• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên, trên đường đi, Đàm Tiểu Ân chẹp chẹp lưỡi, khoé miệng cong lên một đoạn, giọng nói nhỏ nhẹ như lông vũ hà hơi vào người hắn.


"Minh Triết..."


"Hửm?"



"Minh Triết..."


Âu Minh Triết liền hiểu ra, cô gái này nằm mơ nói mở về hắn hả.


"Chuyện gì vậy?"


"Minh Triết... Em sắp... Ức... Sắp làm phú bà bao nuôi được anh rồi."




Âu Minh Triết một tay đã nhấc bổng Đàm Tiểu Ân lên giường, nhìn cô gái nằm ngủ ngon ở nơi đó, thi thoảng lại chép miệng một cái. Cho dù lúc nãy muốn mắng cô đến đầu thì bây giờ toàn bộ đều như tiêu tan hết.


Lại nhớ tới lời nói của cô khi nãy, hắn không biết nên vui hay nên buồn với cô nhóc này nữa... Hắn không ngờ rằng cô có bao nhiêu chấp niệm muốn bao nuôi hắn đến vậy.


Nhìn lại phía dưới của mình đã bị cô cọ qua cọ lại đến cứng, hắn chỉ biết thở dài, bước vào nhà tắm, chuẩn bị xối nước lạnh.


Không ngờ đến, một lần tắm nước lạnh này của hắn đều không có tác dụng gì. Khi mà lúc bước ra lại thấy hình ảnh mỹ miều kia...


Đàm Tiểu Ân đang cố gắng cởi cúc vảy ra. Nhìn thấy Âu Minh Triết một thân chỉ có mỗi cải khăn tắm quàng qua người thì hớn hở, ngoắc tay ý muốn kêu hắn lại.


Âu Minh Triết thở dài, cứ ngỡ cô đã ngoan ngoãn đi ngủ, ai mà ngờ cô bé này say rượu lại làm loạn như vậy. Trong đầu thầm đặt nhắc nhở, từ nay về sau không cho cô chạm đến chất có cồn nào nữa, dù chỉ một giọt.


"Sao vậy?" - Nói thì nói, vẫn là chân hắn thành thật, bước đến bên cạnh Đàm Tiểu Ân, bất lực


hỏi.


"Em cởi không được." - Đàm Tiểu Ân đưa ánh mắt đáng thương hề hề nhìn hắn, giống như


một con cún nhỏ. Hai tay bấm loạn vào cái cúc áo mà mình đang mở, lại nhìn về phía nam nhân trước mặt.


Yết hầu của hắn lên xuống bên tục, đối với mị lực của cô gái nhỏ này, hắn thật sự không vượt qua nổi. Lửa phía dưới mới dập, nay lại bùng lên...


Tự dặn lòng không được manh động, từng bước đi lại chỗ của Tiểu Ân. Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của cô.


"Vì sao lại cởi đồ?"


"Nóng quá, em muốn đi tắm để ngủ" - Đàm Tiểu Ân thành thật trả lời.


Âu Minh Triết thở dài một hơi, vẫn là vươn tay ra, giúp cô cởi cúc áo. Da thịt tiếp xúc khiến Đàm Tiểu Ân không nhịn được mà cảm thán.


"Minh Triết... Anh vì sao lại mát như vậy nha... Thật mát..." - Hai má không nhịn được mà hướng tới bàn tay thon dài của hắn cạ xuống.


"Tiểu Ân, đừng làm loạn" - Âu Minh Triết không dám cử động, phía dưới đã trưởng đau, sợ chọc đến cô mà phải thối lui ra phía sau một đoạn.


Đàm Tiểu Ân lại không hiểu được nỗi khổ của hắn, tưởng rằng hắn muốn trốn đi, cau mày tiến lại. Không nói không rằng đã bổ nhào về phía người của hắn. Hai tay ôm chặt Âu Minh Triết.


"Không cho đi, mát như vậy mà chỉ để hưởng riêng mình, anh đừng có ích kỷ như vậy nha..."


Lúc cô ôm lấy hắn, bộ ngực mềm mại cọ xát vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân. Xúc cảm mềm mại ấm áp kia, suýt chút nữa đã bức hắn đến điên...


"Đàm Tiểu Ân, tôi cho em một cơ hội, lập tức rời khỏi người tôi ngay!" - Âu Minh Triết khuôn mặt cứng ngắc, giọng nói trầm thấp có chút khẩn trương, muốn doạ nạt cô vợ nhỏ không biết trời cao đất dày đang dính chặt trên người của mình.


Đàm Tiểu Ân hai mắt ngấn lệ, nghe xong lời của hắn, cô không chỉ không buông ra mà còn có xu hướng ôm chặt hơn nữa, trong giọng nói đã có chút nức nở.


"Không buông, không buông... Anh thật xấu hức... Cả người... Cả người em đều nóng hức... Anh lại mát như vậy... Không buông..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK