Nơi này, những khi cô khó chịu thì sẽ tới đây, mỗi lần cãi nhau với Hoắc Bắc Cảng, cô đều sẽ tới đây, nhìn nước sông rồi mắng Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng, làm sao bây giờ? Hiện tại người mà cô tâm tâm niệm niệm nghĩ đến cũng chỉ có hắn.
Cô vẫn không có cách nào có thể quên được hắn sao?
......
Lúc này, Hoàng Triều.
Tiểu Tam Nhi gọi người của bệnh viện tới, chính là cậu ta lại khống chế không được vị đại ca bạo lực của mình, thế nào cũng muốn xông lên trước đánh chết những người đó.
Chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, chính là bởi vì đại ca sai cậu ta đi điều tra mấy tên này tại sao lại ở đây, tại sao lại đánh nhau với chị dâu, kết quả Tiểu Tam Nhi điều tra ra được một chuyện kinh người, đám người này đều là một đám côn đồ, bỏ thuốc vào trong rượu, đoán chừng là muốn giở trò với Mộ Sơ Tình, chính là lại bị cô phát hiện, liền đánh nhau với Mộ Sơ Tình.
Hoắc Bắc Cảng lúc ấy nghe được những chuyện này, hắn liền nhào tới, lôi tên côn đồ từ trên tường xuống, lại một chân đá bay lại đến trên tường.
Hiện tại bất luận có đánh bao nhiêu cái cũng không có cách nào làm Hoắc Bắc Cảng hả cơn giận trong lòng, thế nào cũng phải đánh chết đám người đó mới được, Tiểu Tam Nhi không muốn có án mạng trong quán bar này, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của quán, cho nên nhanh chân ôm lấy Hoắc Bắc Cảng, không cho hắn đánh người.
Chính là Hoắc Bắc Cảng này có cái tính bướng bỉnh, muốn đánh chết một người, làm sao có thể dễ dàng buông tha, ngay lúc Hoắc Bắc Cảng sắp ra một quyền có thể đánh chết người, Mộ Sơ Tình đột nhiên gọi điện thoại đến.
Hình ảnh lúc đó phải hình dung như thế nào, Tiểu Tam Nhi cảm giác vốn hiểu biết của mình đều bị huỷ.
Vốn dĩ một người đang rất tức giận, sắp sửa phát nổ, nghe vợ gọi tới, lập tức túng quẫn, như biến thành một người khác, nghe điện thoại thanh âm liền nhu hòa đi.
"Mộ Sơ Tình, em đang ở đâu?"
Lời nói dịu dàng như thế, lập tức thu hồi tính tình trở về, Tiểu Tam Nhi cảm giác bản thân có phải là gặp quỷ rồi hay không.
Mộ Sơ Tình bên kia không có trả lời câu hỏi của hắn, lại đột nhiên cười một tiếng, hỏi hắn, "Hoắc Bắc Cảng, bây giờ anh đang ở đâu?"
Hoắc Bắc Cảng không nhịn được, cơn tức bùng lên, hiện tại hắn lo lắng muốn chết, sợ Mộ Sơ Tình gặp nguy hiểm.
Có phải cô bị đám người này doạ cho choáng váng rồi hay không, sợ cô có chuyện, không biết cô có bị thương hay không? Cho nên bất chấp tính khí của mình như thế nào, liền muốn đi tìm cô.
"Là tôi hỏi cô, hiện giờ cô đang ở đâu? Mẹ nó! Mộ Sơ Tình, cô ngứa da đúng không! Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi đi tìm cô."
Mộ Sơ Tình bên kia hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên mở miệng nói với Hoắc Bắc Cảng: "Hoắc Bắc Cảng, chúng ta đi thuê phòng đi!"
"......" Bên kia lặng yên không một tiếng động, tạm ngưng một chút, thậm chí Mộ Sơ Tình còn nghe được Hoắc Bắc Cảng đang hít thở không thông.
Qua một lúc sau, Hoắc Bắc Cảng nghiêm trang nói, "Mộ Sơ Tình, phiền cô chú ý hình tượng một chút, tôi không phải là người như vậy."
Mộ Sơ Tình nghe được ngữ khí của hắn như vậy, có chút làm nũng: "Vậy anh có tới hay là không đây?"
Bên kia lại hơi tạm ngưng một chút, lúc sau vẫn rất nghiêm trang: "Là khách sạn nào? Phòng nào? Tôi lập tức đến."
"......" Còn nói anh không phải là người như vậy sao?
Mộ Sơ Tình bên kia nhìn bóng đêm, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh trăng cong cong, cô nói với Hoắc Bắc Cảng: "Chúng ta đi Hoàng Triều được không? Lần đầu tiên đi khách sạn, tôi có chút kích động, tôi muốn ngủ ở một phòng tốt một chút, phòng tổng thống khách sạn Hoàng Triều có được hay không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn