"Nếu cậu lo về chuyện viện phí thì không cần đâu. Chỉ cần tôi xuất viện, liền trong hôm đó trả hết nợ cho cậu."
Đường Tịnh Thị nói xong liền kéo chăn lên che hết khuôn mặt tái sắc vì bệnh của mình. Cả người cuộn tròn trong chăn.
Bạch Phong Vũ cho dù muốn phản bác lại cũng không biết nên nói như thế nào. Chị gái nhạt nhẽo này rõ ràng cố tình hiểu sai câu hỏi quan tâm của cậu ta mà. Đã vậy còn không cho cậu ta cơ hội để giải thích nữa?! Bạch Phong Vũ cậu đây là ai chứ, liệu rằng mấy khoản tiền nhỏ này có thể làm khó cậu ta chắc?
Bạch Phong Vũ nâng tay lên, vuốt ngược tóc mái ra sau, khuôn mặt soái khí có phần bất đắc đĩ, ậm ờ xem như đồng ý.
Được rồi, lần này là do cậu ta không biết ăn nói, đã hỏi phải câu không nên hỏi. Vậy thì cậu ta đành thuận theo ý bệnh nhân vậy.
Nghĩ đoạn, Bạch Phong Vũ tiếp tục tiến đến cửa phòng bệnh. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, trả lại sự yên tĩnh cho Đường Tịnh Thi.
Phòng làm việc rộng rãi, cửa sổ được làm bằng kính trong suốt, chỉ cần nhìn ra bên ngoài thì toàn bộ cảnh sắc của Willow đều có thể thu vào trong mắt.
Âu Minh Triết trong người phơi phới. Ngồi trên ghế của mình, chốc chốc khoé môi nhếch lên, cười vô cùng vui vẻ.
Doãn Lập Thành ngồi đối diện, với diện mạo như được đón gió xuân kia của tên mặt lạnh có phần không thích nghi kịp.
Đầu tiên phải nói, hôm nay là họp bàn chuyện hợp tác giữa Doãn thị và Âu thị, người có nguyên tắc như Âu Minh Triết lại đến trễ đã khiến toàn nhân viên đứng hình mất vài phút. Sau đó trong cuộc họp còn vô cùng thoải mái, chuyện trò với nhân viên bên anh toàn vấn đề về tán gái?! Mục đích cuộc họp chưa thành thì đã kết thúc. Toàn bộ sự việc nhanh thoăn thoắt khiến Doãn Lập Thành anh nắm bắt không được trọng điểm.
Doãn Lập Thành một tay chống cằm, đôi mắt đăm chiêu nghiền ngẫm. Mãi một lúc sau, vì không thể nhịn được cái nụ cười kia mà Lập Thành phải cất tiếng
"Cậu tắt ngay cho tôi cải nụ cười như nhận được mùa xuân kia đi. Thật khiến người khác nổi da gà mà!"
Âu Minh Triết khẽ lườm anh một cái, Doãn Lập Thành cũng không vừa, cau mày hướng thẳng mắt nhìn. Cả hai đối chọi bằng mắt vài phút, sau cùng vẫn là Doãn Lập Thành chịu nhịn cất tiếng phá vỡ bầu không khí này trước.
"Âu Minh Triết"
"Chuyện gì?"
"Cậu đêm qua làm cái gì với Vợ nhỏ rồi hả?" - Sau cùng Doãn Lập Thành vẫn là không nhịn được tò mò.
Thật không ngờ cô vợ nhỏ mà Âu Minh Triết giấu kín như bưng kia lại là cô nhóc tiệm sách bà Trương. Anh từ trong miệng cô gái nhỏ xinh đẹp kia biết được cô có chồng. Nhưng làm sao mà tưởng tượng nổi chồng cô là tên mặt lạnh này chứ?
"Vợ tôi, tôi làm gì cậu quản được sao?"
"Ây không phải, nhưng mà... Cậu có biết vợ nhỏ của cậu đang làm thêm không?"
Bên kia Doãn Lập Thành ngạc nhiên đến nói năng cũng có phần lắp bắp. Bên này Âu Minh Triết vẫn một dáng vẻ ung dung. Chẳng qua, dưới đáy mắt sau thẳm kia, mỗi khi Doãn Lập Thành có lời nói quan tâm đến Đàm Tiểu Ân, liền sẽ loé lên ánh sáng kì dị.
"Có."
"Cậu... Cái tên này, tiền bạc cậu nhiều như vậy, hà tất gì để vợ cậu bươn chải?"
"Cô ấy không biết tôi giàu."
Doãn Lập Thành lúc này ngơ luôn rồi. Không phải chứ, chuyện Âu Minh Triết giàu có đến cả mấy đứa trẻ con bắt đầu hiểu chuyện đều biết, vậy mà...
"Sau đó thì sao? Cô ấy không biết, chẳng lẽ cậu không nói cho cô ấy biết" - Vừa nói, Doãn Lập Thành vừa với tay đến cốc nước trên bàn, hợp một ngụm cho đỡ khát.
Âu Minh Triết cong môi, từ tốn nói: "Tôi muốn một lần trải nghiệm được bao nuôi."
Phụt...
Toàn bộ nước trong miệng của Lập Thành đều phun ra ngoài, nhưng vì cách xa nên không có trúng đến người Minh Triết.
"Cậu... Khụ khụ... Cái tên bệnh hoạn này... Khụ..."
"Không cần phản ứng thái quả thế đầu. Tôi còn tưởng cậu ganh tị chuyện vợ tôi đối xử tốt với tôi như vậy."
Doãn Lập Thành nghe vậy tức nghẹn, Âu Minh Triết hằn rõ ràng đang chê bai công cuộc truy thê của anh đây mà. Hừ, có gì mà lên mặt đấy chứ, anh đây được gặp mặt vợ mình từ lúc nàng còn là đứa bé chưa mọc răng. Chứng kiến từng khoảnh khắc lớn lên của VỢ yêu. Hắn có cái gì mà lên mặt chứ!
Ôm một bụng tức, cũng không thể nào tiếp tục câu chuyện này nữa, Doãn Lập Thành đành hậm hực chuyển đề tài khác.
“Dương Lâm nghe nói sắp đến đây rồi đây."
Vừa nhắc đến Dương Lâm, lông mày của Âu Minh Triết khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm "Ồ" một tiếng.
Tên luật sư lưu manh kia có tới hay không tới thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ. Chỉ cần nhớ tới dáng vẻ đắc ý muốn đấm của cậu ta lần cuối cùng mà Minh Triết gặp thì hắn đã muốn dùng tay đấm cho vài cái...
Nhưng dù sao vẫn mang tiếng bạn nối khố cũng không thể tuyệt tình như vậy được. Âu Minh Triết chỉ đành tiếp thêm một câu.
"Rồi sau đó thì sao?"
"Tối nay chúng ta tụ họp đi, cũng lâu rồi anh em mình không có ngồi xuống cùng nhau trò chuyện rồi. Để tôi nhớ xem từ khi nào..."
"Kể từ ngày tên mặt trắng Dương Lâm kia phắt áo rời khỏi thành phố này để bắt đầu công việc truy thế dài dằng dặc." - Âu Minh Triết hừ lạnh, không đợi cho Doãn Lập Thành nhớ ra đã tự động nói thêm vào.
"A đúng rồi, chậc, mới đó đã hơn một năm rồi chứ chẳng chơi." - Lập Thành gật đầu, vuốt cằm cười khẽ.
Dương Lâm trong lời của hai người họ thực chất là một đại luật sư. Chỉ cần là người biết về luật pháp thì chắc chắn sẽ biết tới Dương Lâm. Trong thương trường cũng như giới luật sư, cậu ta được biết đến với biệt danh "Quỷ vương với khuôn mặt thiên thần".
Gọi là quỷ vương cũng chẳng sai chút nào, bởi vì trước nay, người được cậu ta bào chữa chưa bao giờ bị thua kiện. Nhưng chỉ cần phật ý cậu ta, cậu ta có thể trong tích tắc biến người đó trở thành người có tội. Còn bị nhận án tù lớn nhất. Chưa bao giờ, trong cuộc đời làm luật sư bào chữa của mình, cậu ta nếm mùi thất bại cả.
Với khuôn mặt lại gốc Á Âu, cậu ta thừa kế hết những gì đẹp nhất của hai dòng máu mang lại, đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy cùng với sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lúc nào cũng cười lên để lộ chiếc răng khểnh hack tuổi. Đã gần 30 nhưng ai cũng nghĩ rằng cậu ta còn chưa tới 25 tuổi. Đó chính là lí do có 4 từ phía sau trong biệt danh, khuôn mặt thiên thần".
"Vậy phụ trách gọi cho Lục Cảnh Nghi tôi giao cho cậu nhé Minh Triết?" - Doãn Lập Thành nở nụ cười thập phần vui vẻ, nói.
Âu Minh Triết gật đầu, đôi mắt màu hổ phách tản ra khí tức bình thản, đối với chuyện này không có gì khó khăn.
"Không thành vấn đề, nhưng cũng không biết cậu ta có thể đến hay không nữa."
Doãn Lập Thành nghe vậy có hơi bất ngờ, hướng mắt về Âu Minh Triết gặng hỏi: "Sao vậy?"
"Chẳng biết, cậu ta gần tháng nay như ăn thuốc súng nhiều quá, khuôn mặt xám xịt ra. Tôi cũng chẳng rảnh rang gì mà hỏi" - Âu Minh Triết nhún vai, lắc đầu không biết.
Doãn Lập Thành gật đầu, xem như đã hiểu. Lục Cảnh Nghi trước nay kiệm lời, đối với đời tư của mình càng không muốn nói nhiều. Ba người họ đã cố gắng sửa, để cậu ta có thể nói nhiều hơn một chút. Những kết quả thu về vẫn là con số không tròn trĩnh. Lâu dần, bọn họ cũng không khuyên nhủ gì nữa, đến giờ cũng đã quên khuấy đi.
"Cậu cứ gọi đi, không đến tôi sẽ qua thành phố A kéo cậu ta tới đây cho. Được rồi, không còn sớm gì nữa. Tôi đi mua vài cuốn truyện cho bé Hân nhà tôi đây." - Doãn Lập Thành đưa khuôn mặt hạnh phúc như ở trên mây, chào tạm biệt vài tiếng. Sau đó thì dứt khoát hướng ra ngoài cửa rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn phút chốc chỉ còn mình Âu Minh Triết. Dựa lưng ra sau ghế, hắn nhắm mắt an tĩnh. Không biết là suy nghĩ cái gì, giây tiếp theo đã nhìn thấy khoé môi hắn tạo thành một đường cong mê người.
Gì chứ, Dương Lâm lần này làm sao mà có thể lên mặt được nữa. Hắn giờ đây đã không còn là hắn của một năm trước nữa rồi.
Đang lúc suy nghĩ nhập tâm, Âu Minh Triết lập tức thức tỉnh nhờ tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, không ai khác là của Chu Việt.
Cậu dáng điệu hớt hải như bị ma đuổi, nhìn thấy tổng giám đốc thì lắp bắp mãi vẫn chưa nói được khiến Âu Minh Triết có phần mất kiên nhẫn.
Cho đến hơn 2 phút sau, Chu Việt mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tổng giám đốc, có người tìm ngài. Người đó trang phục chỉnh tề, nhưng có nhãn mác của quân nhân, hình như không phải là người ở đây. Còn có, còn có khuôn mặt hằm hằm trông vô cùng đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác luôn không chừng đấy."
Âu Minh Triết nghe đến miêu tả của Chu Việt, thầm cười trong lòng. Không cần gọi thì người đã xuất hiện rồi sao? Xem ra số của hắn vẫn tốt chán.
Hắn không cần suy nghĩ nhiều, một hai tiếng liền lập tức đứng dậy. Trước ánh mắt lo lắng của Chu Việt, bước đến thang máy dành riêng cho mình, chuẩn bị đi xuống dưới sảnh.
Ở bên kia, Lục Cảnh Nghi một thân phục trang màu xanh rêu vô cùng phong độ. Cùng với khuôn mặt và vóc dáng hoàn hảo đứng giữa đại sảnh, thu hút không ít ánh nhìn ái mộ của nhân viên nữ.
Nhưng trong lòng của Lục Cảnh Nghi lúc này như lửa đốt, làm sao còn quan tâm gì với mấy thể loại liếc mắt đưa tình buồn nôn kia chứ!
Mắt thấy bóng dáng Âu Minh Triết xuất hiện trong thang máy, Lục Cảnh Nghi liền đi tới, bước chân có lực nhanh chóng đứng trước mắt của hắn.
"Âu Minh Triết, tôi cần cậu giúp."
Âu Minh Triết mới vừa xuống, đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Cảnh Nghi đập trước mắt. Khuôn mặt Cảnh Nghi không tra ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng Âu Minh Triết biết rõ, anh lúc này đang vô cùng khẩn trương.
Không cần nói nhiều, Âu Minh Triết cũng bị ánh mắt khẩn trương xen lẫn lo lắng bất an kia của Lục Cảnh Nghi doạ sợ. Trên đời này, phàm là thứ có thể khiến Lục Cảnh Nghi trưng ra ánh mắt kia không nhiều. Lần này còn đứng trước cảnh đông người như thế này nhờ sự giúp đó của hắn. Có thể thấy chuyện này đối với anh vô cùng cấp bách.
"Lục Cảnh Nghi, có gì bình tĩnh lại một chút, lên phòng làm việc của tôi rồi chúng ta lại bàn bac sau."
Dứt lời, Âu Minh Triết lập tức kéo Lục Cảnh Nghi vào trong thang máy. Bỏ lại sau lưng không ít ánh mắt ngơ ngác của nhân viên.
Đợi khi thang máy được đóng lại. Phía sau truyền đến tiếng "bà" vô cùng lớn của rất nhiều nhân viên nữ. Ngoài ra còn có tiếng trò chuyện.
"Cô thấy không, trời đất, người đâu mà lại phong độ đẹp trai đến như vậy chứ. Bộ đồng phục đó là của quân nhân đúng không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, mà nhìn rất lạ nha, hình như không phải quân phục của thành phố Willow mình nhỉ?"
"Ôi trời, cho dù là người ở đâu đi nữa, với khuôn mặt ấy thì tôi cũng đủ rồi."
"Công nhận, Âu tổng của chúng ta toàn quen biết với cực phẩm nam nhân cả nhỉ? Cứ tưởng mình Doãn tổng, nay lại thêm một soái ca quân nhân nữa."
Chu Việt nhíu mày, ho khan hai tiếng, đánh chủ ý lên mấy nhân viên nữ đang buôn dưa lê kia.
"Còn nói nữa thì tôi không chắc các cô còn giữ được công việc này để buôn dưa như vậy nữa đâu."
Chỉ một tiếng, tập thể người lập tức im lặng, người nào người ấy trở về vị trí của mình. Chu Việt khẽ hất gọng kính lên một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Thật không ngờ rằng lời nói của bản thân lại có giá trị như vậy.
Trở về với biệt thự Âu gia.
Trong gian phòng bếp rộng rãi lan toả ra mùi hương thơm ngon của đồ ăn, xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái. Đàm Tiểu Ân vui vẻ ngồi trên ghế, đong đưa chân của mình qua lại không theo trật tự. Cả khuôn mặt đều rạng rỡ như hoa, hàm răng trắng đều cười lên lập tức khiến người khác phải yêu thích.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn rõ nụ cười đó không phải tự nhiên mà tới. Nó thực chất xuất phát từ cuộc trò chuyện với người trong điện thoại. Đúng vậy, Đàm Tiểu Ân lúc này đang call video Với Vu Hân.
"Ra là vậy, thứ nước đó là rượu sao? Mình còn tưởng rượu sẽ cay cay, chát chát. Thật không ngờ rượu cũng có vị ngọt ngọt pha chút đắng nha." - Đàm Tiểu Ân nói xong, không quên múc một thìa cơm bỏ vào trong miệng của mình.
Vu Hân ở màn hình bên kia thì cười nghiêng ngả. Cô ấy vừa mới đi học về, trên tay bên kia vẫn còn cầm theo vài quyển sách.
"Vậy tối qua về chồng của cậu có mắng gì không?"
Lắc đầu liên tục thay cho câu trả lời. Không những không mắng nha, còn dạy cho cô cách tạo em bé nữa.
Nhưng vào trong mắt của Vụ Hân, diễn biến câu chuyện lại đi theo chiều hướng hoàn toàn khác. Khuôn mặt cô ấy xám xịt lại, lo lắng hỏi dồn: "Không mắng, chẳng lẽ còn đánh cậu sao? Tiểu Ân cậu đừng sợ, cứ nói cho mình biết, mình sẽ đi đòi công đạo cho cậu."
Ai mà không biết cái tính cách quỷ quái của Âu Minh Triết cơ chứ. Lúc nhìn thấy toàn thân hắn bị bao phủ bởi hắc khí, dùng tốc độ kinh người bước đến chỗ Vu Hân, cô ấy suýt chút nữa là bị doạ sợ rồi. Huống chi, Đàm Tiểu Ân lại là vợ của tên đó, nói không chừng đi về còn bị hắn ta đánh...
Vu Hân nói cũng không có sai, đúng là đánh. Nhưng là đổi kiểu đánh khác kích thích hơn mà thôi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, trong đầu lại nhớ đến lời nhắc nhở của hắn ban sáng: "Chuyện này là chuyện riêng của vợ chồng, em đừng có mà đi kể lung tung đấy nghe chưa bé ngốc?"
Nếu Âu Minh Triết đã nói như vậy thì Đàm Tiểu Ân đương nhiên sẽ không nói ra thôi, nhưng Vì kỹ thuật nói dối quá dở, thành ra lời nói dối của cô vào trong mắt của Vụ Hân lại trở thành biện hộ cho tên chồng lưu manh. Nhưng Đàm Tiểu Ân ngốc nghếch đã kiên quyết không muốn nói, Vu Hân đương nhiên sẽ không truy cứu nữa.
"Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Nhưng mà, Tiểu Ân, mình có điều thắc
mắc."
"Thắc mắc?"
"Cậu bảo chồng cậu rất nghèo phải không?"
"Um, đúng rồi. Minh Triết đến thức ăn phải ăn cầm kiệm lại. Còn rất đáng thương, đã nghèo như vậy, Âu lão gia còn không thương anh. Ông ấy nhiều tiền như vậy, lại không thèm tăng lương cho chồng mình. Cậu nghĩ xem có tội không? Vẫn may, anh ấy giờ đây đã có mình đấy!"
Vu Hân nghe xong, đơ toàn tập luôn rồi, mãi lúc sau mới cất tiếng hỏi được: "Là ai, là ai nói với cậu như vậy?"
"Là mình tự thấy mà, rõ ràng như vậy còn gì?!" - Đàm Tiểu Ân nhìn biểu cảm của Vu Hân, nhíu mày khó hiểu đáp lại.
"Âu Minh Triết cũng không giải thích gì với cậu hay sao?"
"Anh ấy phải giải thích cái gì?" - Đàm Tiểu Ân bắt đầu hoang mang rồi nha...
Bên đầu giây bên kia, Vu Hân cũng hoang mang không kém... Gì đây, tên họ Âu kia rốt cuộc là đang toan tính chuyện gì vậy? Tiền tài tiêu sài đến đời con cháu sợ cũng không hết, bây giờ lại để cho vợ mình than nghèo.
Vu Hân thật muốn hét lên với cô gái ngốc kia rằng: "Âu Minh Triết mà nghèo cái rắm!"
Nhung lời đến miệng vẫn phải nuốt xuống... Âu Minh Triết gia Vu Hân không quản nổi. Chỉ tội nghiệp cho Đàm Tiểu Ân, không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức với tính khí hỉ nộ vô thường của tên kia rồi.
"Không, không có gì đâu."
Haizzz, chuyện gia đình người ta, Vu Hân cô cũng ngại phải xen vào.
Đàm Tiểu Ân sau khi kết thúc cuộc gọi với Vụ Hân, liền nhìn thấy tin nhắn của Âu Minh Triết, nội dung gửi đến đại loại là tối nay sẽ về nhà rất muộn, bảo cô ăn cơm trước, có gì đừng có chờ hắn về.
Đàm Tiểu Ân nhún vai, sau đó bấm gửi một nhãn dán dễ thương với ý nghĩa đồng ý. Hắn về muộn cũng không phải là chuyện lạ, phàm là những lúc hắn trở về nhà, Đàm Tiểu Ân đã trùm kín trong chăn ngủ ngon lành rồi mà.
Chẳng mấy chốc trời đã chuyển tối.
Người chọn điểm hẹn là Dương Lâm, cậu ta nhanh chóng đã lấy một phòng vip của Remica, quán bar nằm ở trung tâm Willow trở thành nơi hẹn.
Đến cùng Dương Lâm là Doãn Lập Thành, cả hai ngồi tán gẫu được một hồi lâu sau thì Âu Minh Triết cùng Lục Cảnh Nghi mới bắt đầu bước vào. Bốn con người tụ họp lại một chỗ, vừa hay tạo thành "tứ gia" trong truyền thuyết.
Bốn con người, bốn loại kiểu cách khác nhau. Vậy mà lại có thể trở thành thân thiết đến như vậy, nói ra cũng cảm thấy thật kì lạ.
