• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Bị mọi người bức ép

Nhìn thấy Phương Đồng đi vào, Từ Lập Sam mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi tới đón tiếp: "Quán chủ Phương, rất cảm ơn ông có thể tới đây".


Mấy người có địa vị trong nhà họ Từ cũng theo bước Từ Lập Sam đi nhanh tới, trên mặt bọn họ treo những nụ cười nịnh bợ, lưng tự giác cúi gập xuống.


Mọi người đều khúm na khúm núm, không chỉ bởi vì mạng sống của bọn họ cần Phương Đồng cứu giúp, mà còn bởi vì thân phận của Phương Đồng.


Thế giới này có một nhóm người như vậy đó, bọn họ có thiên phú vượt trội, trải qua thời gian tu luyện từ đó đạt được năng lực võ công vượt xa người thường, những người này được gọi là võ giả cổ.


VietWriter


Mà Phương Đồng chính là một võ giả cổ nổi danh Kim Lăng, ông ta dựa vào thiên phú cực mạnh mà chưa tới 40 tuổi đã luyện được cảnh giới tầng thứ nhất võ cổ- Minh Kình!


Cảnh giới võ cổ phân thành Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Đan Kình và Canh Kình, mỗi một tầng cảnh giới lại được phân thành ba kỳ tiền, trung và hậu.


Mức độ khó để trở thành võ giả cổ rất lớn, cần người có thiên phú, không ít người đều loanh quanh bên ngoài cánh cửa, bị vây cả đời không thể bước vào trong cánh cửa võ cổ.


Do vậy, mặc dù thành phố Kim Lăng, tỉnh Giang Nam là nơi có rất nhiều anh tài hội tụ, nhưng võ giả cổ lại cực kỳ ít ỏi.


Cho nên dù là cao thủ Minh Kình cũng cực kỳ hiếm có, lực lượng mà cao thủ cấp bậc này có tuyệt đối không thể dễ dàng coi thường được.


Do vậy đám người Từ Lập Sam mới cho rằng chỉ có Phương Đồng mới có thể ngăn chặn Lôi Khiếu Lăng, cứu sống nhà họ Từ.


Nhìn thấy Từ Lập Sam đưa tay ra, Phương Đồng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lướt qua ông ta đi về phía trước, vẻ mặt cực kỳ kiêu căng.


Muốn bắt tay với Phương Đồng, nhưng lại bị coi thường, Từ Lập Sam chỉ đành cười ngại ngùng, nhưng cũng không dám có bất cứ sự bất mãn nào.


Đọc nhanh ở VietWriter


Mọi người cũng ngại ngùng cười trừ, biểu cảm lúng túng, nhưng không lên tiếng.


Ngồi xuống vị trí trung tâm dành cho người có địa vị cao nhất, Phương Đồng kiêu ngạo ngước mắt nhìn về phía Từ Lập Sam vô cùng cung kính đang đứng một bên, thản nhiên hỏi: "Nói đi, các người rốt cuộc có vấn đề gì với Lôi Khiếu Lăng?"


Phương Đồng hỏi, Từ Lập Sam không dám chậm trễ, vội vàng một năm một mười nói hết ra: "Năm đó em trai của Lôi Khiếu Lăng và nhà họ Từ có xảy ra chút tranh chấp, tôi đã phái người đi giết hắn ta rồi, hiện giờ Lôi Khiếu Lăng ôm thù muốn báo, đã cho sát thủ giết chết hai nhân vật quan trọng của nhà họ Từ chúng tôi, còn tuyên bố sẽ thanh lý môn hộ nhà họ Từ chúng tôi..."


Nghe vậy, Phương Đồng lắc đầu cười khẩy: "Hừ! Lôi Khiếu Lăng chẳng qua chỉ là một bại tướng dưới tay của tôi, năm đó bị tôi đuổi ra khỏi Hoa Hạ như chó chết chủ, bây giờ lại dám ngông cuồng như vậy, tôi thấy hắn ta đúng là vừa lành sẹo đã quên nỗi đau!"


Từ Lập Sam lập tức lên tiếng nịnh hót: "Thực lực của quán chủ Phương đương nhiên Lôi Khiếu Lăng không thể so bì được, bây giờ có quán chủ đích thân ra mặt thì nhà họ Từ tôi chắc chắn không còn gì phải lo lắng nữa!"


Quay đầu lại liếc nhìn Từ Lập Sam một cái, Phương Đồng nói: "Muốn tôi ra tay cũng được, nhưng các ông bắt buộc phải giao ra chiếc hộp sắt đó!"


Từ Lập Sam vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Chúng tôi nhất định sẽ lấy được hộp sắt, sau đó dâng đến tận tay cho quán chủ Phương".


Phương Đồng nheo mắt lại, ánh mắt trở nên âm u, lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng ông nhớ kỹ lời hứa này, bằng không... nhà họ Từ các ông chắc chắn sẽ đẹp mặt".


Lời của Phương Đồng khiến Từ Lập Sam giật thót tim, bầu không khí tại hiện trường phút chốc như đông cứng lại.


Mọi người nghe xong cũng trở nên hoảng sợ, ngại ngần không dám lên tiếng.


Đúng lúc này, một thanh niên tuấn tú từ cửa lớn khách sạn đi vào.


Nhìn thấy Vương Lãnh đi vào, đám người nhà họ Từ đều sững sờ, sau đó trong lòng lại mừng thầm, có người lớn tiếng nói: "Vương Lãnh đến rồi!"


Những người khác cũng hùa theo gào lên: "Hộp sắt thần bí ở trên người của cậu ta!"


"Vương Lãnh, mau giao hộp sắt ra đây, bằng không cậu không có kết cục êm đẹp đâu!"


"Quán chủ Phương đang ở đây, nếu như cậu không giao ra thì đừng hòng ra khỏi cửa!"


Vương Lãnh ngốc làm đúng theo lời hẹn trước đó, 8 giờ đến khách sạn Vạn Hào, nhưng hắn không ngờ vừa đi vào thì lại gặp phải cảnh tượng thế này.


Vương Lãnh không ngốc, hắn lập tức hiểu ra nguyên do qua lời nói của mọi người.


Mặc dù bị mọi người bức ép, nhưng Vương Lãnh vẫn bình tĩnh, thản nhiên đứng ở đó, làm như không nghe thấy gì.


Từ Lập Sam bước lên trước một bước, quát Vương Lãnh: "Vương Lãnh, nếu như bây giờ cậu giao hộp sắt thần bí ra, tôi có thể không so đo chuyện cậu cướp hộp sắt đi nữa!"


Từ Lập Sam vốn định sau chuyện tối nay xong sẽ phái người đi cướp lại hộp sắt thần bí trong tay Vương Lãnh, nhưng lúc này Vương Lãnh lại tự chui đầu vào lưới, càng đúng ý ông ta hơn.


Chưa nói đến Phương Đồng đang ở đó, mà chỉ cần hơn hai mươi vệ sĩ do ông ta thuê về cũng đủ khiến Vương Lãnh nhừ tử rồi.


Nghe những lời mọi người nói, Phương Đồng mới hiểu ra, thì ra bảo vật mà ông ta tâm niệm lại đang ở trong tay người thanh niên này.


Do ông ta vô cùng yêu thích nên xem ra tối nay nhất định phải có được chiếc hộp sắt thần bí này.


Trong lòng thì vui sướng, nhưng thần sắc của Phương Đồng vẫn không đổi, thậm chí còn toát lên thêm sự lạnh lùng, ông ta liếc nhìn Vương Lãnh, khinh miệt nói: "Ôn con, nếu như không muốn chết thì mau giao hộp sắt thần bí ra đây!"


Vương Lãnh đổi tầm nhìn về phía Phương Đồng, ánh mắt hàm chứa sự thờ ơ: "Đồ tôi lượm được, trước giờ chưa từng giao ra, nếu như muốn có được thì phải xem ông có bản lĩnh đó hay không".


Nghe Vương Lãnh nói, trong lòng Phương Đồng dần dần nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt càng âm u hơn: "Ranh con, chắc mày không biết đối thủ mà mày đang phải đối mặt đáng sợ thế nào đúng không?"


Vương Lãnh nhướn mi mắt, khinh bỉ liếc nhìn: "Đáng sợ hay không... tôi không biết, nhưng đúng là một đống vô dụng".


"Ranh con, mày đúng là muốn chết!"


Phương Đồng trợn trừng mắt lên, hung quang bạo phát ra, một cỗ khí tức đột nhiên từ trên người ông ta toát ra.





Có vài người đứng ở bên cạnh cửa không chịu nổi cỗ khí tức này, cơ thể lảo đảo đứng không vững.


Mọi người kinh hãi, mặt lộ ra sự hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía cửa lớn.


Bọn họ chỉ cảm nhận được một cỗ sát khí khiến người ta nghẹt thở không ngừng từ ngoài cửa lao vào, nhiệt độ trong đại sảnh khách sạn đang kịch liệt giảm xuống!


"Đến rồi, còn là một cao thủ!"


Con ngươi của Phương Đồng trầm xuống, vẻ mặt ngưng trọng, cũng không còn quan tâm đến Vương Lãnh nữa, ánh mắt nhìn ra phía ngoài khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK