Âu Minh Triết sau cùng vẫn là không giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu mình không phải là nhân viên văn phòng bình thường. Trong đầu suy nghĩ một hồi, hắn đâm ra muốn trải nghiệm sự quan tâm dưới góc độ của kẻ không có tiền, nhất là khi người suy nghĩ như vậy lại là vợ của hắn.
...
Chờ đến lúc bọn họ về đến biệt thự đã là hơn 9 giờ tối. Đàm Tiểu Ân trên đường về nhìn ra cửa sổ tránh ánh mắt của Âu Minh Triết để ngáp ngắn ngáp dài mấy lần. Hắn thông qua sự phản chiếu của cửa kính, đương nhiên sẽ nhìn thấy bộ dạng tức cười kia.
Một tay che miệng khẽ cười, thì ra, vợ hắn cũng biết xấu hổ nha.
Cuối cùng cũng về được đến phòng, Đàm Tiểu Ân dụi dụi mắt, toan định đi ngủ thì chợt nhớ ra cuộc gọi của cha lúc nãy. Cô bật người dậy, khuôn mặt ngái ngủ trông vô cùng dễ thương nói chuyện với hắn.
"Minh Triết, cha em bảo, cha bảo mai về nhà..."
Cô nói được mấy chữ trọng yếu vài chữ, sau đó thì để mặc thân thể rơi tự do xuống nệm êm ái. Chẳng mấy chốc đã ngủ say. Để lại ánh nhìn ngơ ngác của Âu Minh Triết. Hắn dừng động tác cởi cà vạt lại, tiến gần đến giường lớn. Nhìn hai mắt cô đã nhắm chặt, tay giữ chặt chiếc gối ôm lớn, khoé miệng nhếch lên vô cùng thỏa mãn.
Thật là, hắn chưa từng nghĩ được, sẽ có một ngày, có người trèo lên giường của hắn và đơn thuần ngủ như cô. Hôm qua cứ nghĩ là Đàm Tiểu Ân mệt mỏi, hắn cũng không phải động vật sống bằng nửa thân dưới, không động phòng để cô ngủ ngon. Vậy mà hôm nay, mới gần 10 giờ, cô đã nhắm mắt như vậy rồi?
Ngón tay dài ấm áp của hắn không nhịn được mà đưa ra, chọt vài cái vào má, xúc cảm mềm mại khiến hắn thật muốn cắn xuống...
"Ừm... Để em ngủ yên, em buồn ngủ."
Thì ra cô vẫn chưa ngủ. Đang chuẩn bị bước vào giấc mơ đẹp, vậy mà má cứ chốc chốc lại bị chọt như vậy, hỏi xem làm sao cô có thể ngủ được. Bực dọc, cô không mở mắt mà trách mắng, nhưng lời nói ra lại giống như làm nũng, vừa trong vừa dễ thương.
"Đừng ngủ nữa, chúng ta làm chuyện đại sự đi?"
Âu Minh Triết thì thầm vào tai cô, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng. Tuy nhiên, lần này Đàm Tiểu Ân không hề trả lời, thay vào đó là tiếng thở đều đều của thiếu nữ. Cô lần này đã ngủ thật rồi.
Hắn bất lực nhìn cô gái ngốc này ngủ ngon lành, đừng nói với hắn rằng cô gái này không có chút khái niệm nào về quan hệ vợ chồng đấy?! Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, hắn phải ngay lúc cô thanh tỉnh chỉ bảo cô mới được.
Nghĩ một hồi rồi hắn đứng lên bước vào nhà tắm. Đợi thân thể khô ráo mới bước lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Đàm Tiểu Ân đang mơ nằm trên bãi biển, mặt trời chiếu xuống làm cô vô cùng nóng. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện tảng băng mát mẻ, cô vươn tay đến ôm thật chặt. Miệng không ngừng cảm thán:
"Thật mát, hơi cứng nhưng ôm thật thích nha... Ừm, chỗ này mềm hơn..."
Đàm Tiểu Ân không hề hay biết, vì chuyện này mà Âu Minh Triết phải đi dội nước lạnh giữa đêm, miệng thầm oán chết tiệt...
Hắn vừa tắt điện đã bị ôm lấy, cô ôm chỗ nào không ôm, lại ôm trúng thứ kia của hắn, Đàm Tiểu Ân?!
Cả đêm hôm qua Đàm Tiểu Ân ngủ vô cùng ngon, sáng nay dậy vô cùng thoải mái. Giống như hôm qua, lúc xuống dưới nhà đã thấy Âu Minh Triết ngồi sẵn ở đó. Cô nhanh chóng tiến lại chào hỏi.
"Minh Triết, sáng vui vẻ."
Nào ngờ hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái, một tiếng "ừm" cũng không có mà tiếp tục nhìn tập tài liệu làm cho Đàm Tiểu Ân ngơ ngác. Không phải đêm qua đang còn bình thường sao, sáng nay vì sao đã không thèm nhìn đến cô như vậy? Có phải cô đã làm chuyện gì sai rồi không?
Đàm Tiểu Ân ngay lập tức nhìn sang Lưu quản gia, bộ mặt ông cũng không hiểu gì, lắc đầu thay cho câu trả lời.
Không biết đã làm sai chuyện gì, song cô vẫn nên khép nép im lặng ngồi vào bàn ăn đã bày biện đầy đủ những món buổi sáng. Cô nhanh tay gắp vào bát cơm của hắn một miếng trứng cuộn, đôi mắt to tròn vô tội vạ nhìn hắn.
"Minh Triết, anh ăn nhiều trứng một chút, buổi sáng ăn một quả trứng tâm tình liền vui vẻ nha."
Nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, kiểu như hận không có thêm chiếc đuôi để vẩy lên như vậy đột nhiên hắn cảm thấy mình thật ấu trĩ. Vì tối qua không ăn được cô mà giờ lại xị mặt như vậy, quả không phải phong cách của hắn. Nghĩ đoạn, hắn cũng cầm đũa lên ăn cơm.
"Ngon đúng không?"
"Ừm."
Đàm Tiểu Ân thấy hắn đã trả lời lại, liền vui vẻ ăn hết phần cơm của mình. Hôm nay có tiết nên cô phải đến trường sớm. Trước khi đi còn không quên dặn Âu Minh Triết:
"Ah đúng rồi, tối qua cha gọi... Bảo hai chúng ta thu xếp về nhà em một chuyến."
"Ừm. Hay để Lưu quản gia chở cô đi, như vậy nhang hơn." - Âu Minh Triết gật đầu, phía sau còn kèm lời nói quan tâm cô.
Nhưng cô lại lắc đầu cự tuyệt, thì thầm vào tai hắn:
"Chúng ta nên tích kiệm một chút, đi xe tốn xăng, đến lúc đó không trả nổi tiền thuê các cô giúp việc đâu."
Hôm qua cô đã hỏi qua Lưu quản gia, mỗi người ở đây đều có mức lương cao ngất ngưởng, cô không dám sa thải ai, cũng chưa làm ra tiền để giúp đỡ chồng mình. Vậy thì đành phải tích kiệm từ cái nhỏ nhất vậy.
Lưu quản gia không biết thiếu phu nhân nói gì với cậu chủ mà trông sắc mặt của Âu thiếu vui vẻ hẳn ra, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt.