có chút mệt mỏi, đi về trước.”
Già La Diêu rời đi ngự thư phòng, ra nội viện, xe ngựa liền ở ngoài điện. Bởi vì y đi đứng không tiện, cho nên từ tề văn đế bắt đầu liền chuẩn cho y ngồi xe ngựa đi trong cung, đã là lệ thường mười mấy năm.
Tử Hà gặp thái giám đẩy Già La Diêu đi ra, vội vàng buông ván trượt đặc chế cho xe lăn, dìu y lên xe ngựa.
Già La Diêu tựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại suy nghĩ đủ loại chuyện.
Vì sao Hoàng Thượng bỗng nhiên nhắc tới Bạch Thanh Đồng? Thật sự là bởi vì Già La Bảo nói với hắn cái gì? Không, không phải việc này, ý tứ của Hoàng Thượng là…
Già La Diêu cúi đầu thở dài một tiếng.
Hoàng Thượng tuổi càng lớn, tâm tư càng nhiều. Có nhiều lúc, thật không biết hoàng đế thiếu niên này suy nghĩ cái gì.
Già La Diêu nắm thật chặt tấm chăn dưới thân.
Từ ngày Bạch Thanh Đồng nói đã suy nghĩ tốt việc nhập ngũ, Già La Diêu vẫn cố ý vô tình tránh né đề tài này với hắn. Vừa lúc cũng qua sinh nhật của Bạch Thanh Đồng, Già La Bảo, Lâu Tĩnh Đình thường hay mời hắn ra ngoài khánh yến du ngoạn, cũng không thường ở trong phủ.
Chẳng qua sáng sớm mấy ngày nay Bạch Thanh Đồng thường xuyên lại đây bồi y dùng đồ ăn sáng. Già La Diêu nghĩ vẻ mặt cùng dáng vẻ mệt mỏi của mình sau khi trị liệu chân đều bị hắn nhìn thấy, trong lòng có chút không tự nhiên. Sau lại thấy Bạch Thanh Đồng cũng không có dị sắc gì, liền từ từ quen.
Hiện tại biên quan nhiều động, chỉ sợ đầu xuân liền có cuộc chiến. Tuy rằng ở trong chiến trường lập quân công, tương lai đề bạt cũng mau một chút, nhưng từ tư tâm của Già La Diêu mà nói, lúc này cũng không phải thời điểm tốt cho Bạch Thanh Đồng tòng quân.
Ai, không muốn! Luyến tiếc a…
Già La Diêu nhẹ nhàng mở mắt ra, giữa hai tròng mắt buông xuống lưu chuyển một mặt thanh quang.
Đến tột cùng Hoàng Thượng vì cái gì, bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?
p/s: Hi chan ( tức cư ghẻ mông) đi thực tập sẽ về vào tháng 4 trong thời gian này Q sẽ tạm trông nhà dùm cổ ( nếu có cái rì trộm đc sẽ khuân đi) nên mình sẽ post hết những gì mình có và cố làm xong kích ai trước khi cô ấy về