• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Thực lực bị kìm hãm

Nhìn Phương Đồng vẫn còn đang bàng hoàng, dường như không thể chấp nhận được, Điêu Nguyên Phi nói tiếp: "Chúng ta cùng là cao thủ Minh Kình, nhưng... ông quá yếu!"


Điêu Nguyên Phi cười lạnh, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, hiển nhiên là hắn ta không xem Phương Đồng ra gì.


Bị người khác chế giễu, Phương Đồng nổi giận đùng đùng, ông ta đã là võ giả cổ nhiều năm như vậy, có lẽ nào lại đem ra so sánh với một võ giả cổ mới như Điêu Nguyên Phi chứ!


Trong ánh mắt ông ta lóe lên tia phẫn nộ, toàn thân lại bạo phát, dùng chiêu thức giết người đáng sợ của mình bất ngờ tấn công!


Uy danh của quán chủ Quán Thần Quyền không thể bị bôi nhọ!


VietWriter


"Đi chết đi!"


Phương Đồng giận dữ gầm lên một tiếng, dùng toàn lực dồn tất cả khí kình vào phía trên vai trái của mình, điên cuồng đấm vào ngực Điêu Nguyên Phi!


Có lẽ là vì khí kình tập trung cao độ, nên không khí gần vai trái của Phương Đồng có chút mờ mịt, không khí gần như đã bốc hơi, có chút sương mù và không rõ ràng.


"Vù!"


Không biết là do lực quá lớn hay tốc độ quá nhanh, lúc vai trái của Phương Đồng va đập vào lại phát ra tiếng huýt gió chói tai.


Tất cả mọi người đều kinh hãi, lần lượt bịt tai lại, đến lúc đó họ mới thực sự biết rằng một khi võ giả cổ thi triển toàn lực lại đáng sợ đến vậy!


Sức mạnh và tốc độ kinh hoàng đó tuyệt đối vượt quá tầm của người bình thường!


Trong sân chỉ có hai người là vẻ mặt bình chân như vại.


Đọc nhanh ở VietWriter


Vương Lãnh là một người trong số đó, người còn lại là Điêu Nguyên Phi, hắn ta vẫn cười lạnh như trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, đầy vẻ khinh miệt.


Cú chạm vai khủng khiếp đập mạnh vào ngực Điêu Nguyên Phi tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.


Phương Đồng vui mừng khôn xiết, ông ta sợ Điêu Nguyên Phi sẽ né tránh, nhưng đối phương lại như tên ngốc không né cũng không đỡ, giờ đã bị đánh trúng rồi, ông ta chỉ còn chờ nghe tiếng xương khớp kêu lên răng rắc.


Nhưng ông ta lại không hề nghe thấy tiếng nứt xương ức, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Điêu Nguyên Phi.


Nghi ngờ ngẩng đầu lên, Phương Đồng chỉ nhìn thấy vẻ mặt càng thêm phần chế nhạo của Điêu Nguyên Phi.


Phương Đồng hoảng hốt, không kịp để nghĩ xem tại sao một đòn công kích toàn lực của mình lại không có tác dụng, chỉ có thể vô thức tránh về phía sau.


Lúc này, cả người Điêu Nguyên Phi đều toát ra một loại khí tức vô cùng nguy hiểm!


Nhưng ngay khi Phương Đồng tránh về phía sau, Điêu Nguyên Phi đã bay tới!


Hắn ta vẫn luôn không tấn công, nhưng lúc này rốt cục cũng ra tay.


Chỉ thấy hắn ta cầm thanh đao, nhanh chóng vung nó lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.


Ngay lập tức, máu tươi bắn ra tứ tung và theo đó là một cánh tay xuất hiện.


"A a a!"


Phương Đồng hét lên thảm thiết, loạng choạng lui về sau rồi ngã xuống đất, cánh tay trái đã bị chặt đứt, cho dù tay phải vẫn đang bịt lấy miệng vết thương nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra một cách điên cuồng.


Cả khuôn mặt trắng bệch như tuyết, Phương Đồng gần như co giật vì đau đớn, tròng mắt đảo không ngừng, có phần không cam tâm, suýt chút ngất đi.


Nhưng nghĩ đến kẻ địch trước mắt, Phương Đồng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gượng đến cùng.


Những người xung quanh đang theo dõi cũng đều đứng như trời trồng, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, Phương Đồng vội vàng lùi ra sau đã bị thương nghiêm trọng như vậy.


Nhìn thấy Phương Đồng gào thét thảm thiết không ngừng, tất cả mọi người đều sởn gai ốc, nỗi sợ hãi dần dần tràn ngập trong lòng!


Phương Đồng chính là võ giả cổ, ngay cả ông ta cũng không thể đối đầu được với Điêu Nguyên Phi, trong ba chiêu đã bị đánh bại, vậy bọn họ...


Nghĩ đến việc Điêu Nguyên Phi mà được thả ra, tàn sát cả nhà họ Từ, trong lòng mọi người thầm hoảng loạn.


Vô cùng hoảng loạn!


Chỉ có vẻ mặt của Vương Lãnh vẫn thản nhiên như trước.


Hắn đã biết trước kết quả của trận chiến.


Mặc dù Phương Đồng có bậc tu vi Minh Kình và được biết đến là một trong mười cao thủ hàng đầu ở Kim Lăng, nhưng ông ta sống cuộc sống an nhàn, sung sướng trong trong nhiều năm, thực lực không những không tiến bộ, mà có khi còn bị thụt lùi.


Mà Điêu Nguyên Phi là một sát thủ, tất nhiên khổ luyện quanh năm, trải qua nhiều trận chém giết, học được toàn là thủ đoạn giết người, cho dù thời gian trở thành một võ giả cổ ít hơn so với Phương Đồng, nhưng thực lực mạnh mẽ, cũng không phải điều mà Phương Đồng có thể so sánh được.


Vẻ khinh thường trên mặt Điêu Nguyên Phi càng lúc càng rõ rệt hơn, một tia dữ tợn từ từ dâng trào lên.


Phương Đồng, người có thể ngăn cản mình đã bị trọng thương, mất đi một sức chiến đấu, vậy việc sống chết của tất cả kẻ thù trước mặt sẽ nằm trong tay hắn ta.


Trong tình huống như vậy, khiến trong lòng của kẻ khát máu như Điêu Nguyên Phi vô cùng sảng khoái.


"Ha ha ha!", ngửa mặt lên trời, Điêu Nguyên Phi cười lớn tiếng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.


Sau khi dứt tiếng cười, Điêu Nguyên Phi chậm rãi đi về phía Phương Đồng, giống như Phương Đồng đã đi tới trước đó, cực kỳ ngông cuồng!


Nhìn thấy hắn ta không ngừng đi tới với vẻ mặt đầy sát khí, Phương Đồng nhất thời hoảng hốt, lúc này ông ta đã không còn khả năng phản kháng.


Nghĩ đến kết cục bi thảm, ông ta bất chấp thân phận và tôn nghiêm của võ giả cổ, vội vàng giãy dụa bò dậy, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu khóc lóc cầu xin: "Xin hãy tha cho tôi, trước đó tôi chỉ đuổi Lôi Khiêu Lăng đi thôi, không hề đả thương hắn, bây giờ cậu đã chặt đứt một cánh tay tôi, tôi đã trả giá, xin hãy tha cho tôi đi..."


Nhìn thấy Phương Đồng quỳ trên mặt đất, bất chấp tất cả chỉ để bảo toàn tính mạng, mọi người trong nhà họ Từ đều hoàn toàn chấn động, ngay cả Phương Đồng cũng như thế này thì bọn họ có khả năng gì để bảo vệ chính mình?


Bất giác, sắc mặt của mọi người đều như đưa đám, tràn đầy tuyệt vọng.


Điêu Nguyên Phi vừa bước tới vừa lắc đầu khinh thường: "Con người tôi vẫn luôn nói được làm được. Tôi đã hứa với anh Lăng sẽ giết ông, thì không thể nào bỏ qua được... Cánh tay không phải cái giá phải trả mà chỉ có thể là mạng của ông thôi!"





Hắn đang thiếu tiền, cộng với thỏa thuận trước đó nên vũng nước đục này hắn thực sự phải lội một chuyến.


Đây có thể nói là núi đao biển lửa đối với Phương Đồng, nhưng Vương Lãnh thì không phải.


Mọi người nghe xong trong lòng vẫn không tránh được vẻ chết chóc như cũ, bọn họ hoàn toàn không tin một tên công tử bột như Vương Lãnh lại có thể cứu được nhà họ Từ.


Đến Phương Đồng là một võ giả cổ còn không thể cứu được thì tên phế vật như hắn có thể làm được gì?


Nếu thực sự có năng lực, hắn sẽ không bị nhà họ Vương đuổi ra ngoài, chẳng khác gì một con chó hoang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK