Nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình ánh mắt căm hận, hắn liền khôi phục lại vẻ bình thường.
Tiếp tục bậy bạ: "Tiểu Bao nói nó không thích ăn cà rốt."
Mộ Sơ Tình xấu hổ: "...... Ai nói Tiểu Bao không thích ăn? Tiểu Bao thích nhất chính là cà rốt biết không?"
"Tôi nói. Vừa rồi Tiểu Bao gọi điện thoại cho tôi, dặn đi dặn lại kêu tôi đừng mua cà rốt, nó muốn ói." Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất kì cái gì là chột dạ.
"......" Anh giỏi lắm.
Mộ Sơ Tình từ bỏ cà rốt, Hoắc Bắc Cảng đột nhiên đem quả dưa chuột lúc nãy Mộ Sơ Tình thả xuống, cầm lấy đặt vào trong xe đẩy.
Mộ Sơ Tình bị sốc, hoàn toàn nhìn không ra Hoắc Bắc Cảng thích ăn dưa chuột.
"Hoắc Bắc Cảng, thế nhưng anh lại thích ăn dưa chuột!"
Hoắc Bắc Cảng đôi mắt sâu như biển nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, lườm cô, "Không phải cô thích sao?"
Mộ Sơ Tình: "......!!!"
......
Cứ như vậy cùng Hoắc Bắc Cảng đẩy xe đẩy đi vòng quanh siêu thị, cái cảnh tượng chọn đồ này, làm Mộ Sơ Tình trong nháy mắt cảm thấy hai người bọn họ là một cặp vợ chồng thật ân ái, sắp nửa đêm không có việc gì làm nên đi siêu thị.
Nam thần biến thành chồng, dễ dàng ở chung như thế cũng chính là chuyện trong nháy mắt.
Mộ Sơ Tình chưa từng có ảo tưởng đến một ngày như thế, Hoắc Bắc Cảng lãnh đạm cao ngạo như thế, thế nhưng chịu đi đến siêu thị cùng cô, còn giúp cô đẩy xe đẩy.
Thế nhưng cô còn tưởng rằng hai người bọn họ là vợ chồng thật sự.
Hai người bọn họ là vợ chồng cái gì chứ, tình cảm không có, sinh hoạt vợ chồng không có, ngay cả ân ái một mặt cũng đều không có.
Có đôi khi cô cảm thấy, hai người bọn họ càng giống như hai người xa lạ lãnh giấy kết hôn.
Kết hôn đối với cô mà nói có cái gì tốt?
Đại khái chính là, quan hệ với Hoắc Bắc Cảng không có như trước kia căng thẳng như vậy, Hoắc Bắc Cảng không có như trước kia chán ghét cô như vậy.
Cô và Hoắc Bắc Cảng, đại khái chính là từ kẻ thù biến thành người xa lạ đi.
Chẳng qua...... Hiện tại Mộ Sơ Tình muốn bóp chết Hoắc Bắc Cảng cái tên mặt dày đáng ghét lại không biết xấu hổ này!
Mộ Sơ Tình chọn đồ ăn, chọn cải rổ, Hoắc Bắc Cảng lãnh đạm chỉ trích cô: "Không cần cái này, Tiểu Bao không thích ăn!"
Rồi lại đem rau cải của cô thả lại quầy rau.
Mộ Sơ Tình chọn đậu cô-ve, rồi thì Hoắc Bắc Cảng tiếp tục đem đậu cô-ve thả lại, lý do vẫn là: "Không cần cái này, Tiểu Bao không thích ăn!"
Mộ Sơ Tình nhịn hắn, chọn cải thảo, Hoắc Bắc Cảng tiếp tục, "Không cần cái này, Tiểu Bao không thích ăn!"
Cô muốn mắng người, là Tiểu Bao không thích ăn, hay là anh không thích ăn???
Mộ Sơ Tình trực tiếp buông tay không để ý tới, trợn mắt giận dữ nhìn Hoắc Bắc Cảng, tức giận "Vậy anh tự đi mà chọn, anh cảm thấy Tiểu Bao thích cái nào thì chọn cái đó!"
Hắn có thể chọn được mới là lạ!
Hoắc Bắc Cảng thế nhưng rất là bình tĩnh thong dong, thong thả ung dung chọn lựa đồ ăn mà hắn thích.
Nhìn vào trong xe đẩy, đều là đồ ăn Hoắc Bắc Cảng thích, sau đó Mộ Sơ Tình liền ha hả làm mặt lạnh nhạt.
Lão già láo lếu, cũng đủ tâm cơ.
......
Lúc hai người đến quầy thanh toán, Mộ Sơ Tình thất thần bất động, liền chờ Hoắc Bắc Cảng trả tiền.
Mộ Sơ Tình không dám tự mình trả tiền, càng không dám bỏ tiền ra, bởi vì bị Hoắc Bắc Cảng tạo thành bóng ma.
Hoắc Bắc Cảng quan niệm là... Để phụ nữ nữ trả tiền, đàn ông đều là kẻ bất lực.
Mộ Sơ Tình trước kia cũng bởi vì chuyện ai trả tiền, vì chuyện này mà cùng Hoắc Bắc Cảng cãi nhau to.
Mộ Sơ Tình chính là loại người không muốn làm phiền đến người khác, cho nên đồ mình mua cần thiết là tự mình trả tiền.