Không cần nghĩ hắn cũng biết, tiếp đến sẽ có vô số người chỉ trỏ vào mình, những điều này đều nằm trong dự kiến của Vương Lãnh.
Bán một lá bùa màu vàng với giá năm trăm ngàn tệ, đa số người thường còn không dám nghĩ tới.
VietWriter
Ngay cả những nhà giàu có nhìn thấy mức giá này cũng sẽ cho rằng Vương Lãnh thèm tiền đến phát điên rồi.
Tuy nhiên, Vương Lãnh cũng không có ý định bán lá bùa cho những người này.
Hắn chỉ bán cho 'người có duyên'. Nói cách khác, nếu ai đó trông không vừa mắt, dù có chi ra năm trăm ngàn tệ hắn cũng sẽ không bán.
Đúng như dự đoán của Vương Lãnh, chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, gian hàng của Vương Lãnh đã chật cứng người, bọn họ đều nhìn hắn như thể nhìn một tên ngốc.
"Đây là bệnh nhân của viện tâm thần nào chạy ra ngoài đây, đầu óc hỏng đến mức độ này rồi".
Đọc nhanh ở VietWriter
"Năm trăm ngàn tệ, sao ngươi không đi cướp luôn đi!"
"Quả là thèm tiền thèm đến mức phát điên rồi!"
Có người lớn tiếng khiêu khích, nhưng Vương Lãnh cả buổi cũng không hề lay động mí mắt.
Loại giun dế kêu ầm ĩ này còn không có tư cách để cho Vương Lãnh quan tâm đến.
"Ây da, đây không phải là cậu cả Vương của chúng ta sao? Sao lại tới đây lập quầy hàng rồi?", đột nhiên, một giọng điệu quái dị vang lên, Vương Lãnh vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một thanh niên cao to mặc đồ nike, trên mặt đầy mụn đang đứng trước mặt mình.
Tôn Đào, Vương Lãnh miễn cưỡng nhớ ra tên của người thanh niên cao to này, trong ấn tượng của hắn, khi vẫn còn là cậu cả của nhà họ Vương, tên thanh niên cao to trước mắt này đã bị hắn bắt nạt không ít lần.
Vương Lãnh lại nhắm hai mắt lại, loại không ra gì này, khi hắn còn là môt công tử bột còn có thể ăn hiếp được thì hiện tại đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn.
Nhìn thấy Vương Lãnh làm lơ mình, Tôn Đào nhất thời vừa thẹn vừa giận, tên đần độn này, đã bị nhà họ Vương đuổi ra khỏi nhà rồi, còn tự cho mình là giỏi sao?
"Cậu cả Vương, nếu không có tiền tiêu, anh có thể lên tiếng. Là anh em có thể thưởng cho anh một ít, không cần phải trả lại. Cớ gì phải ở đây làm mất mặt người khác chứ?", Tôn Đào không ngừng trào phúng hắn, trước kia Vương Lãnh còn là tên công tử bột của nhà họ Vương, hắn thường xuyên ức hiếp Tôn Đào cả ngày, đến mức hắn ta không ngẩng đầu lên được.
Tôn Đào đến nằm mơ cũng muốn một ngày nào đó mình có thể rửa được nỗi nhục này từ trên người của Vương Lãnh.
Cho nên sau khi nghe tin Vương Lãnh bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, hắn ta chính là người vui mừng nhất, hai ngày nay, hắn ta tìm Vương Lãnh khắp nơi, chỉ để có thể trả lại nỗi nhục nhã mà Vương Lãnh mang đến cho mình trong quá khứ, trả lại gấp mười lần!
Bây giờ, hắn ta thật sự đã có được cơ hội rồi.
Nhưng Vương Lãnh của ngày hôm nay giống như một vị Phật, cho dù Tôn Đào có khiêu khích cỡ nào hắn cũng không mở miệng, ngay cả mí mắt cũng không hề động đậy.
Điều này khiến Tôn Đào rất khó chịu, hắn ta cảm giác như mình dùng hết sức đấm nhưng lại đánh trúng vào bông.
"Tên khốn Vương Lãnh, ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không!"
Vương Lãnh mở mắt ra liếc nhìn người phụ nữ quyến rũ kia, khóe miệng mang theo ý giễu cợt.
Lưu Văn Văn, bạn gái cũ của hắn khi còn là một công tử bột ăn chơi trác táng thường đem tiền bao gái. Đối với loại đồ chơi có tiền là có thể xoạc chân này, hiện tại Vương Lãnh tất nhiên là không còn hứng thứ gì, nhưng nhìn dáng vẻ Tôn Đào rõ ràng lại xem Lưu Văn Văn như một bảo vật.
Lưu Văn Văn cũng là một cao thủ lật mặt, nhìn thấy tình hình sa sút của Vương Lãnh hiện tại, ả ta có thể chắc chắn rằng tin tức mà trường học truyền ra trước đây là sự thật, Vương Lãnh quả thực đã bị đuổi khỏi nhà họ Vương!
"Ây da, cậu Tôn, người ta không muốn nhìn thấy thứ rác rưởi này đâu, chúng ta mau đi thôi", Lưu Văn Văn nằm trong vòng tay của Tôn Đào, nũng nịu nói.
"Ha ha ha", Tôn đào càng cười đắc ý hơn, hắn ta muốn chính là loại hiệu ứng này, không gì có thể làm bẽ mặt một người đàn ông hơn là người phụ nữ của họ ôm lấy người đàn ông khác và còn lăng mạ mình ở nơi công cộng.