Dương Lâm tóc vuốt cao, để lộ vầng trán trơn bóng cùng với đôi mắt đen láy đang hiện rõ ý cười nồng đậm. Không bất ngờ gì khi cậu ta chính là người bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Nhiều ngày không gặp, hình như các cậu vẫn thế?"
Doãn Lập Thành cong cong khoé môi, khí chất nhu hoà ôn nhã, đối với câu hỏi xã giao kia vô cùng từ tốn đáp trả.
"Giống thì có giống, bất quá vẫn có chút khác..."
Còn chưa kịp để Lập Thành nói xong, Âu Minh Triết đã dương đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng lườm Dương Lâm đang rung đùi kia: "Tôi có vợ rồi."
Câu nói này chẳng qua là một cầu thông báo rằng hắn đã có vợ rồi. Những hình như ẩn ý không phải là như vậy. Cả ba người nam nhân còn lại đương nhiên hiểu được dụng ý sâu xa của câu đó rồi.
Câu này thực chất có nghĩa là: "Không cần lên mặt làm gì, hắn đã dẫn đầu bốn người rồi."
Dương Lâm là người chưa biết tin, đương nhiên sẽ vì chuyện này mà đứng hình vài giây. Người phản ứng nhanh nhất bây giờ chuyển lại cho Lập Thành, anh nhanh chóng cất tiếng bác bỏ.
"Cậu kết hôn như vậy không tính!"
Âu Minh Triết nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Sao lại không tính?"
"Cậu là do Âu lão gia bắt ép mới lấy, vậy không tính."
"Tôi cùng vợtương kính như tân, ôm đã ôm, hôn đã hôn, những việc Vợ chồng cần làm với nhau cũng đã làm. Cô ấy còn được tôi công nhận là nữ chủ nhân, ai dám nói không tính. Lần sau gặp, ít nhất các cậu phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu!"
Âu Minh Triết nói ra những lời như vậy mà khí chất cao ngạo bất phàm lại giống như đang bàn chuyện làm ăn. Khiến ba con người, sáu cặp mắt thay phiên nhìn nhau, câm nín.
Quả nhiên người ta nói không sai, thứ đáng sợ hơn một tên biến thái, chính là một tên biển thái mặt dày nhiều tiền, đã là biến thái còn ra vẻ chính nhân quân tử. Mà vừa hay, nơi đây lại tụ họp rất nhiều thành phần trong đó...
Chuyện này xuất phát từ nhiều năm trước, khi mà có một lần bốn người thử phần bề cao thấp. Nhưng kết quả nhận thấy là hoà. Vì không chấp nhận chuyện này, ngay từ ban đầu bọn họ đã giao kèo rằng, chỉ cần ai cưới được người vợ trong lòng mình trước tiên sẽ nghiễm. nhiên là người đứng đầu. Không nhất thiết phải gọi một tiếng đại ca, nhưng mà tiếng chị dâu thì nhất định không thể thiếu. Ít nhất phải gọi lấy một lần.
Lúc trước cả ba bọn họ đều đã có đối tượng theo đuổi. Chỉ có mình Âu Minh Triết vẫn là nam nhân chưa bước qua bể tình. Tất cả đều nghĩ rằng hắn sẽ trở thành cậu út trong nhà, đều chọc hắn... Nhưng chỉ mới hơn một năm, mọi chuyện đều xoay vòng vòng như vậy? Cậu ta cư nhiên là người cưới vợ đầu tiên?!
Dương Lâm lúc này mới hoàn hồn lại được, ngay tức khắc Vỗ bàn kháng nghị.
"Không đúng, không thể như vậy được, An Di nhà tôi cũng đã có tiểu gia hỏa đang sống nhờ
đâu trong bụng cô ấy được bốn tuần rồi. Xét về lí thì tôi mới là người đầu tiên!"
Cả ba người đều bất ngờ, không ngờ tên này vậy mà đánh nhanh thắng nhanh như vậy, đến cả tiểu nhóc tì cũng có rồi? Riêng Âu Minh Triết không phải là bất ngờ, mà là có chút ghen tị. Gì chứ hắn hôm qua mới được ăn thịt, vậy mà tên này đã có đứa nhỏ khoe khoang rồi?
Tuy vậy, Âu Minh Triết bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nói với Dương Lâm.
"Giấy kết hôn đâu?" - Âu Minh Triết thả lỏng cơ thể, với tay lấy từ trên bàn một ly Old Fashioned. Chất lỏng màu vàng cam độc đáo cổ điển cử thế được giữ lại bởi những ngón tay thon dài có lực của nam nhân. Hắn cong cong khoé môi, sóng mắt nhìn Dương Lâm càng thêm tự tin.
"Không có giấy kết hôn làm bằng chứng thì đừng mơ Tiểu Ân nhà tôi gọi vợ cậu tiếng chị dâu."
Doãn Lập Thành và Lục Cảnh Nghi cũng gật đầu tán thành.
"Cái này... Chậc, đáng lẽ đã đăng ký kết hôn từ tháng trước rồi... Sau đó có vài chuyện xảy ra. không theo kế hoạch."
"Tóm lại là vợ cậu bỏ trốn rồi?" - Doãn Lập Thành vắt một chân lên đùi mình, khoé miệng không kiểm soát được mà nhếch lên tạo thành nụ cười cao hứng khi người khác gặp nạn.
"Ừm, có thể nói là như vậy." - Dương Lâm không giấu giếm làm gì, lập tức gật đầu. Anh còn không biết bản thân đã làm cái gì sai, mới vừa mang vợ về nhà chưa được bao lâu, cô ấy đã nhân lúc anh sơ sẩy nhất mà biệt tăm biệt tích.
Vừa mới biết bản thân được làm cha, toàn bộ cảm xúc đều ngập trong hai chữ "hạnh phúc". Lại ngay trong buổi hôm đó nhận được tin An Di chạy đến sân bay bỏ trốn...
Đến cả chính Dương Lâm lúc đó còn nghi ngờ, có phải bản thân là con ghẻ của ông trời sinh. ra hay không nữa.
Ấy vậy, sau khi nghe xong lời thú nhận của Dương Lâm, Âu Minh Triết cùng Doãn Lập Thành. không nhịn được cười lớn, làm cho soái ca Á Âu tức xì khói mà không biết phải xã
Từ đầu đến cuối ai cũng lên tiếng trò chuyện, chỉ riêng Lục Cảnh Nghi là giữ im lặng, đôi mắt màu lam nhạt ánh lên vẻ lo lắng.
Từ đầu đến cuối ai cũng lên tiếng trò chuyện, chỉ riêng Lục Cảnh Nghi là giữ im lặng. Điều này nhanh chóng đã khiến cho Dương Lâm và Doãn Lập thành để ý. Hai người nhìn sang Âu Minh Triết, muốn hỏi xem là có chuyện gì với tên khô khan này vậy. Âu Minh Triết nghiêng đầu sang, chậc lưỡi nói.
“Còn gì khác nữa, nữ nhân gây ra đó.”
“Nữ nhân? Có lầm không vậy?” – Lập Thành há hốc miệng. Dương Lâm còn khoa trương hơn nữa, hai tay liên tục dụi mắt, muốn kiểm chứng xem mình có phải đang cùng một tên Lục Cảnh Nghi giả mạo trò chuyện hay không.
Lục Cảnh Nghi rốt cuộc không nhịn được nữa, đôi mắt màu lam nhạt tản ra hơi lạnh, trong một giây quét qua ba con người trong phòng. Hừ lạnh, cất tiếng biện minh cho bản thân.
"Là người dưới trướng của tôi. Với tư cách là cấp trên, quan tâm là nhiệm vụ tôi nên làm."
Đương nhiên, ba người còn lại cũng không phải là mấy kẻ ngốc, làm sao mà tin được lí do củ chuối kia của Lục Cảnh Nghi nói ra chứ.
Tuy biết là vậy, nhưng ba người bọn họ vẫn quyết định giữ im lặng. Chẳng phải là lo lắng đến cảm nhận của Lục Cảnh Nghi gì cả. Chẳng qua ba tên này đều đang ngấm ngầm chờ một ngày trời xanh mây trắng, cái tên đầu gỗ này tự vả mặt vì những câu nói ngày hôm nay mà thôi.
"Được được, không nói nữa. Nhưng mà cô gái "cấp dưới" mà cậu nói đã xảy ra vấn đề gì rồi à?" - Dương Lâm chống tay lên cằm, nhếch lông mày lên một chút, tò mò hỏi.
"Vì hoàn thành nhiệm vụ mà biến mất mấy tháng rồi, nghe được mật tin báo rằng lần cuối khuôn mặt cô gái này xuất hiện là ở bến cảng của thành phố A. Bây giờ có lẽ là đã bị bán đi nơi đâu rồi cũng nên." - Âu Minh Triết nhàn nhạt cất tiếng, từng câu từng chữ đều khiến cho Lục Cảnh Nghi đứng ngồi không yên, đôi lông mày rậm khí phách đã nhíu chặt từ khi nào.
Doãn Lập Thành cũng biết chút ít về nhiệm vụ của Lục Cảnh Nghi, ánh mắt loé lên tia nghi hoặc, hỏi:
"Vụ buôn nội tạng người?"
"Ừm" - Không ai để ý, bàn tay rắn chắc của Lục Cảnh Nghi lúc này đã nắm chặt thành quyền. Sâu trong đôi mắt màu lam nhạt xuất hiện sát ý.
Chậm một lúc, Lục Cảnh Nghi mới bắt đầu nói thêm: "Chiếc thuyền đó cập bến cuối cùng ở thành phố Willow này. Tôi đang nhờ Minh Triết cùng tôi rà soát thành phố một lần."
Dương Lâm và Doãn Lập Thành nhìn nhau, rà soát cả thành phố? Ai mà không biết, Willow này diện tích rộng như thế nào, mà cho dù nếu nó nhỏ thì đầu thể nói soát là soát được? Tên thống tướng này... Rõ ràng quan tâm người ta như vậy, thế mà còn giảo biện.
"Nói như vậy chúng tôi cũng có thể giúp được. Nói chứ mấy vụ phá án này đầu óc của tôi nhạy lắm đấy. Doãn Lập Thành thì có cả một đội hình riêng để kiểm soát cô vợ nuôi từ bé, rút ra mấy người đi tìm chung với Âu Minh Triết chắc cũng không thành vấn đề đâu" - Dương Lâm nói xong thì cười hì hì để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, nháy mắt với Doãn Lập Thành ở một bên.
Lập Thành thì không vui như vậy, hai mắt trừng lớn nhìn tên luật sư bề ngoài phong tình cuốn hút kia. Thân là bạn tốt, vậy mà dám điều tra vật chất của anh à? Không phải, quan trọng là còn biết đến những người giám sát Vu Hân...
Dương Lâm nhìn một cái đã đọc được ý nghĩ của Doãn Lập Thành, ngay sau đó liền lập tức xua tay giải thích.
"Ây ấy, Lập Thành đừng nhìn tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi như vậy. Không phải lỗi của tôi mà... Cậu cho nhiều người giám sát như vậy, năm ngoái trước khi rời đi tôi còn trò chuyện với một trong những thủ hạ của cậu nữa là."
"Được rồi, Lập Thành đừng trừng nữa. Chuyện của cậu cả đám này đều biết rồi" - Âu Minh Triết thở dài.
"Biết hết rồi?" - Doãn Lập Thành đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhìn sang phía Lục Cảnh Nghi để chứng thực, điều không ngờ tới lại là nhận được cái gật đầu của Cảnh Nghi.
Doãn Lập Thành không ngờ được chuyện này, miệng khẽ thốt lên tiếng "Wow" thật lớn. Vuốt tóc mái đen óng ra phía sau, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sau hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
"Vu Hận biết chưa?"
"Hình như là chưa đâu." - Dương Lâm cười tươi, đáp.
"Chưa là tốt, chưa là tốt."
Tảng đá vừa đang lung lay chuẩn bị rơi xuống của Lập Thành lập tức đứng yên, thở phào nhẹ nhõm. Lát sau mới hướng về phía Lục Cảnh Nghi tiếp tục vấn đề vừa nãy.
"Tôi cũng sẽ giúp một tay. Như vậy đi, Dương Lâm phụ trách lập kế hoạch, chúng ta cũng cấp người. Cũng không biết cô gái kia đã có thể trốn thoát khỏi bọn kia hay chưa nên không thể trực tiếp kêu một đội quân của cậu đi rà soát được."
"Ừm." - Lục Cảnh Nghi gật đầu, đối với chuyện này, anh đương nhiên biết rõ.
Dương Lâm cũng gật đầu nhất trí, tuy nhiên vẫn là nói thêm vào.
"Tôi có thể giúp nhưng không thể kè kè sát với các cậu lần tìm người. Tôi còn phải tìm vợ và con nữa."
11 giờ đêm, ti vi lớn vẫn còn chưa tắt. Trong căn phòng tối đen, ánh sáng từ màn hình ti vi phát ra trở thành nguồn sáng duy nhất. Bên trong đang phát một bản tin với tiêu đề: "Tội phạm buôn bán trẻ em vượt ngục, hiện đang lẩn trốn ở thành phố Willow"
Ảnh chụp tên tội phạm kia hiện ra, bên mắt phải của tên kia có một vết sẹo dài ghê rợn, cùng với điệu cười khoe hàm răng ố vàng...
Căn phòng kia đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào bên trong căn phòng tối om, làm người bên trong có thể nhìn rõ hình bóng người ở bên ngoài. Bước vào phòng là
một cô y tá, khuôn mặt bị che đi bởi một lớp khẩu trang vải. Cô gái kia nhanh chóng bật đèn lên, tiến lại về phía giường bệnh, với chức trách của mình, cô y tá lên tiếng khuyên nhủ.
"Bệnh nhân Đường Tịnh Thi, nếu muốn xem ti vi xin mở điện, nếu không sẽ làm hại đến đôi
mắt đẹp của bạn đấy. Mà còn nữa, đã gần 11 giờ rồi, tốt nhất là không nên xem ti vi mới đúng chứ."
Đường Tịnh Thi hé môi, nở nụ cười nhạt, gật đầu với cô y tá nhiệt tình này. Nhưng lần trong đôi mắt đẹp kia, có vài tia sáng không thể nắm bắt...
Ti vi nhanh chóng được tắt cẩn thận. Nhân viên y tá sau khi hoàn thành xong công việc của
mình cũng nhẹ nhàng bước ra bên ngoài. Trước khi đi còn không quên chúc Đường Tịnh Thi một tiếng ngủ ngon.
cửa được đóng lại, trả lại cho căn phòng một màu tối tăm. Trút ra một hơi thở dài không rõ tâm trạng... Ngoảnh đầu về phía cửa sổ. Bên ngoài kia là một bầu trời đầy sao. Từ trên tầng cao này vừa hay có thể nhìn thấy một phần quang cảnh của thành phố xa lạ.
Đường Tịnh Thi đương nhiên biết, thương thế của mình cũng đã gần hồi phục, sau khi hồi phục hẳn, cô lại tiếp tục tìm về thành phố của mình đảm nhận nhiệm vụ được giao.
Đột nhiên trong lòng có chút trống rỗng không rõ nguồn gốc...
Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của nữ nhân là tạp âm duy nhất. Nữ nhân nói không nhiều, chỉ có vài chữ. Sau đó lại trả về cho căn phòng không gian yên tĩnh vốn là của nó. Vài chữ kia vang lên rất nhỏ, tựa như tiếng thì thào...
"Tại sao nhỉ..."
Âu Minh Triết trở về biệt thự Âu gia là gần 12 giờ đêm. Bước vào phòng ngủ muốn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái trước khi đi tắm, nhưng lúc đi vào lại thấy cô không có ở trong này. Khẽ nhíu mày, cô gái ngốc này không biết đã ngủ gật nơi nào rồi?
