"Đàm Tiểu Ân, cậu có phải đang nhắn tin ngoại tình với người đàn ông khác?"
"Đàm Tiểu Ân, cậu có phải đang nhắn tin ngoại tình với người đàn ông khác?"
Nghe được câu hỏi hết sức vô lý khiển Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, ngoảnh về phía bên cạnh nhìn Vụ Hân.
Ngoại tình? Ai? Cô á?
"Cậu đừng nhìn mình như vậy, mình hiểu mà. Nhưng Tiểu Ân, trong tình yêu và hôn nhân điều cấm kỵ nhất chính là lừa đảo tình cảm như vậy. Cho dù cậu có muốn hồng hạnh vượt tường cỡ nào đi nữa thì trước hết phải cắt đứt quan hệ với người ta đã chứ?"
"Cậu là bạn mình, mình không thể trơ mắt nhìn cậu đi vào con đường tội lỗi ấy được."
Vụ Hân nắm chặt tay cô, thành khẩn chỉ bảo. Hận không thể nói ra hành động của Đàm Tiểu Ân bây giờ có bao nhiêu xấu xa. Tuy không biết chồng Tiểu Ân là ai, nhưng Vu Hân vẫn nên giúp đỡ một phen.
Đàm Tiểu Ân chớp mắt liên tục, mãi mới nói một câu hoàn chỉnh.
"Mình không có ngoại tình, Vu Hân, cậu nghĩ cái gì vậy?"
Nói đoạn cô đưa ra điện thoại đang mở dao diện nhắn tin cho Vu Hân xem. Tên người nhắn tin đề mục to nhất "chồng yêu", ảnh avatar là hình anime nam trông vô cùng soái. Nhìn xuống Vụ Hân càng hoảng hơn khi ảnh nam này lại là ảnh cặp với Tiểu Ân. Miệng không khép lại được...
"Cái avatar..."
"Thì cậu chỉ mình mà, phải đánh dấu chủ quyền!"
Thôi xong rồi, Vu Hân ơi là Vu Hân, ngươi vậy mà tiếp tay cho bạn mình làm chuyện xấu.
"Không phải chứ, mình nhớ rõ là cho chồng cậu một cái avatar vô cùng khác, cậu không lừa được mình đâu!"
"Ya, cái ảnh ấy, chồng tớ không thích. Anh ấy nói vì sao lại đặt avatar anh ấy là chó, còn là một con chó có xích treo ở cổ. Vậy nên mình đã đặt avatar lại bằng ảnh chibi hồi lâu mình vẽ. Nhìn đi, anh ấy là một soái ca phải hay không nè?" - Vừa nói cô vừa khoe cái avatar cho Vu Hân xem.
Nhìn người con gái cũng giống Đàm Tiểu Ân. Nhưng thật sự trên đời này có nam nhân đẹp trai như vậy sao? So với Doãn Lập Thành có hơn chứ không kém. Cái nhếch mép cũng đáng yêu như vậy?
"Đúng đẹp trai nha, với cậu rất hợp đôi."
Nghe vậy, Đàm Tiểu Ân cười tít mắt, còn chưa được bao lâu đã phụng mặt xuống ỉu sìu. Nhìn vào bảng tin nhắn, chỉ duy nhất tin của cô và dòng chữ đã gửi nhỏ xíu dưới góc.
Aizzzz, chồng cô còn chưa xem nữa, thật đau lòng quá mà...
Vu Hân biết là cô gái ngốc không làm chuyện xấu thì thở phào, thấy Tiểu Ân không có tâm trạng thì rón rén rời khỏi, ý định xuống canteen trường mua cái gì cho cô ăn.
Đàm Tiểu Ân không để ý, cả người nằm dài trên bàn, điện thoại để úp xuống cách đó không xa.
Ting.
Vừa nghe thấy tiếng rung của điện thoại, Đàm Tiểu Ân đã bật người dậy, cầm lấy điện thoại, màn hình chờ hiển thị tin nhắn từ chồng yêu. Cô giống như trẻ con được nhận kẹo ngọt, trong lòng vui vẻ muốn hét lên. Từ từ thu lại biểu cảm lố bịch của mình, hít thở sâu mới bấm vào.
"Mới xuống máy bay, không thấy tin nhắn. Học cũng đừng quên ăn cơm đấy."
Ngón tay gõ lên điện thoại phát ra tiếng động, chỉ cần chưa đến năm giây đã gửi câu trả lời.
"Vâng, ông xã cũng vậy. Không được bỏ bữa."
Phía sau còn rất nhiều, Đàm Tiểu Ân hí hửng viết. Song lại nhận được chữ "Ừm" ngắn gọn của ông xã. Có hơi hụt hẫng một chút, nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại tinh thần, nhắn lại một tin nhắn ngắn hơn. Tuy nhiên chưa kịp gửi đi, điện thoại rung lên tiếng cuộc gọi tới.
Tim của cô nhảy dựng, là của ông xã cô gọi tới.
"Alô?"
"Tôi đang bận tay, không tiện nhắn tin. Cô muốn nói gì nói đi?"
"Anh... Chỗ anh lúc này là mấy giờ?"
"12 giờ."
12 giờ, vậy là cách tận 4 tiếng. Cô phải ghi nhớ để có gì gọi điện cho tiện.
"Âu Minh Triết."
"Hửm?"
"Anh đi mấy ngày về?"
"Sao vậy? Nhớ à?" - Kèm theo phía sau, Đàm Tiểu Ân nghe thấy tiếng cười trầm ấm của Âu Minh Triết. A, thật là, ông xã cười mà cô không được nhìn thấy.
"Ưm, nhớ! Chưa gì đã thấy nhớ ông chồng đẹp trai của em rồi.