Chưa cần anh ta nói, Lôi Khiếu Lăng đã biết Điêu Nguyên Phi lành ít dữ nhiều, chỉ là hắn ta không ngờ một nhà họ Từ nhỏ bé lại có thể có người đánh bại được một võ giả cổ như Điêu Nguyên Phi.
"Là ai?"
Nghe vậy, người đứng ở cửa phòng nhanh chóng lên tiếng: "Người này không phải người nhà họ Từ, tên là Vương Lãnh, con cháu nhà họ Vương".
"Vương Lãnh?"
Lông mày Lôi Khiếu Lăng nhíu lại, lộ ra vẻ hung ác: "Không cần biết là ai, chỉ cần dám ngăn cản tôi, ắt phải chết!"
Cùng với sự hung ác là khí tức mạnh mẽ tỏa ra trên người hắn, điều này khiến cho tên đàn em đứng ở cửa không khỏi hoảng sợ.
Trong hội Thanh Minh của bọn họ, ngoại trừ minh chủ là Triệu Đông Thanh, thì không còn ai có được tốc độ tu luyện kinh khủng như Lôi Khiếu Lăng, chưa tới mấy ngày đã tu luyện đến cảnh giới đáng sợ như hiện tại!
Tên đàn em hoảng sợ vội vã cúi đầu, không dám lên tiếng, sợ Lôi Khiếu Lăng sẽ trút giận lên người anh ta.
Tuy anh ta gọi Lôi Khiếu Lăng là anh Lăng, nhưng Thanh Bang có trình độ cấp bậc rất nghiêm ngặt. Lôi Khiếu Lăng là một sát thủ mạnh, đã vậy còn là học trò của minh chủ Triệu Đông Thanh, thân phận đương nhiên không thể so bì.
Hai tiếng anh Lăng chẳng qua là vì bang hội yêu cầu như vậy. Nếu thật sự bàn tới, anh ta còn không xứng xách giày cho Lôi Khiếu Lăng.
Kìm nén khí tức tàn bạo trên người, Lôi Khiếu Lăng dần bình tĩnh trở lại, nhưng sự hung ác thỉnh thoảng hiện lên trong con ngươi cho thấy lòng hắn vẫn rất căm phẫn.
"Đi kiểm tra thực lực của Vương Lãnh, có phát hiện gì thì lập tức báo cáo, người này, nhất định phải loại trừ".
Tên đàn em vội vàng cúi đầu nói: "Rõ”.
Trả lời xong, anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, vì sợ chậm một bước, Lôi Khiếu Lăng sẽ trút giận lên người anh ta.
...
Sau khi cứu được tên mập, Vương Lãnh tiện đường đưa cậu ta về nhà rồi nhàn nhã lái xe tới nhà họ Vương.
Bởi vì nhà tên mập ở một hướng ngược lại với nhà họ Vương, nên đường trở về sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Lúc đi tới một con đường nhỏ, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại.
Trên đường không có lấy một bóng người, đèn đường thỉnh thoảng lại nhấp nháy vì đã hỏng.
Cảnh tượng này khiến Vương Lãnh không khỏi nhíu mày, sở dĩ hắn tỏ ra như vậy là vì hắn đã phát hiện ra người đàn ông ẩn mình trong lùm cây.
Cảm nhận được thực lực của đối phương, Vương Lãnh cười khẩy: "Chỉ là một con kiến hôi".
Nhìn thoáng qua, hắn phát hiện có một khúc cây nằm chắn ngang phía trước.
Rõ ràng, đây là chiêu trò do đối thủ bày ra, nhằm dụ hắn xuống xe.
Nở nụ cười lạnh lùng, Vương Lãnh vờ như không biết, xuống xe đi về phía gốc cây.
Tới nơi, hắn phát hiện đó là một gốc cây nhỏ, ngay cả người thường cũng có thể di dời được, chứ đừng nói là một người tu tiên mạnh mẽ như Vương Lãnh.
Lúc hắn cúi người nhìn gốc cây, một luồng ánh sáng hiện lên người hắn, Vương Lãnh thầm cười khẩy, thân hình thoăn thoắt, sau đó xoay người đá một cái.
Cú đá này diễn ra rất nhanh, nằm chính xác trên ngực của người lao tới, trực tiếp đánh bay người đó ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi về thế cũ, Vương Lãnh lạnh lùng cười, chăm chú quan sát.
Hắn thấy người đàn ông đang ngã trên mặt đất cầm một con dao găm tẩm độc trong tay, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Mặc dù người này là võ giả cổ, nhưng cú đá vừa rồi của Vương Lãnh cũng không hề nể nang gì, cũng phải tầm ba phần công lực nên mới đá anh ta tới nỗi văng ra ngoài và bị nội thương nghiêm trọng: "Anh…"
Sau khi vật lộn, người đó chỉ vào Vương Lãnh, kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời.
Vương Lãnh nhìn anh ta khinh thường nói: "Thân là võ giả cổ mà vẫn tẩm độc vào vũ khí, đúng là mất mặt".
Nghe vậy sắc mặt người đàn ông cầm dao liền trắng bệch, tức giận tới nỗi không nói nên lời.
Loay hoay một hồi, anh ta loạng choạng đứng dậy chỉ vào Vương Lãnh nói: "Không thể nào. Tình báo nói anh chỉ đang ở giai đoạn đầu của Minh Kình, còn tôi rõ ràng đã ở giai đoạn giữa của Minh Kình, tại sao vẫn..."
"Tại sao vẫn không đánh lại tôi sao?”, Vương Lãnh ngắt lời, khinh thường nói: “Muốn đánh tôi, anh không đủ tư cách".
Ánh mắt lạnh lẽo, Vương Lãnh nói tiếp: "Nói đi, ai phái anh tới đây?"
Người đàn ông đè nén nỗi đau trên bụng, nghiến răng nói: "Hừ, đừng kiêu ngạo quá, người mạnh ở hội Hắc Long của chúng tôi không thiếu, cho dù tôi đánh không được anh, nhưng không có nghĩa là người trong hội Hắc Long không đánh được anh".
Nghe vậy Vương Lãnh bắt đầu trầm ngâm.
Thì ra là người của hội Hắc Long, xem ra bọn họ vẫn chưa thể từ bỏ chiếc hộp sắt bí ẩn đó.
Có thể thấy, tấm bản đồ được cất giấu trong chiếc hộp sắt bí ẩn chắc chắn không tầm thường.
Lúc Vương Lãnh đang suy nghĩ về điều này, một trận gió lớn đột nhiên nổi lên.
Một con dao sắc bén xẹt qua tai Vương Lãnh, trực tiếp phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông bỗng cười điên cuồng: "Hahaha! Cho dù anh có thực lực đến đâu, cũng không thể thoát khỏi một đòn đánh lén!"
Không biết từ khi nào, một người đàn ông khác xuất hiện sau lưng Vương Lãnh, người đàn ông này tay cầm một con dao găm dài hơn, nhanh chóng chém qua đầu Vương Lãnh.
Đồng bọn thì vô cùng vui mừng, nhưng trên khuôn mặt người này lại không hề tỏ ra một chút gì gọi là vui mừng cả.
Mặc dù có thể thấy rõ con dao găm của anh ta đã chém qua đầu Vương Lãnh, nhưng anh ta lại có cảm giác rất kì lạ.
Bởi vì anh ta không hề cảm thấy bất kỳ sự đụng chạm nào, con dao găm trên tay anh ta giống như... chém xuyên qua không khí thay vì xuyên qua đầu của một người.
Quan trọng hơn là, anh ta làm sao dám tin, rằng một vết thương nặng như vậy lại không hề chảy máu?
Lúc anh ta vẫn đang không chắc chắn, một giọng nói giống như tiếng thì thầm của ma quỷ bất chợt vang lên từ phía sau.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Nghe thấy những lời này, tên sát thủ liền cảm thấy ớn lạnh, cả người nổi da gà.
Trong lúc hoảng sợ, định quay đầu nhìn lại, bên hông của anh ta bỗng bị một lực mạnh đập vào, khiến anh ta đột nhiên khuỵu xuống như diều đứt dây.
Lúc này hình bóng Vương Lãnh mới hiện ra, còn Vương Lãnh trước đó thì bắt đầu mờ dần rồi biến mất.
Điều này khiến người đàn ông lớn tiếng cười lúc nãy bị hoảng sợ, nụ cười cứng đờ, hai mắt trợn tròn.
Anh ta tưởng rằng đồng minh lúc nãy của anh ta vẫn trốn trong rừng cây, sau một đòn không thành công, anh ta lại tìm cơ hội đánh lén, khẳng định sẽ lấy được mạng của Vương Lãnh.
Nhưng không ngờ, người vừa nãy anh ta đánh trúng chỉ là ảo ảnh.
Tốc độ của Vương Lãnh nhanh đến mức xuất hiện cả ảo ảnh.
Anh ta chỉ muốn hét lên một câu: “Ôi trời”.
Đúng là khủng khiếp.
Những biến đổi này là điều anh ta hoàn toàn không thể ngờ được.
Không chỉ không ngờ bản thân không giải quyết được Vương Lãnh, mà còn không ngờ ngay cả khi có đồng bọn cùng tấn công, anh ta cũng không thể thành công!