Cứ mấy hôm lại có một đêm như thế này, Đàm Tiểu Ân không chịu ngủ trong phòng mà lại lăng xăng chạy vào phòng khác, không biết làm cái gì mà ngủ quên mất. Mấy lần hắn lo lắng không thôi, tự bản thân phải lật tung cả Âu gia lên để tìm bóng dáng của vợ ngốc đem về phòng mình ôm ngủ.
Chậc lưỡi, haizzz, có lẽ đêm nay cũng như vậy rồi. Hắn đành phải đi tắm trước, gội rửa mùi rượu trên người xong mới bắt đầu công cuộc đi tìm cô về. Nói chứ ôm cô trong lòng, cảm nhận hơi ấm cùng mùi thơm thanh khiết mà cơ thể cô tản ra mới có thể ngủ, dường như đã trở thành thói quen của Âu Minh Triết mất rồi. Đã là thói quen thì khó mà bỏ được, mà xem ra, Âu Minh Triết hắn cũng chẳng muốn bỏ làm gì.
Lần này không tốn thời gian lâu lắm, Âu Minh Triết đã tìm thấy cô ngủ gục ở trên bàn làm việc trong thư phòng, laptop vẫn còn mở. Nhanh chân tiến lại chỗ của Đàm Tiểu Ân, hắn cong lưng xuống, nhẹ nhàng bế cô gái ngốc đang ngủ say vào trong người, sau đó di chuyển lên phòng ngủ.
Trong lòng không khỏi thở dài. Lần này còn không thèm chọn giường để nằm, lại ngồi dưới
nền đá lạnh ngủ như vậy, đúng là không biết quan tâm đến bản thân gì hết mà.
Đắp chăn tử tế cho cô xong hắn mới xuống thư phòng tắt laptop của cô. Lúc chiều hình như Chu Việt có gửi cho hắn một tài liệu của đối thủ, coi bộ bây giờ cũng vừa lúc để xem luôn.
Nhưng khi nhìn thấy nội dung đang hiển thị trên màn hình laptop, Âu Minh Triết lập tức dừng lại toàn bộ động tác của mình lại, không chớp mắt mà ngồi xuống chiếc ghế phía sau.
Thứ làm cho Âu Minh Triết bất ngờ đến vậy chính là hình ảnh phác thảo một bức chibi vô cùng dễ thương. Nhưng cái thu hút ánh nhìn của hắn lại là khuôn mặt của bức chibi này. Lại lấy trong túi áo ra điện thoại của mình, cái hình này, ngoại trừ mái tóc cùng với bộ trang phục cổ trang ra thì so với ảnh avatar của hắn giống hệt. Phía dưới bức tranh còn có chữ ký cùng với tên tác giả Windwoll...
Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng cô rãnh rỗi đọc truyện giết thời gian mà thôi. Nhưng khi lướt xuống mới vỡ lẽ ra... Sau những bức tranh kia là trang văn bản dài, hình như là sườn cơ bản để vẽ ra chương truyện. Đọc một lúc, Âu Minh Triết không khỏi nhíu mày... Nội dung này thực sự rất quen.
"Nam nhân đứng giữa thời tiết hanh khô của mùa thu chẻ củi, phía trên đỉnh đầu là búi tóc nhỏ, được cố định bởi chiếc trâm cài bằng gỗ, tuy đơn giản nhưng lại phô diễn dung mạo tuyệt sắc.
Chỉ đáng tiếc, một nam nhân ngọc thụ lâm phong như vậy lại là một tên nghèo kiết xác, bên ngoài lạnh như vậy mà chỉ có mặc hai lớp áo lót mỏng, đến cả áo mặc ngoài cũng không có. Hắn ta trong xóm luôn bị mọi người bắt nạt, lại không biết phản kháng, đến cơm ăn cũng phải dành với đám cẩu gia của đám quan lại.
Tuy nhiên, ông trời không bất công với ai bao giờ, từ trong căn nhà nhỏ đối diện, một thiếu nữ xinh xẻo với nước da trắng hồng chạy tới, bên cạnh còn cầm theo một chiếc áo ngoài rất dài, nhìn sơ qua liền biết thiết kế của nữ giới, nhưng đã được chuyển biến thành cho nam giới có thể mặc được. Cô gái ấy chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt nam nhân. Nhân lúc hắn ta còn đang cúi thấp người chẻ củi, cô liền vòng tay qua cơ thể đang tản ra hơi nhiệt kia, đem chiếc áo ngoài hoàn chỉnh mặc trên người của nam nhân ấy.
"Nàng làm gì vậy?"
"Khoác áo cho tướng công, ở bên ngoài lạnh như thế này, thiếp đương nhiên phải bảo vệ sức khoẻ của chàng chu toàn rồi"
Kí ức ngay lập tức dội lại... Đây chẳng phải là câu mà Đàm Tiểu Ân đã nói lúc đứng trước cửa nhà hay sao. Nhìn sang ngày phát hành, là ngày hôm nay...
Trong đầu loé lên một suy nghĩ táo bạo, đây là cô vẽ ra sao? Không, đúng hơn là... Chắc chắn cô là người vẽ nó rồi!
Âu Minh Triết còn chưa kịp cao hứng khi biết vợ nhỏ của mình có tài năng tuyệt diệu như vậy thì bất chợt nhận ra có chuyện gì đó không đúng lắm. Lướt lên đọc đoạn văn bản lần nữa, phút chốc vui sướng trong lòng trên đà giảm kịch liệt, chuyển về con số âm...