• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại biệt thự nhà họ Vương, Vương Chính Phong đứng trước cửa sổ, nhìn bình minh dần xuất hiện phía xa xăm, tâm trạng có chút rối bời.

Lúc này, một người đàn ông đã đứng ở phía sau ông ta rất lâu rồi.

"Ý cậu là, toàn bộ bằng chứng đều cho thấy tất cả là do Lãnh Nhi say rượu mà ra?"

Người phía sau không trả lời mà chỉ cúi đầu thấp hơn.

Anh ta có thể nghe ra, trong giọng nói của Vương Chính Phong chứa đầy muộn phiền và bất lực.

Anh ta không hề ngạc nhiên khi tại sao ông chủ lại bày ra vẻ mặt như vậy.

Trước đó, ông chủ yêu cầu anh ta điều tra xem Vương Lãnh có bị hãm hại không.

Mặc dù không hiểu tại sao Vương Chính Phong lại tin tưởng Vương Lãnh đến vậy, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ, anh ta không dám lơ là, vì vậy đã nhanh chóng đi tìm hiểu mọi chuyện.

Bây giờ...cậu ấm cũng chỉ là cậu ấm mà thôi, tất cả chỉ là lời nói dối của hắn.

Vương Chính Phong nhìn xa xăm một hồi mới chậm rãi nói: "Lui xuống đi”.

Vì yêu thương Vương Lãnh nên ông ấy đồng ý cho hắn thời hạn ba ngày, cũng vì yêu thương mà lựa chọn tin tưởng, phái người đi điều tra, nhưng hiện giờ...

Vương Chính Phong lắc đầu thở dài, vẻ mặt u sầu.

...

Từ khu chung cư Lưu Hoa đến công viên ven hồ, Vương Lãnh đã ngồi ở đó hai ngày.

Cũng may, mặc dù công viên ven hồ có khá nhiều người qua lại, nhưng hầu như không ai tới khu rừng trúc hẻo lánh này, vì vậy Vương Lãnh có thể liên tục tu luyện mà không sợ bị quấy rầy.

Bây giờ đã là buổi tối ngày thứ ba, cũng chính là thời gian ba ngày theo thỏa thuận trước đó.

Một lát nữa, Vương Lãnh sẽ đến nhà họ Vương, xé nát khuôn mặt của Vương Hải Sơn và tước đoạt mọi thứ của ông ta!

Đương nhiên Vương Hải Sơn cũng sẽ không ngồi yên. Trong gần hai ngày, từ khi trở lại rừng trúc vào sáng hôm qua cho tới giờ, Vương Lãnh đã bị công kích thêm hai lần.

Đúng là, không đưa Vương Hải Sơn vào chỗ chết thì ông ta không cam tâm mà.

Chỉ tiếc là, cho dù hai tên sát thủ đó rất mạnh, công phu ẩn giấu khí tức rất cao siêu nhưng cuối cùng vẫn không thể qua mắt được một tiên tôn như Vương Lãnh.

Chỉ cần là người thường, thì tất cả đều không thoát khỏi số phận bị hắn chà đạp.

Trong hai ngày tu luyện này, thực lực của Vương Lãnh cũng không ngừng tăng lên, chỉ cần một bước chân nữa là có thể đạt tới giai đoạn giữa tầng thứ hai của Luyện Khí.

Có thể thấy, Thanh Đế Trường Sinh Quyết này lợi hại đến nhường nào!

Hai mắt từ từ mở ra, một tia tàn ác lóe lên trong mắt Vương Lãnh, hắn ngừng tu luyện, chậm rãi đứng lên.

Hắn phải chuẩn bị đến nơi hẹn, Vương Hải Sơn từng đánh hắn tới nỗi không ngóc đầu lên được, nay hắn đã trở lại, mang theo cả thù mới lẫn hận cũ, hắn nhất định phải khiến ông ta trả giá!

...

Tại tầng ba biệt thự nhà họ Vương, mọi người ngồi im lặng trong một căn phòng hội nghị lớn được trải thảm sang trọng, bên trong bày một chiếc bàn dài làm bằng gỗ lim và một chiếc tủ chứa đầy đồ cổ.

Những người ở đây đều đã có tuổi, trên mặt điểm nhiều nếp nhăn.

Tuy nhiên, những bộ quần áo xa hoa mà họ mặc khiến khí chất cao quý của bọn họ được tôn lên bội phần, từng cử chỉ hành động đều mang theo sự uy thế khó mà diễn tả.

Bọn họ đều là bậc trưởng lão của nhà họ Vương, đồng thời cũng chính là các bậc tiền bối còn sót lại trong huyết mạch chính của Vương Thị.

Mọi việc trong nhà họ Vương đều do chủ nhà Vương Chính Phong quản lý, các vị trưởng lão này chỉ phụ trách trợ giúp.

Ngoài các bậc trưởng lão thì Vương Chính Phong cũng đã tới, ông ấy ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt trầm mặc, không nói một lời.

Ngồi ngay phía dưới là em trai của chủ nhà, Vương Hải Sơn, ông ta cũng một thành viên trong hội trưởng lão.

Ngoài người già và trung niên, còn có hai người trẻ tuổi, một trong số đó là Vương Chấn Uy.

Vì là người thừa kế thứ hai của nhà họ Vương và được Vương Hải Sơn đặc biệt dẫn tới để giới thiệu với các vị trưởng lão, nên anh ta cũng tham gia vào buổi họp quan trọng liên quan đến tương lai của nhà họ Vương này.

Người còn lại là Tô Hàm Vận ngồi ở phía trong góc, vì việc này liên quan đến cô, nên cô cũng có mặt ở đây.

Tô Hàm Vận im lặng như bao người khác, ẩn sâu trong đôi mắt như làn nước mùa thu ấy là cả một nỗi buồn khó nói.

Bị ép gả cho một người mà cô chưa từng gặp mặt đã là đau đớn lắm rồi, nhưng lại càng đau đớn hơn khi vừa mới kết hôn đã mất chồng, giờ đây còn bị chính người em họ của mình cưỡng hiếp. Đả kích cuối cùng này khiến cô hoàn toàn mất đi hi vọng vào cuộc sống, tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn. Đọc nhanh nhất ở trang Viet writer

Lúc này đã là bảy giờ đúng, mọi người đều im lặng chờ đợi Vương Lãnh đến.

Nhưng một tiếng trôi qua, Vương Lãnh vẫn không xuất hiện, mọi người bắt đầu nhíu mày.

Bọn họ không hề tán thành kì hạn ba ngày này, vì vậy đều thầm trách Vương Chính Phong tại sao lại đồng ý. Nhưng lúc xảy ra chuyện này không ai không có mặt ở đó, mọi chuyện đã vậy, bọn họ đành phải chấp nhận thôi.

Nhưng đã muộn lắm rồi mà Vương Lãnh vẫn chưa tới, một ông cụ không nhịn được nhíu mày nói: "Các người nói xem có phải tên súc sinh kia không dám xuất hiện không?"

Những người khác vốn cũng mất kiên nhẫn rồi, giờ thấy ông cụ nói vậy thì đều đồng tình: "Đâu chỉ là không dám xuất hiện, tôi thấy sau khi xảy ra chuyện hôm đó, có lẽ tên súc sinh này đã bỏ chạy rồi!"

Nói xong, người này liếc nhìn Vương Chính Phong, trong con ngươi đục ngầu chứa đầy sự trách móc.

Có thế thấy người này rất không hài lòng với quyết định của Vương Chính Phong nên mới nhân cơ hội nói như vậy.

Mọi người nghe xong đều âm thầm gật đầu, dù sao chuyện Vương Lãnh cưỡng hiếp Tô Hàm Vận là sự thật, mọi người đều bắt gian tại giường, không một ai tin Vương Lãnh bị hãm hại.

Nói gì thì nói, Tô Hàm Vận thật sự rất xinh đẹp, đã vậy Vương Lãnh còn là một tên ăn chơi trác táng, có chút men rượu trong người là liền có thể làm bừa.

Bất mãn vì phải chờ đợi lâu, mọi người không ngừng trách móc, bắt đầu phàn nàn về quyết định của Vương Chính Phong.

Tuy vậy, Vương Chính Phong vẫn im lặng, vẻ mặt trầm tư, đối mặt với những lời chỉ trích, ông ấy không nói lấy một lời.

Nhưng một người đàn ông trung niên đứng sau ông ấy lại cau mày lớn tiếng nói: "Các vị trưởng lão, lúc trước ông chủ đã phái người đi điều tra rồi. Bây giờ Vương Lãnh vẫn còn ở Kim Lăng. Các vị không cần lo cậu ta sẽ bỏ chạy".

Mặc dù giọng điệu bình thường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bất mãn ở trong lời nói.

Các vị trưởng lão nghe xong liền ngượng ngùng, nhưng một người trong số đó bắt bẻ: "Vậy tại sao cậu ta không tới?"

Những người khác nghe vậy liền hùa theo: "Cho dù Vương Lãnh đang ở Kim Lăng nhưng cũng chưa chắc cậu ta đã dám tới, biết đâu lại định trốn chui trốn lủi như vậy mãi".

"Đúng vậy, tên súc sinh này có gan làm mà không có gan nhận".

"Từ nhỏ tôi đã nói rồi, nó chỉ là một tên vô dụng suốt ngày ăn chơi sa đọa, không thể đảm đương được vị trí chủ nhà, giờ nhìn lại thì đúng là như vậy thật".

"Nhân phẩm kém lại còn vô dụng. Nhà họ Vương chúng ta không những không được giao cho cậu ta mà còn phải khiến cậu ta trả giá".

"Nhất định phải cho cậu ta ngồi tù".

Trong lúc các vị trưởng lão đang tranh cãi gay gắt, nhằm thực hiện dã tâm khác, đột nhiên có người tới báo: "Ông chủ, Vương...Vương Lãnh tới rồi".

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, hắn dám tới thật sao?

Vương Hải Sơn nhíu mày!

Vương Lãnh lặng lẽ đứng trước biệt thự nhà họ Vương, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt xa xăm.

Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên khuôn mặt hắn, như thể đang quan sát cả thế giới vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK