Mãi cho đến khi đám côn đồ đã hoàn toàn áp sát, con dao găm trên tay nhanh chóng lao đến, Vương Lãnh mới đột ngột di chuyển!
Giống như bèo không rễ, bóng dáng Vương Lãnh không hình, không bóng, nhanh như gió lướt qua mấy tên côn đồ trong tích tắc.
Mỗi khi lướt qua một tên côn đồ, đều có người bay ra, rồi nặng nề ngã xuống đất, hét lên thảm thiết.
Không lâu sau, đám côn đồ vây quanh Vương Lãnh đều ngã xuống đất, không ai đối đầu lại hắn.
Tốc độ này nhanh đến kinh người!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, có chút khó tin.
Không ngờ lại có người có thể đối phó với hơn 20 người đàn ông cường tráng một cách nhẹ nhàng như vậy!
Lúc này, Vương Hải Sơn mới cảm thấy sợ hãi, những con át chủ bài ông ta vất vả thuê được, không ngờ lại chịu không nổi một đòn!
Nhìn thấy Vương Lãnh đang nhìn mình, Vương Hải Sơn kinh hãi, vội vàng từ trong túi quần lấy ra một khẩu súng lục, sau đó bắn một phát.
Một tia lửa hừng hực bay về phía Vương Lãnh.
Nhưng Vương Lãnh chợt nghiêng đầu lại mang theo dư ảnh kinh khủng đã tránh được viên đạn đang bay đến.
Nếu như Vương Lãnh vừa mới đối phó mấy với chục tên côn đồ đã khiến người khác kinh hoàng đến không thốt lên lời, mà lúc này, hắn lại né tránh viên đạn với tốc độ khó tin, khiến tất cả mọi người đều phải phục sát đất!
Vương Hải Sơn hoảng hốt, không khỏi giật bắn mình, nhanh chóng chuyển khẩu súng lục chĩa về phía Vương Chính Phong.
Nếu không thể giết Vương Lãnh, vậy thì hãy giết Vương Chính Phong trước, ông ta phải kéo theo một người chịu tội thay!
Nhưng khi ông ta chuẩn bị bắn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Lãnh đột nhiên vung tay lên, một tia sáng màu trắng bạc bắn ra, trực tiếp đánh vào cánh tay Vương Hải Sơn.
"A!"
Với một tiếng kêu thảm thiết, khẩu súng lục rớt xuống đất, Vương Hải Sơn siết chặt cánh tay trái của mình, tiếng hét vang lên vô cùng thảm thiết.
Cánh tay trái của ông ta hoàn toàn cắt đứt bởi linh lực của Vương Lãnh bắn ra vừa rồi, ông ta ngã xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.
Cả khuôn mặt ngay lập tức trở nên vàng như nghệ, đôi mắt của Vương Hải Sơn đỏ bừng vì đau đớn!
Ông ta nghiến răng, chân răng cũng sớm đã chảy máu, nhưng dù vậy ông ta vẫn không thể kìm chế được cơn đau nhức nhối.
“Còn không định động thủ sao?”, Vương Hải Sơn quay đầu lại mắng tên thanh niên đeo kính bên cạnh.
Khi đám côn đồ ập đến, tên thanh niên này cũng xông vào theo.
Nghe thấy tiếng quát giận dữ của Vương Hải Sơn, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thanh niên đeo kính.
Một lão già đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hãi hét vào mặt Vương Hải Sơn: "Nghe nói ông mời được một võ giả cổ, lẽ nào..."
Mọi người đều bị sốc khi nghe điều này!
Sắc mặt Vương Hải Sơn tái nhợt, nhưng lại chậm rãi cười lên một tiếng: "Đúng vậy, hắn chính là võ giả cổ mà tôi mời được. Các người... chết chắc rồi!"
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, tưởng rằng hàng chục tên côn đồ kia mới là con át chủ bài của Vương Hải Sơn, nhưng không ngờ rằng tên nham hiểm hung ác này lại còn chuẩn bị một người mạnh mẽ hơn ở phía sau.
Tuy nhà họ Vương không phải là một thế gia nhỏ ở thành phố Kim Lăng, thế lực mạnh mẽ, nhưng cũng không có ai từng thấy qua võ giả cổ, chỉ dựa vào cơ duyên không thể cầu.
Bởi vậy, bọn họ không biết thực lực của võ giả cổ ra sao, chỉ nghe đồn võ giả cổ tu luyện đến cực hạn, có khả năng dời non lấp biển.
Cho nên ai nấy đều há hốc mồm khi biết tên thanh niên đeo kính là một võ giả cổ.
Cho dù Vương Lãnh có mạnh đến đâu, họ cũng không thể chắc chắn rằng hắn có thể đối phó được với một võ giả cổ hay không.
Nghe thấy Vương Hải Sơn quát tháo, tên thanh niên đeo kính từ từ bước tới.
Hắn ta nhàn nhạt nói: "Muốn tôi ra tay cũng không sao, nhưng ông phải nhớ thỏa thuận của chúng ta. Mỗi lần tôi ra tay, ông đều phải trả một cái giá khiến tôi hài lòng".
Vừa dứt lời, thanh niên đeo kính tiến tới gần Vương Lãnh, trên người hắn ta đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người, giống như một cơn cuồng phong, đột nhiên thổi bay khiến cho những trưởng lão xung quanh cảm thấy có chút ngột ngạt.
Uy phong như vậy khiến mọi người không tránh khỏi kinh ngạc, không ngờ võ giả cổ lại có uy lực như vậy.
Mặc dù họ vẫn đặt hy vọng vào Vương Lãnh, nhưng họ bắt đầu cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Dù sao thì một người có khí chất kinh người và một người thần sắc bình lặng so với nhau thật sự khiến bọn họ khó có thể tin rằng Vương Lãnh sẽ thắng.
"Tôi thừa nhận, cậu rất lợi hại", tên thanh niên đeo kính chậm rãi nói, trên mặt đầy vẻ khinh thường: "Nhưng so với võ giả cổ, thực lực của cậu cũng không là gì. Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, như thế nào mới là thực lực!"
Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt thanh niên đeo kính lộ ra vẻ hết sức điên cuồng, khi hắn ta bỗng nhiên nhấc người lên không trung, thân hình giống như một quả đạn pháo, lao thẳng vào Vương Lãnh.
Lúc nắm đấm của hắn ta lao tới đã nâng lên cao, sức mạnh đáng sợ được tập trung trong đó.
Nhìn thấy tên thanh niên đeo kính tấn công đến, Vương Lãnh lắc đầu chế nhạo nói: "Không ngờ một con tép riu cũng dám kiêu ngạo như vậy!"
Không cần làm gì nhiều, Vương Lãnh chỉ lui chân phải ra sau, giơ nắm đấm phải lên, lúc nắm đấm của tên thanh niên đeo kính đập mạnh tới, hắn bất ngờ tung nắm đấm mình công kích lại!
Song quyền va vào nhau!
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, vừa rồi tên thanh niên đeo kính vẫn còn rất khí thế khiến người khác kinh hãi giờ đã văng ngược ra ngoài bởi nắm đấm của Vương Lãnh, trực tiếp đập xuống đất, tạo thành một cái hố sâu cực lớn.
Khói bụi bay lên cuồn cuộn, mọi người đều chết lặng.
Tại sao Vương Lãnh lại đối phó với võ giả cổ một cách dễ dàng đến như vậy...
Sức mạnh của hắn đáng sợ đến mức nào?
Nhìn thấy con át chủ bài cuối cùng bị giẫm nát, vẻ mặt Vương Hải Sơn lập tức hoảng sợ, không ngừng hét lên: "Không thể! Không thể, chuyện này không thể nào!"
Nhìn Vương Hải Sơn đang điên cuồng, Vương Chính Phong nói với vệ sĩ bên cạnh: "Lôi bọn họ ra ngoài, trông chừng cho thật tốt, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện rồi sẽ gọi cảnh sát!"
Nghe vậy, đám vệ sĩ này vừa rồi còn giống như con chim cút, lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt như sói, xông tới khống chế Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy lôi ra khỏi phòng họp.
Sau đó một đám trưởng lão mới có phản ứng, xông về phía Vương Lãnh, không ngừng nịnh nọt.
Bây giờ chuyện đã kết thúc, Vương Lãnh chắc chắn sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Vương, cộng với thực lực kinh người vừa thể hiện, tất nhiên cũng đủ khiến những lão già này phải quỳ gối phục tùng.
Vẻ mặt Vương Lãnh lãnh đạm, nói vài câu liền đuổi những trưởng lão này đi.
Tuy không trực tiếp nói ra, nhưng chỉ cần vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cũng đủ khiến những trưởng lão này hiểu ý lần lượt rời đi.
Vương Lãnh hôm nay thực lực lớn mạnh, chỉ cần một cái biểu cảm thôi cũng có thể khiến cho tất cả mọi người sợ đến náo loạn.
Nhìn về phía góc tường, Vương Lãnh nhướng mày trầm ngâm khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hàm Vận, trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Trong kiếp trước, lúc hắn lấy pháp luật ra ràng buộc, Tô Hàm Vận đã chọn cách nhảy lầu tự sát.
Nói như vậy, Vương Hải Sơn cùng Vương Chấn Uy đã nhận được hình phạt thích đáng của họ, vậy cô ấy sẽ không...
Nghĩ đến đây, Vương Lãnh biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Phát giác được Vương Lãnh đang ngẩng đầu nhìn mình, Tô Hàm Vận chợt thấy có lỗi.
Trông cô ấy như vậy rõ ràng là vì trước đó mình đã trách nhầm Vương Lãnh.
Còn Vương Lãnh thì không nói gì nhiều, chỉ khẽ cười với cô.