Ông trời cũng rất biết cách hành người, cô đang suy sụp như vậy, vậy mà ném thêm cho cô chuyện lạc đường. Siêu thị tổng cộng 7 tầng, mãi 30 phút sau mới thoát ra khỏi 'mê cung' nhờ đến sự trợ giúp của bác bảo vệ.
Đàm Tiểu Ân không biết, ở nhà còn có rắc rối to hơn đang chờ cô...
Vừa về đến nhà, Đàm Tiểu Ân đã cảm nhận được không khí có phần hắc ám hơn thường ngày. Lúc nhìn thấy Âu Minh Triết ngồi trên sofa, cả người tư thế đơn giản tựa lưng vào thành ghế. Vậy mà có thể khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm nhận như bậc đế vương...
Quan trọng hơn cả, vị vương này đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ. Cô hình như không có làm gì sai nha?
"Qua đây" - Âu Minh Triết chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo cô ngồi xuống.
Không gian sau câu nói kia yên tĩnh đến lạ thường. Hàng ngày tầm giờ này vẫn nhìn thấy Lưu quản gia cùng với vài cô giúp việc đi tới đi lui nói chuyện rôm rả, hôm nay lạ thường im lặng. Đàm Tiểu Ân tuy lo lắng nhưng vẫn có niềm tin rằng ông xã yêu quý sẽ không hại mình, bước chân bẽn lẽn đi đến.
Sofa dài khoảng hai mét hơn, rộng rãi là vậy nhưng Đàm Tiểu Ân lại chọn ngồi gần tay vịn ghế, cách xa Âu Minh Triết một đoạn dài, sau khi cảm thấy khoảng cách đã an toàn, cô mới quay sang trộm nhìn dung nhan của hắn. Vừa hay bắt gặp hắn đang nhìn cô, ánh mắt kia cứ như muốn thiêu sống Tiểu Ân không bằng.
Nhiệt độ căn phòng vừa phải, vậy mà lúc này Đàm Tiểu Ân lại cảm thấy cả cơ thể đang nóng dần lên trước ánh mắt kia của chồng yêu. Trong lòng khóc không ra nước mắt, cô rốt cuộc đã làm nên tội tình gì? Đàm Tiểu Ân đành phải cắn răng nhỏ giọng cầu khẩn hắn:
"Anh... Có chuyện gì sao?"
Khoan hãy nói đến chuyện cô lấy trộm số điện thoại hắn đăng kí mạng xã hội, điều quan trọng hơn lúc này là vì sao cô gái này lại ngồi xa như vậy?
"Trông tôi rất doạ người sao?"
"Không có." - Tiểu Ân khẽ nuốt nước miếng cúi đầu lí nhí.
Hắn "hư" một tiếng, sau đó nhoài người sang tóm gọn cố kéo lại gần bên cạnh mình. Để tránh cho việc cô nhích ra xa lần nữa, hắn hào phóng cấp cho có cái nhìn đầy cảnh cáo. Sói xám đã nhe móng vuốt, thỏ con chỉ biết im lặng răm rắp làm theo. Tuy nhiên, để cho mình hiểu được vấn đề, Đàm Tiểu Ân tự nhận mình dũng cảm hỏi Âu Minh Triết một câu.
"Ông xã... Em gây ra chuyện gì rồi sao?"
Âu Minh Triết nhìn ánh mắt to tròn ngập nước của cô, còn kèm theo combo tiếng "ông xã" ngọt như đường, xém chút nữa đã khiến hắn quên mất chuyện mình bực tức. Đúng là đáng giận mà!
Một tay đưa ra cầm đến cái điện thoại của mình ở trên bàn, mở ra đặt trước mặt cô, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn cô hỏi tội.
"Đây là chuyện cô làm sao?"
Thấy tài khoản mình mới lập buổi sáng cho Âu Minh Triết, Đàm Tiểu Ân liền gật đầu. Hôm trước cô than thở với Vu Hân chồng mình không có tài khoản gì, hỏi cô ấy cách giúp chồng tạo tài khoản. Vụ Hân mới bày cô nhân lúc Âu Minh Triết tắm thì cài ngay, còn tìm cho cô ảnh vô cùng hợp lý để đặt avatar. Lúc sáng đi học vội quên không thông báo cho hắn, cô tin chắc rằng hắn mà biết sẽ vui biết bao.
"Đúng nó rồi, oa, nhanh vậy mà anh biết rồi sao. Từ nay về sau gọi điện cho anh sẽ không cần tốn tiền điện thoại nữa rồi. Anh thấy em giỏi không?" - Cô cười đến khoé mắt cong thành hình lưỡi liềm, trông vô cùng thích thú.
"Đàm Tiểu Ân, cô thật giỏi?!" - Âu Minh Triết phải gọi là nghiến răng nghiến lợi để phát ra câu kia ra khỏi miệng.
Được khen nhưng Đàm Tiểu Ân lại không có chút nào vui vẻ. Ngược lại còn cảm thấy lạnh sống lưng.
"Có... Có chuyện gì sao?"
"Trông tôi giống chó lắm sao?" - Âu Minh Triết dùng sợi dây kiên nhẫn cuối cùng để nói thẳng ra cho Đàm Tiểu Ân. Thật tức chết hắn mà, có ai như hắn không?! Đã bực bội ra mặt rồi, lại còn phải giải thích chỗ mình bực cho cô vợ ngốc này. - "Hình chó thì thôi đi, còn đeo kích ở cổ?"
Tiểu Ân nghệch ra, thì ra ông xã của cô đưa bộ mặt như người ăn phải thuốc súng là do cái avatar, cái này thì có gì khó, thay là xong mà.
"Nếu anh không thích cún con, để em thay avatar khác nhé?"