"Ông xã......" Hà Thục muốn giả vờ đáng thương trước mặt Hoắc Quốc Chương, dịu dàng gọi ông ta một tiếng nhưng vẫn mắc sai lầm, bà ta không giành được sự chú ý như Mộ Oanh Oanh.
Hoắc Bắc Cảng vừa chạy lên lầu đã thấy hai người ngã ngồi dưới đất, hắn hoảng sợ chạy tới ôm lấy Mộ Sơ Tình.
Mộ Oanh Oanh thấy Hà Thục mở miệng, cô ta cũng không khách khí, ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Bắc Cảng, "Ông xã, anh đừng trách mẹ, chuyện này không thể trách mẹ, là em sai! Là em làm mẹ đau lòng, thật ra em cũng không biết là chuyện như thế nào, em cũng rất khổ tâm. Mẹ nói với em mấy hôm trước mẹ hẹn em đến khách sạn, nhưng mà em không biết...... Em quên mất...... Gần đây trí nhớ của em không được tốt, bởi vì công việc ở công ty quá nhiều, em rất bận cho nên có nhiều việc riêng em cũng quên mất, trí nhớ thật sự rất kém. Cho nên em mới không tới chỗ hẹn, để mẹ một mình ngồi đợi em trong khách sạn, làm mẹ khó chịu. Chắc tại lúc nãy em nói chuyện có hơi lớn tiếng một chút, cho nên mới làm mẹ không vui, cũng không phải là mẹ cố ý đánh em, anh không nên trách mẹ."
Vốn dĩ Hà Thục định mở miệng nói chuyện, bà ta đã bị những lời này của Mộ Oanh Oanh làm cho á khẩu, xem như bà ta đã thấy rõ thế nào gọi là tiện nhân.
Trước đây, thật ra bà ta không có cảm thấy Mộ Sơ Tình là một người có tâm cơ thâm sâu đến như vậy, lúc này nghe Mộ Sơ Tình nói, từng câu từng chữ đều là muốn tẩy trắng bản thân, không muốn thừa nhận vừa rồi cô ta đẩy mình ngã, diễn kịch diễn thành một đoá bạch liên hoa luôn cơ đấy. Dám đem mọi tội lỗi trút lên người bà ta, hãm hại bà ta, người phụ nữ này tâm cơ sao lại độc ác đến như thế.
Hà Thục nổi giận, mắt thấy Hoắc Bắc Cảng chỉ chăm chăm chú ý đến Mộ Sơ Tình, nhưng trong ánh mắt của hắn lại mang theo vẻ căm hận, bà ta liền bực bội quát Mộ Oanh Oanh một tiếng: "Mộ Sơ Tình! Câm miệng, cô đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là tự cô đập đầu vào bàn, cô còn nói là tôi đánh cô, cô dám trợn mắt nói nói dối như vậy, rõ ràng là cô đẩy tôi, bây giờ eo tôi còn ngâm ngẩm đau đây này! Đều là cô đẩy tôi, bây giờ cô còn ở đây ăn nói bậy bạ với tôi, cái đồ tiện nhân này."
"Là em, là em sai, ông xã, ba, đều là con sai, mẹ nói rất đúng, mẹ không có làm gì cả, đều là em sai, là tại em quá xúc động, nếu như lúc nãy em không nói chuyện lớn tiếng thì mẹ sẽ không có oán hận em như thế, cũng sẽ không đẩy em, hai người đừng có trách mẹ được không. Mẹ cũng không phải cố ý, em không sao, em chỉ bị đụng nhẹ một cái mà thôi." Mộ Oanh Oanh diễn kịch vô cùng nhuần nhuyễn, bắt lấy cánh tay Hoắc Bắc Cảng, nắm thật chặt, chính là vẻ mặt lại đặc biệt ngây thơ vô tội.
Mộ Sơ Tình nói xong liền dựa vào trong lòng Hoắc Bắc Cảng, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại vờ như sắp ngất.
Hoắc Quốc Chương lo lắng, "Sơ tình, con làm sao vậy?"
Mộ Oanh Oanh lắc đầu, "Không sao, chỉ là bây giờ đầu con có chút choáng váng mà thôi. Con nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi, đợi một lát là ổn thôi, không sao, không cần lo lắng."
"Mộ Sơ Tình! Đồ đàn bà không biết xấu hổ, cô còn muốn diễn kịch cái gì!" Hà Thục thấy Mộ Sơ Tình giả vờ chịu uỷ khuất như thế, bà ta giận sôi gan, gào lên. "Rõ ràng là cô chẳng bị làm sao cả, cô còn ở đó giả vờ giả vịt! Tôi đẩy cô lúc nào, cô đừng có ở đó mà mở to mắt nói dối! Rõ ràng là cô đẩy tôi!"
Hà Thục còn đang tức giận nghiến răng nghiến lợi, liền nghe thấy giọng điệu chất vấn của Hoắc Bắc Cảng vang lên: "Mẹ, mẹ hẹn Sơ Tình đến khách sạn để làm gì?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn