Nghe vậy, lông mày của Đồng Tinh Vũ giật mạnh, dù lúc trước Vương Lãnh có ngang ngược cũng không dám nói với hắn ta như vậy, dù sao thế lực của hai người gần như tương đương nhau.
Nhưng bây giờ hắn lại dám kiêu ngạo như vậy?
Thấy Đồng Tinh Vũ khó chịu, Tôn Đào đương nhiên cũng muốn thay đại ca lên tiếng, hắn ta bước lên nói với Vương Lãnh: "Chết tiệt, vậy ai cho phép mày dám ăn nói như vậy với anh Vũ?"
Vương Lãnh đảo mắt nhìn Tôn Đào, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Thấy nét mặt thay đổi của Vương Lãnh, Tôn Đào cảm thấy hơi kì lạ và có chút khó hiểu, nhưng ngay sau đó, Vương Lãnh đã ra tay.
Hắn bước tới, duỗi chân phải đạp mạnh một cái vào bụng Tôn Đào khiến hắn ta ngã văng ra ngoài như một viên đạn.
Sau khi ăn mấy cú đá, Tôn Đào nặng nề ngã xuống đất, lăn lộn nhiều vòng mới dừng lại.
Hành động cũng như sức mạnh của Vương Lãnh khiến mọi người vô cùng kinh hãi!
Trời ạ!
Khủng khiếp quá!
Đá một người nặng hơn 50 cân bay ra xa mấy chục mét?
Phải biết, trước đây Vương Lãnh là một tên chỉ biết ăn chơi lêu lổng, ngay cả đạp ngã một người còn không thể chứ đừng nói đến việc đá bay một người.
Vậy nên mọi người mới kinh ngạc tới vậy.
Sau khi ngã xuống đất Tôn Đào trực tiếp bất tỉnh, một vệt máu từ từ tràn ra khóe miệng.
Cú đá của Vương Lãnh đã khiến hắn ta bị nội thương nghiêm trọng.
Đương nhiên, đây mới chỉ là ba phần sức mạnh của Vương Lãnh, nếu dùng hết sức lực, e là một người bình thường như Tôn Đào đã bị đạp tới đổ máu rồi!
Chỉ là bây giờ đang ở trong trường học, không phải nơi kín đáo, Vương Lãnh không thể tùy tiện giết người, nên mới phải kiềm chế lại.
Nhưng với cú đá vừa rồi của hắn cũng đủ khiến mọi người, bao gồm cả Đồng Tinh Vũ hoảng sợ rồi.
Hắn ta không ngờ Vương Lãnh lại mạnh mẽ như vậy, cú đá này... đúng là quá khủng khiếp.
Nếu cú đá này đổi lại vào người hắn ta, thì ...
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, Đồng Tinh Vũ quay đầu nhìn đám đàn em, chờ đợi bọn họ sẽ bảo vệ mình.
Nhưng những người này cũng chỉ là học sinh, lúc thuận gió thì rất hăng, nhưng bây giờ thấy tình hình không ổn lại run rẩy trốn ra sau, không một ai dám xông lên.
Lúc này Đồng Tinh Vũ mới nén hận. Sớm biết vậy hắn đã mang theo vệ sĩ bên ngoài vào rồi. Có bọn họ, cho dù Vương Lãnh lợi hại đến đâu cũng phải chịu thua.
"Mặc dù chẳng đáng ra tay với một con kiến hôi, nhưng riêng anh thì khác, bởi vì anh đã chọc giận tôi..."
Vương Lãnh thản nhiên nói, rảo bước về phía Đồng Tinh Vũ.
Bị khí thế của Vương Lãnh áp chế, thấy Vương Lãnh đi tới, Đồng Tinh Vũ lại nghĩ tới cú đá vừa rồi, lòng không khỏi khiếp sợ.
Nghe Vương Lãnh nói vậy, mặt mọi người đều xám xịt, từ khi nào mà một tên chỉ biết ăn chơi trác táng lại đáng sợ đến vậy?
Người nào không biết còn tưởng là ông trùm của băng đảng nào!
Tên mập lúc này mới phản ứng lại, thấy Vương Lãnh chiếm được thế thượng phong, liền vui mừng nhảy ra, hét lên: "Nhìn đi, tao đã nói với mày rồi, khôn hồn thì mau thả tao ra, nếu không đại ca sẽ cho mày biết mặt. Mày nhìn đi, hậu quả của việc không nghe lời thằng mập này chính là như vậy đấy".
Nói xong liền liếc nhìn Đồng Tinh Vũ một cái, sau đó đắc ý nói: "Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, chưa biết chừng đại ca sẽ tha cho mày".
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Tinh Vũ càng u ám, đường đường là con cháu nhà quyền quý như hắn mà phải quỳ xuống xin lỗi sao?
Đừng mơ!
Đồng Tinh Vũ cắn răng không lùi lại phía sau nữa, nhìn Vương Lãnh hung hăng nói: "Vương Lãnh, mày cũng biết nhà họ Đồng tao thế nào mà, nếu mày dám làm hại tao, nhà họ Đồng sẽ không tha cho mày đâu".
Nói xong, liền nhìn Vương Lãnh với ánh mắt hung hãn, hi vọng Vương Lãnh sẽ vì vậy mà sợ hãi.
Quả nhiên, Vương Lãnh đã ngừng lại một chút, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đồng Tinh Vũ mừng thầm, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, đang định tiếp tục uy hiếp, đột nhiên một bóng đen lao tới!
"Bốp".
Một âm thanh giòn dã vang lên, mặt Đồng Tinh Vũ bỗng xuất hiện một vết tát đỏ bừng.
Vương Lãnh thu tay lại, lạnh lùng nói: "Cũng phải, nếu tôi đã đối phó anh, xem ra cũng phải tìm cơ hội giải quyết một thể với nhà họ Đồng các người".
Mọi người nghe vậy đều vô cùng bất ngờ.
Thế này…
Cũng quá ngạo mạn rồi đó.
Nhà họ Đồng là một gia tộc lớn, tuy không phải gia tộc hạng nhất mà chỉ là một gia tộc hạng hai ở Kim Lăng, nhưng cũng có thể nói là vô cùng lớn mạnh, muốn đơn phương độc mã đối phó một gia tộc như bọn họ là hoàn toàn không có khả năng.
Lẽ nào Vương Lãnh muốn dùng nhà họ Vương để đối phó với nhà họ Đồng sao?
Nhưng cho dù là gia tộc có thế lực lớn đến đâu muốn đối phó với một gia tộc khác cũng là điều vô cùng khó khăn, trừ phi là tranh chấp quyền lợi từ xa, dù sao chuyện này cũng rất mạo hiểm.
Vì vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi Vương Lãnh nói vậy, bọn họ thầm thở dài cho rằng Vương Lãnh quá kiêu ngạo, nói mà không biết nghĩ!
Cảm thấy da mặt đau rát, Đồng Tinh Vũ khiếp sợ, ngây người nhìn Vương Lãnh, một lúc sau mới dữ tợn nói: "Vương Lãnh, mày... mày dám đánh tao sao?"
"Bốp"
Một âm thanh giòn giã lại vang lên, trên khuôn mặt còn lại của Đồng Tinh Vũ xuất hiện thêm một dấu tay đỏ ửng.
"Tôi đánh đấy thì sao nào, anh có thể làm gì tôi đây?"
Vừa dứt lời, một bàn chân liền đặt lên bụng Đồng Tinh Vũ, trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài.
Sau khi đá bay Đồng Tinh Vũ, Vương Lãnh thản nhiên xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đối phó với một tên ăn hại như vậy đúng là vô vị.
Nghĩ vậy, hắn liền bước qua đoàn người, rảo bước ra ngoài.
Tên mập đứng cạnh xem cũng vô cùng thích thú, vui vẻ chạy theo.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn chết lặng.
Rốt cuộc là Vương Lãnh có chỗ dựa thế nào mới dám ra tay đánh Đồng Tinh Vũ?
Mọi người chỉ biết thầm thở dài, có thể là do mấy ngày không tới nên đầu óc Vương Lãnh có vấn đề rồi.
Họ mơ hồ đoán được, sau này, trong sân trường chắc chắn sẽ có rất nhiều kịch hay để xem.
Nói cho cùng, Đồng Tinh Vũ cũng không phải loại người cho phép bản thân bị sỉ nhục hay chịu thua thiệt như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ đáp trả.
Khi đó, trường học sẽ trở thành nơi... gà chó không yên.
...
Ở nước ngoài, tại một nước Đông Nam Á, trong một căn phòng tối om được bao phủ bởi bóng tối, không có lấy một tia sáng.
"Cốc cốc cốc ...", tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Lúc này, một người trong phòng đột nhiên mở mắt, ánh mắt người đó như chứa đựng ánh mặt trời, khiến cả căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng!
"Vào đi".
Nếu không phải vì người này mở mắt, thì rất khó có thể nhận ra là trong phòng có người, có thể thấy thực lực của người này rất mạnh mẽ, tới nỗi gần như hòa làm một thể với môi trường.
Cánh cửa kẽo kẹt từ từ mở ra, một chút ánh sáng từ ngoài cửa xuyên vào chiếu sáng người trong phòng.
Đó là một người đàn ông với một vết sẹo dài trên mặt, ngoài ra thì đôi mắt toát ra sát khí đáng sợ đó cũng khiến người ta khó mà quên được.
"Thế nào, có tin tức gì không?"
Người này chính là Lôi Khiếu Lăng.
Hắn phái Điêu Nguyên Phi đến Kim Lăng để giải quyết kẻ thù cũ là nhà họ Từ, nhưng hắn không ngờ sau khi Điêu Nguyên Phi tới Kim Lăng lại lặn mất tăm như cá thả vào đại dương.
Lôi Khiếu Lăng biết Điêu Nguyên Phi không cố ý trốn tránh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Vì vậy, hắn mới phái người đi điều tra tin tức.