【 Đúng vậy Vấn Nguyệt tiểu thư, chủ công muốn tìm chính là người phụ nữ này, chủ công ra lệnh cho cô phải luôn chú ý hành tung của cô ta, mỗi ngày phải báo cáo lại tình huống của cô ta cho chủ công. 】
Ôn Vấn Nguyệt nhìn dòng tin nhắn có nề nếp của thuộc hạ hắn gửi tới, trong đầu lại nghĩ đến lúc trước chủ công cứu cô.
Cô không nhịn được cong môi lên, cười ngọt ngào.
Người đàn ông đó là đường, nghĩ đến hắn, lại có thể ngọt lịm đến như thế. Nhưng mà, đối với chuyện người chủ công tìm gần 20 năm, thế nhưng là Mộ Sơ Tình, chuyện này Ôn Vấn Nguyệt vẫn không tiếp thu được, trong lòng có một chỗ, có vướng mắc, đau không chịu được, ê ẩm, mùi vị giống như là bị ngâm trong bình giấm chua.
Cô ấy suy nghĩ, sau đó quyết định hỏi tên thuộc hạ đó. 【 Tẫn ca, anh lén nói cho tôi biết một chút đi, tại sao chủ công lại muốn tìm cô ấy vậy? Có phải cô ấy là mối tình đầu của chủ công hay không? 】
【 Vấn Nguyệt, cô đều hiểu việc của chủ công, chúng ta làm hạ nhân, không thể hỏi. Hơn nữa, việc chủ công không muốn nói cho cô biết, cô cũng không có tư cách biết. 】
Ôn Vấn Nguyệt nhắm hai mắt lại, ném điện thoại sang một bên.
......
Chiều tối, lúc tan tầm Mộ Sơ Tình đi tới đại sảnh công ty ở dưới lầu, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mạc Diệc Phong xuất hiện ở trước mặt.
Cô bị Mạc Diệc Phong làm cho hoảng sợ, bóng dáng hắn cao lớn thật sự là hút mắt cực kỳ, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô, làm cô hoảng sợ.
"Mạc, Mạc tổng...... Sao anh lại ở đây?" lúc Mộ Sơ Tình nói ra lời này, không tự giác được gãi gãi đầu mình một chút, nhìn Mạc Diệc Phong, vẻ mặt rất xấu hổ.
Mạc Diệc Phong đứng đối diện cô, mỉm cười, ngữ khí có vài phần bất đắc dĩ: "Không có cách nào, khó hẹn gặp được giám đốc Mộ như thế, tôi không tự mình tới công ty, căn bản là không có cách nào gặp giám đốc Mộ, cho nên tôi phải tới đây thôi."
Mộ Sơ Tình bị dọa thảm hại hơn, cảm thấy tay mình có chút dư thừa không biết đặt ở đâu, "Anh, anh tới tìm tôi sao?"
Mạc Diệc Phong chau mày, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng không vui, "Sơ Tình, gần đây hình như em muốn trốn tránh tôi, tôi có làm sai chỗ nào không, khiến em phiền chán tôi sao?"
"A? Sao anh lại hỏi như thế?"
"Em không nghe điện thoại của tôi."
"Điện thoại." Mộ Sơ Tình bị dọa lập tức lục túi xách lấy di động ra, lúc này mới hậu tri hậu giác, "Ngại quá Mạc tổng, tôi quên cài chuông cho nên không biết anh gọi, anh tìm tôi sao? Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Nghe Mộ Sơ Tình nói vậy, Mạc Diệc Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầu mày dãn ra, hắn còn tưởng rằng bản thân theo đuổi làm Mộ Sơ Tình phiền chán, cho nên cố ý không nghe điện thoại của hắn, bây giờ xem ra không phải giống như mình nghĩ.
Mạc Diệc Phong lúc này mới nhớ tới việc đứng đắn, hỏi Mộ Sơ Tình: "Không có, chỉ là tôi cảm thấy cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cho nên muốn hỏi xem em có rảnh không? Đêm nay tôi có vinh hạnh được mời em ăn cơm không?"
"A, mời tôi ăn cơm sao?" Mộ Sơ Tình nhìn nhìn thời gian, muốn cự tuyệt, chính là Mạc Diệc Phong lại nói tiếp, "Sắp tới sinh nhật em rồi, cho nên, tôi đã chuẩn bị cho em một món quà, món quà này tôi chuẩn bị từ rất lâu rồi, hi vọng em sẽ không cự tuyệt một mảnh tâm ý khổ dụng này của tôi, có được không?"
Mộ Sơ Tình bị những lời này của Mạc Diệc Phong dọa sợ, trừng lớn tròng mắt, vẻ mặt không thể tin được: "Anh biết ngày sinh của tôi? Còn chuẩn bị quà cho tôi?"
Lúc này cô mới nhớ tới, đúng là sắp tới sinh nhật cô rồi, cô đã quên mất ngày sinh nhật của mình, thế nhưng Mạc Diệc Phong lại biết?