Nghe được đáp án, khoé miệng của Vu Hân cứng ngắc. Gì chứ mấy loại đồ uống pha chế như thế này tưởng chừng không dễ say nhưng lại có sức ngấm vô cùng lợi hại. Mà Đàm Tiểu Ân hình như là lần đầu tiên uống rượu, như vậy càng dễ say hơn người bình thường.
Nhìn sang một bên, Đàm Tiểu Ân lúc này đang lấy hai tay chống cằm, ánh mắt phảng phất có phần lờ mờ, đang dương ánh mắt về phía Vu Hân.
"Là nước ngọt bị thiu rồi đúng không? Uống vào có bị đau bụng không vậy?"
"Cái này... Tiểu Ân, không học nữa, mình phải đưa cậu về..." - Nhân lúc mà cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để bước đi nha.
Sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác này...
Thôi rồi, nếu mà chồng của Đàm Tiểu Ân mà biết cô ấy đã đem Tiểu Ân đến một nơi như thế này, còn không chăm coi tốt cho Tiểu Ân, có khi nào sẽ lọc xương của Vụ Hân cô ra không?
Đàm Tiểu Ân lại không hiểu cho suy nghĩ của cô bạn, lắc đầu không chấp nhận.
"Không được, mình phải học hết trong đêm nay, mình không muốn tới đây học nữa đâu. Ồn chết đi được!" - Hai má của Đàm Tiểu Ân đã đỏ lên trông thấy, rõ ràng là rượu đã bắt đầu ngấm vào rồi.
Vu Hân dở khóc dở không biết phải làm sao. Đột nhiên, tiếng nhạc xập xình dừng lại. Khiến cho bao nhiêu con người đang phiêu trên nền nhạc cũng vì thế mà tắt hứng. Ánh mắt cau có nhìn về phía DJ, định lên tiếng trách mắng.
Nhưng toàn bộ đều phải ngậm miệng lại khi nhìn thấy phía trên bục đá là khuôn mặt yêu nghiệt đang tản ra hơi lạnh, giống như thú dữ đang nhìn một bầy dê non, chỉ cần một đứa động đậy liền lập tức bị hắn ta tiễn về phía bên kia thế giới, không còn thấy được ngày mai.
Làm sao mà bọn họ không run sợ cho được, khi người đàn ông đáng sợ nhất thành phố Willow đang dương ánh mắt giết người về phía bọn họ.
Quầy bar với sảnh nhảy cách nhau một bức tường, vì thế nên Vu Hân không nhìn thấy được Âu Minh Triết đang đứng ở nơi đó. Chẳng qua vì nhạc đột nhiên tắt đi làm Vu Hân có chút tò mò. Mắt thấy một người bưng bê đi qua, cô ấy vội túm lấy cánh tay của người đó hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Người phục vụ nghe được câu hỏi thì thở dài, sau đó mới trả lời.
"Là Âu thiếu, không hiểu vì sao một người như ngài ấy hôm nay lại tới đây nữa."
Vu Hân tròn mắt nhìn, nhưng vẫn biết ý mà thả tay cho người kia đi.
Ngồi lại bàn của người pha chế rượu, Vu Hân cau mày. Âu thiếu chẳng lẽ là Âu Minh Triết sao? Nếu Âu Minh Triết đã ở đây, chẳng lẽ Doãn Lập Thành cũng đang ở đây sao?
Đàm Tiểu Ân ở một bên hình như đã say thật rồi, gục lên bàn nhắm mắt mơ màng, không quan tâm trời trăng mây sao gì nữa. Cho đến khi nghe được tiếng của Vu Hân vang bên tai.
"Tiểu Ân, về, về thôi. Âu Minh Triết đột nhiên xuất hiện, hắn ta vô cùng đáng sợ, chúng ta còn lại, không chừng sẽ đắc tội tới hắn ta đó!"
Vu Hân nói là nói vậy, nhưng người cô sợ hơn là Doãn Lập Thành sẽ nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở nơi này nha...
Đàm Tiểu Ân nghe không rõ, duy chỉ có chữ "Minh Triết" là lọt tai, khoé miệng thiếu nữ cong lên ngọt ngào. Hai mắt vẫn nhắm chặt, không muốn rời khỏi chỗ ngồi.
"Minh Triết? Anh ấy hức... Anh ấy tan làm đến đón mình đấy!"
Vu Hân lấy tay đập trán mình một cái, thật không biết phải làm sao. Thôi rồi, Tiểu Ân ngoan ngoãn của cô ấy vì uống rượu mà nói mê sáng nữa rồi...
Nhưng Vu Hân không thể ngờ tới rằng, những gì Đàm Tiểu Ân nói đều hoàn toàn đúng sự thật. Âu Minh Triết thật sự đang tìm kiếm Đàm Tiểu Ân nha.
Hắn ta cả người đều tản ra hơi thở chết chóc, đi theo định vị mà đứng trước cửa bar Gibson. Khuôn mặt hắn đã đen hơn đít nồi rồi.
Vợ nhỏ của hắn cũng thật giỏi, vậy mà nhân lúc hắn không có nhà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau khi khiến cho toàn bộ đám lao nhao kia ngậm toàn bộ miệng lại, hắn bước xuống bục đá, tiến đến từng ngõ ngách để tìm ra cô nhóc hư hỏng kia.
Trong lòng một bụng tức giận, vợ nhỏ thường ngày nhu thuận như vậy, làm sao mà có thể biết đến những nơi như thế này. Nếu mà hắn biết được ai là người phía sau chỉ điểm cho cô, hắn chắc chắn sẽ trừng trị người kia thích đáng!
Đi một vòng đến quầy bar, Âu Minh Triết bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm ngủ ngoan ngoãn ở trên bàn. Người thiếu nữ bên cạnh thì liên tục kéo cô dậy. Khuôn mặt kia có chút quen mắt...
Đây chẳng phải là vợ nuôi từ bé của lão Doãn kia sao?
Được lắm, Doãn Lập Thành, vậy mà không biết quản vợ mình, lại để cô gái này mang vợ hắn đi đến nơi như thế này.
Lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Doãn Lập Thành. Anh ta còn chưa kịp ú ớtiếng gì thì đã bị Âu Minh Triết quát.
"Lập Thành, đến Gibson quản vợ cậu cho tốt vào!"
Sau đó thì bỏ điện thoại lại vào trong túi, chân như có lực, bước thật nhanh về phía của Đàm Tiểu Ân. Đứng trước mặt của cô, khuôn mặt hắn nghiêm trọng, gằn giọng.
"Đàm Tiểu Ân!"
Vu Hân nhìn một màn này thì hú vía, má ơi...
Âu Minh Triết đang gọi Đàm Tiểu Ân?! Chuyện gì vậy? Vụ Hân cô đã bỏ lỡ gì rồi sao?