Đối với kiến thức về loại chuyện này, đều là trạng thái mơ mơ màng màng.
Nói trắng ra, Mộ Sơ Tình chính là thuần khiết như một trang giấy trắng, đối với chuyện đó, cái gì cũng đều không biết.
"Cái gì mà dùng miệng hay không, anh nói vậy là có ý gì?"
Đôi mày của Mộ Sơ Tình nhăn lại thành một khối, nghi hoặc nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Một cái biểu cảm như thế thoạt nhìn lại đặc biệt ngây ngốc, đặc biệt đáng yêu có thể làm kích động tâm tình của đàn ông.
Hoắc Bắc Cảng nhìn biểu tình ngây ngốc của Mộ Sơ Tình, yết hầu căng thẳng, hiện tại hận không thể có một cái giường, hắn lập tức có thể đem Mộ Sơ Tình đè ở trên giường, rồi sẽ hung hăng...... Làm một hồi.
Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên sải bước chân dài, tới gần cô.
Rồi một tay ôm cổ Mộ Sơ Tình, cánh môi lạnh lẽo tiến đến bên cạnh vành tai cô, cắn một cái.
Thanh âm trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai cô.
"Cô muốn biết cái gì gọi là dùng miệng? Trở về tôi nói cho cô nghe. Cô cho tôi làm một chút? Hmm?"
Mộ Sơ Tình: "......"
Không cần ở trước mặt một người ngây thơ, nói mấy chủ đề cao thâm khó đoán như thế có được hay không?
Mộ Sơ Tình chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị hắn lôi kéo chạy lấy người.
Nhanh chóng, Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng nhét vào trong xe, rồi hắn tăng tốc thật nhanh, sải bước thật nhanh đem Mộ Sơ Tình kéo lên trên lầu.
Vừa lên lầu, Mộ Sơ Tình đã bị Hoắc Bắc Cảng kéo vào trong phòng, hơn nữa hắn còn trực tiếp đem cô bổ nhào lên trên giường.
Mộ Sơ Tình có chút ngây ngốc phản ứng không kịp. Có chuyện gì từ từ nói, làm gì lại đi cởi quần áo, không đúng, anh cởi chính quần áo của anh thì tốt rồi, anh cởi quần áo của tôi làm cái gì?
Mộ Sơ Tình hoảng sợ, nhanh chóng túm chặt lấy quần áo của mình, đau lòng ôm lấy ngực mình.
"Hoắc Bắc Cảng, anh bị bệnh tâm thần à, đụng đến tôi làm cái gì?"
Mộ Sơ Tình khóc không ra nước mắt đẩy hắn ra, nhưng mà thân thể hắn thật sự là quá cứng rắn, đẩy đều đẩy không ra.
Hoắc Bắc Cảng ngừng động tác, nở nụ cười tà ác nhìn cô, khóe miệng cười tà mị một chút: "Cô không phải là muốn biết cái gì gọi là dùng miệng sao? Hiện tại tôi nói cho cô."
"......" Còn cần phải cởi quần áo?
"Anh lưu manh, lừa con nít ba tuổi à!" Mộ Sơ Tình vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.
Hoắc Bắc Cảng không nhanh không chậm cởi quần của mình ra.
Chỉ vào ngay chỗ không thể nói của chính mình, hắn cười càng thêm tà mị, "Có nhìn thấy chỗ này của tôi không? Biết chuyện là như thế nào không?"
Mộ Sơ Tình nhanh tay bưng kín mắt mình, không dám nhìn hắn, toàn thân đã đỏ bừng không cách nào gặp người.
Mộ Sơ Tình tức muốn hộc máu hô một câu: "Đồ biến thái!!"
Alô, 110 sao? Ở đây có người chứa văn hoá phẩm đồi truỵ!
Hoắc Bắc Cảng một chút cũng không xấu hổ, duỗi tay nắm lấy tay Mộ Sơ Tình, kéo xuống dưới, Mộ Sơ Tình lại một lần nhìn đến hắn......
Hoắc Bắc Cảng nói, một chút cũng không lưu tình với Mộ Sơ Tình.
"Đồ biến thái? Lúc này cô làm ra vẻ với tôi cái gì, cũng không phải là chưa có nhìn qua? Không có thứ này, cô cho rằng Tiểu Bao còn có thể tồn tại?"
"......" Mộ Sơ Tình không nói nên lời.
"Hơn nữa hai người chúng ta đều đã là vợ chồng, lãnh giấy kết hôn, chịu bảo hộ của pháp luật, cho nên xem thứ này thì xảy ra chuyện gì? Tôi muốn xem mấy thứ đó của cô cũng là hoàn toàn hợp pháp."
"......"
"Cho nên cô cũng cho tôi xem một chút."
"......" Mộ Sơ Tình đột nhiên nắm lấy cái gối đầu lớn ở bên cạnh, hướng lên đầu Hoắc Bắc Cảng đập qua đi.
"Làm ơn anh đi chết đi!!!!"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn