• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa cần lên lầu, Vương Lãnh đã cảm nhận được bầu không khí u ám trên sân thượng biệt thự nhà họ Vương.

Hiển nhiên, có rất nhiều người đang trốn ở đó!

Vương Lãnh biết đám tay sai này chắc chắn không phải do bác cả sắp đặt, bởi vì ông ấy chưa bao giờ làm hại hắn.

Ngay cả khi Vương Lãnh không thể chứng minh bản thân bị hãm hại, Vương Chính Phong bắt buộc phải trừng phạt hắn thì ông ấy cũng sẽ không làm như vậy.

Rõ ràng những người này là do Vương Hải Sơn phái tới!

Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi đây.

Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi đi vào biệt thự mà không cần nghĩ ngợi gì.

Lúc này đã có mấy người đứng sẵn ở cửa chờ hắn đến. Lúc lên lầu, những người này cũng đi theo, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên khi Vương Lãnh tới buổi hẹn.

Ngoài ra, bọn họ cũng vô cùng cảnh giác, sợ Vương Lãnh bí quá hóa liều.

Trái ngược với vẻ căng thẳng của bọn họ, Vương Lãnh lại vô cùng thong thả, chậm rãi lên lầu, sải bước tới phòng họp trên tầng ba.

Không cần hắn ra tay, đã có người mở cửa hộ, Vương Lãnh đứng ở cửa, nhướng mắt nhìn vào.

Bên trong là một đám người ăn mặc sang trọng, Vương Lãnh thầm chế nhạo, mấy vị trưởng lão đã lâu không gặp lần này đều xuất vì hắn, xem ra sức hút của hắn thật sự không hề nhỏ.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, sau khi anh họ qua đời, Vương Lãnh là người đầu tiên cho vị trí thừa kế, vì vậy thân phận đương nhiên không tầm thường.

Mặc dù những vị trưởng lão này đã bảy tám mươi tuổi, nhưng đều là người rất thông minh, tuy bọn họ không có hứng thú với vị trí chủ nhà này, nhưng vì là liên quan đến lợi ích cá nhân nên ai cũng vô cùng coi trọng.

Vương Lãnh đứng ở cửa, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn, bọn họ nhất thời chấn động.

Khi biết tin Vương Lãnh đến, bọn họ đã rất kinh ngạc rồi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, bọn họ lại càng kinh ngạc hơn.

Tuy những người này không biết rõ về Vương Lãnh, nhưng với thân phận là trưởng lão, bọn họ thỉnh thoảng cũng gặp mặt.

Trước kia cảm giác mà Vương Lãnh cho bọn họ chính là miệng lưỡi lanh lợi, ăn nói tùy tiện, nhưng hiện tại, thân hình mạnh mẽ cùng dáng vẻ bình tĩnh này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có chút xa lạ!

Ngoài ra, mọi người còn cảm thấy... một sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.

Bị Vương Lãnh nhìn, không một ai dám lên tiếng.

Vương Chính Phong cũng có cảm giác này, nhưng lần trước khi bắt gian tại giường, ông ấy đã cảm nhận được sự bất thường của cháu trai, vì vậy lúc này ông ấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là có chút kỳ vọng, hy vọng Vương Lãnh có thể đưa ra bằng chứng thuyết phục.

Vẻ mặt của Vương Hải Sơn thì hoàn toàn trái ngược với Vương Chính Phong, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc xen lẫn một chút hoảng sợ.

Những sát thủ lúc trước ông ta phái đi đều bặt vô âm tím, ông ta còn ôm một tia hy vọng rằng những sát thủ đó không hề chết hay sẩy tay mà chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao trong mắt ông ta, Vương Lãnh cũng chỉ là một học sinh cấp ba, chắc chắn không thể nào đối phó được với ba tên sát thủ.

Nhưng bây giờ, khi Vương Lãnh vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt ông ta, Vương Hải Sơn có cảm giác như mình đang gặp ma.

Quan trọng hơn là, ông ta cho rằng Vương Lãnh đưa ra khoảng thời gian ba ngày là vì muốn tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên lại xuất hiện, lẽ nào... hắn thật sự đã tìm được chứng cứ rồi sao?

Vương Hải Sơn càng nghĩ càng hoảng sợ, may mà đã sắp xếp đường lui, cho dù Vương Lãnh thật sự tìm được chứng cứ, ông ta vẫn có cách dồn Vương Lãnh vào chỗ chết, chỉ là... sẽ có rất nhiều người phải tuẫn táng cùng hắn.

Sau khi nhìn bác cả, Vương Lãnh trực tiếp lướt qua mọi người.

Đảo mắt tới người đẹp đang ngồi trong góc.

Tô Hàm Vận vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là không còn sức sống như lúc trước, cả người u sầu, khiến Vương Lãnh cũng cảm thấy có chút bất lực.

Hắn trọng sinh vào thời điểm này, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản bi kịch xảy ra, việc duy nhất mà hắn có thể làm chỉ là bù đắp, sau khi giải quyết xong mọi chuyện hắn sẽ cố gắng tìm cách bù đắp cho thiếu nữ xinh đẹp này.

Thấy Vương Lãnh đang nhìn mình, đôi mắt vốn chỉ toàn là niềm đau của Tô Hàm Vận bỗng run lên.

Nghĩ đến sự thô bạo đêm đó của Vương Lãnh, cơ thể cô không khỏi run lên, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn người đã mang đến ác mộng cho cô.

Thu hồi ánh mắt, Vương Lãnh bước vào phòng họp, cánh cửa sau lưng đóng lại, phát ra âm thanh não nề.

Ngoài các ị trưởng lão nhà họ Vương, bên trong còn có rất nhiều vệ sĩ, tất cả đều đứng vây phía sau Vương Chính Phong, nhìn Vương Lãnh với ánh mắt cảnh giác.

Có thể dễ dàng nhận thấy những người này là lực lượng an ninh, đảm nhiệm việc bảo vệ chủ nhà, các vị trưởng lão và những nhân viên khác, đề phòng Vương Lãnh ra tay đánh người.

Vương Lãnh lạnh lùng nhìn bọn họ sau đó quay lại nhìn Vương Hải Sơn với vẻ mặt bình tĩnh.

Đúng lúc hắn định lên tiếng, một ông cụ liền hét lên: "Súc sinh, mày vẫn còn dám quay về đây sao".

Vừa rồi ông ta còn trách móc tại sao Vương Lãnh không tới, bây giờ Vương Lãnh tới rồi ông ta lại nói như vậy, đúng là mặt dày, tính khí thất thường.

Nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Vương Lãnh, không ai nhận thấy sự bất hợp lí trong câu nói này, Vương Lãnh đã giao hẹn là ba ngày, thì đương nhiên phải quay về, nếu không về biết chứng minh kiểu gì đây?

Một ông cụ khác lớn tiếng nói: "Cậu đã dám đặt ra thời hạn ba ngày, vậy thì bằng chứng của cậu đâu?"

Vương Lãnh vẫn phớt lờ ông ta, lặng lẽ nhìn Vương Hải Sơn với ánh mắt thương hại.

Vương Hải Sơn có chút khó chịu khi bị hắn nhìn như vậy, ông ta định mắng chửi hắn, nhưng lại nghĩ đến việc bị Vương Lãnh tố cáo. Nếu ông ta lên tiếng sẽ bị nói là chột dạ, vì vậy ông ta đành cắn răng im lặng.

Ông ta chưa nói gì, Vương Lãnh đã lên tiếng trước: "Vương Hải Sơn, tôi cho chú một cơ hội. Nếu chú chịu thừa nhận, tôi có thể giữ lại cho chút thể diện".

Vương Hải Sơn kinh ngạc, không ngờ Vương Lãnh lại nói như vậy, nhưng ông ta lập tức hét lên: "Thừa nhận cái mẹ gì, súc sinh, mày đã cưỡng hiếp chị dâu của mình, còn muốn vu oan cho tao sao?"

Vương Lãnh nghe xong liền cười khẩy, lập tức lấy điện thoại trong túi ra đặt lên bàn.

"Mong là lát nữa, chú vẫn có thể cứng miệng như vậy".

Thấy Vương Lãnh lấy điện thoại ra, tất cả đều ngây người, Vương Chính Phong nheo mắt kinh ngạc nhìn Vương Lãnh.

Lẽ nào... Vương Lãnh thật sự có bằng chứng sao?

Vương Hải Sơn thấy vậy, lông mày không ngừng giật, nhưng liền lập tức thả lỏng, cố gắng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Vương Lãnh mỉm cười, bật file ghi âm lên.

Trước đó hắn còn nghĩ, liệu Vương Hải Sơn có cướp mất điện thoại trong lúc hắn đang phát không.

Đương nhiên, nếu Vương Hải Sơn muốn cướp một thứ gì đó trước mặt một tiên tôn như hắn, thì chỉ có nằm mơ.

Nhưng bây giờ Vương Hải Sơn không có bất kì động tĩnh nào, chắc chắn ông ta đã có chuẩn bị nên mới không sợ hãi như vậy.

Sau khi Vương Lãnh bật máy ghi âm, một cuộc trò chuyện vang lên: "Cho dù Vương Lãnh vẫn chưa chết thì đã sao? Cậu ta chỉ là một tên ăn hại thôi".

Nghe thấy những lời này, người vẫn đang ngồi im lặng là Vương Chính Phong lập tức mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.

Trong con ngươi chứa đầy sự kinh sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK