Mục lục
Ông xã phúc hắc sủng tận trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vị Uẩn viết lại đầy đủ mới buông bút xuống, nhìn Mộ Sơ Tình cười cười, một trận thổn thức, "Sơ Tình tỷ, chị thật là lợi hại nha, trí nhớ thế nhưng lại tốt như vậy, những việc này lại có thể nhớ rõ ràng rành mạch, chị nhớ rõ những việc này như vậy, người nào không biết còn tưởng là chị thích Hoắc Bắc Cảng đó, đúng rồi, Sơ Tình tỷ, hẳn là chị không chê em nhiều chuyện chứ? Em có thể hỏi chị một chuyện không?"



Mộ Sơ Tình hít sâu một hơi, cảm giác muốn khóc khi nãy đã tiêu tan, lúc này nghe Giang Vị Uẩn nói vậy, tuyến lệ của cô đã tắc nghẽn, khóc không được.



Cô bưng ly nước cam trên bàn lên uống một ngụm, "Ừ được, cô muốn hỏi tôi cái gì thì hỏi đi."



"Chị thích Hoắc Bắc Cảng sao?" Giang Vị Uẩn không có vòng vo tam quốc, gấp không chờ nổi mở miệng hỏi thẳng ra luôn.



Tay Mộ Sơ Tình đang bưng ly nước run lên một chút, động tác rất kẽ, rất nhanh cô đã phản ứng lại được, không có thất lễ trước mặt người khác, tay bưng ly nước âm thầm gia tăng sức lực.



"Tại sao lại hỏi như vậy?" Mộ Sơ Tình nâng mí mắt lên nhìn cô ta, khuôn mặt đã trắng bệch ra.



Giang Vị Uẩn nghịch ngợm tặc lưỡi, "Em chỉ hỏi một chút vậy thôi. Nếu chị không tiện trả lời thì có thể không nói, chỉ là thấy chị hiểu rõ Hoắc Bắc Cảng như thế, em còn tưởng rằng chị thích......"



Giang Vị Uẩn còn chưa có nói xong, liền bị Mộ Sơ Tình chém đinh chặt sắt lắc đầu phủ nhận, "Không thích, cô hiểu lầm rồi, tôi không thích Hoắc Bắc Cảng."



Đôi mắt Giang Vị Uẩn sáng lên, "Thật vậy sao? Sơ Tình tỷ, chị thật sự không thích Hoắc Bắc Cảng sao?" cô ta hí hửng một trận, đã nhịn không được sự hưng phấn trong lòng: "Vậy Sơ Tình tỷ, chị định khi nào thì ly hôn với Hoắc Bắc Cảng vậy?"



"Khụ......" Mạc Diệc Phong vẫn luôn ngồi ở một bên lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng ho khan một tiếng, nhắc nhở Giang Vị Uẩn, ánh mắt sắc bén trừng mắt liếc cô ta một, cảnh cáo, "Vị Uẩn, chú ý một chút, câu hỏi vừa rồi của em là có ý gì?"



Giang Vị Uẩn nghẹn họng, chu chu miệng không cảm thấy bản thân mình sai, "Em chỉ hỏi một chút mà thôi, hỏi một câu cũng đâu có chết người. Huống hồ, em chỉ hỏi thôi, có trả lời hay không là quyền của Sơ Tình tỷ mà, chị ấy cũng có thể không trả lời em mà."
















Sắc mặt của Mạc Diệc Phong thẫm lại, đầu mày nhíu chặt, không vui.



Mộ Sơ Tình nhìn thấy cục diện bỗng nhiên bế tắc, buông ly nước trong tay xuống, nhìn hai anh em bọn họ, nhẹ nhàng trả lời Giang Vị Uẩn: "Nhanh thôi, gần đây đang thương lượng chuyện ly hôn, phỏng chừng rất nhanh thôi là có thể ly hôn."



Giang Vị Uẩn trừng lớn tròng mắt, tia sáng trong mắt càng ngày càng rõ ràng, cảm giác như mùa xuân sắp tới!



Ngay lúc cô ta mở miệng muốn nói chuyện gì đó, đột nhiên cửa phòng bị người một chân đá văng, ngay sau đó là một thanh âm lạnh nhạt vang lên trong cái không gian yên tĩnh này, ngữ khí sắc bén khủng bố như Diêm La Vương tới từ địa ngục.



"Ai nói tôi muốn ly hôn?"



Thanh âm này vang lên hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, Mộ Sơ Tình cũng nghe ra được giọng nói này là của ai, xoay người nhìn về phía sau, tức thời liền kinh ngạc không thốt nên lời.



Hoắc Bắc Cảng!



Thế nhưng là Hoắc Bắc Cảng!



Hoắc Bắc Cảng đá văng cửa, sau đó sải bước chân dài liền đi thẳng vào trong phòng, cả quá trình, ánh mắt của Hoắc Bắc Cảng đều nhìn chằm chằm vào Mộ Sơ Tình, giống như một con dao sắc bén hướng trên người cô mà đâm tới, mang theo oán hận, mang theo tức giận, mang theo trừng phạt không thể tha thứ.



Hắn hiện tại rất tức giận, thật sự rất tức giận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK