Như hiểu được suy nghĩ của cô, Âu Minh Triết khẽ họ một cái, dồn sự chú ý của cô về phía mình.
"Đêm hôm trước cô ngủ mới, sau đó nói mình là Tiểu Ân, Nhu Nhi là chị gái, đại loại vậy..." - Một câu nói đơn giản, hắn đã hoàn toàn đổ mọi tội lỗi lên. đầu của Đàm Tiểu Ân bằng cái bộ mặt bất chính kia. Hắn còn lâu mới nói cô biết, mấy thủ đoạn nho nhỏ của Đàm gia hắn đều biết từ lâu.
Thế mà Đàm Tiểu Ân lại tin sái cổ. Hai tay ôm mặt, chốc chốc vỗ vào trán mình vài cái, tự trách cái miệng nói bậy. Nhưng nhìn lại bộ dạng không có gì quan trọng của Âu Minh Triết, cô bất giác nhíu mày.
"Anh... Biết chuyện có tức giận không?" - Dù biết câu hỏi này hơi ngu ngốc, nhưng bây giờ cô chỉ có thể hỏi như vậy, đáp án của hắn có thể quyết định xem cha mẹ cô có trở thành ăn xin hay không.
Cô thì không sao nhưng cha mẹ cô không thể trở thành ăn mày được. Như vậy đối với họ có bao nhiêu nhục nhã cơ chứ? Đàm Tiểu Ân tuy ngốc nhưng cũng biết được một chuyện, danh dự đối với họ là một thứ vô cùng to lớn.
Không biết trong đầu của Âu Minh Triết suy nghĩ cái gì, chỉ thấy cơ mặt hắn dãn ra, không mang nhiều sắc thái, nhàn nhạt tựa gió thu. Liếc xuống khuôn mặt vừa suy sụp nay lại len lỏi chút ánh sáng hi vọng của cô vợ ngốc nhà hắn, trả lời.
"Nếu cô bị lừa thì có tức không?"
"Đương nhiên là có rồi!..." - Vừa nói xong cô ngay lập tức bịt miệng mình lại, trời ạ, vậy mà ngu ngốc trả lời như vậy.
Nở nụ cười méo xệch, Đàm Tiểu Ân xua xua tay, trả lời lại:
"Không phải, không phải, có chút giận, nhưng chỉ cần xin lỗi thì em lập tức bỏ qua."
"Dễ dãi như vậy sao?"
Còn tưởng hắn cũng sẽ giống như lời cô nói, nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, hắn đưa ánh mắt về phía cô, phun ra từng chữ vô cùng rõ ràng.
"Tôi thì không như vậy nha."
lực, hệt như tia điện chạy qua sống lưng của Đàm Tiểu Ân, làm cô tê liệt trong tức thời. Đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của chồng, Tiểu Ân đột nhiên nhớ đến một chiêu thức Vụ Hân từng vô tình chỉ dạy. Bàn tay nhỏ xích lại, nắm chặt lấy bàn tay lớn của Âu Minh Triết, đôi mắt tròn trong suốt bẽn lên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Nếu giờ em hôn anh một cái, anh có thể hay không bỏ qua chuyện này?"
Còn chưa kịp để hắn định hình lại, môi nhỏ đã áp sát tới khuôn mặt hắn, chụt một cái thật nhanh. Nhưng Âu Minh Triết đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ thấy khoé miệng hắn cong lên như đang mãn nguyện. Bắt lấy cổ áo của cô kéo một đường vừa nhanh vừa thẳng trở lại bên cạnh hắn.
"Có thể bỏ qua, nhưng không phải hôn như vậy."
Nói đoạn, không đợi cô lên tiếng đáp trả, môi hắn đã một đường hôn xuống, nhấm nháp mùi vị ngọt ngào từ cánh môi hồng mang lại. Nhân lúc cô không chú ý, đầu lưỡi ấm nóng vươn ra, tách nhẹ cánh môi mềm mại kia, tiến vào trong tìm tòi khám phá...
Đàm Tiểu Ân mở to mắt nhìn hắn chăm chú... Cảm giác này vừa giống vừa không giống nụ hôn buổi đám cưới, nó khiến đầu óc nhỏ xíu của cô thật muốn nổ tung.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng cười lảnh lót, cùng tiếng kim loại và đập dưới sàn nhà, cảm giác sợ hãi đột nhiên bủa vây khiến cô lập tức co người lại. Sợ hãi không dám nhúc nhích...
Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng cười lảnh lót, cùng tiếng kim loại và đập dưới sàn nhà, cảm giác sợ hãi đột nhiên bủa vây khiến cô lập tức có người lại. Sợ hãi không dám nhúc nhích...
Âu Minh Triết cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể của cô, tuy không nỡ nhưng vẫn phải dừng lại. Kéo cô ra một khoảng, ánh mắt phát hoảng khi nhìn thấy cả người cô đang run rẩy.
"Đàm Tiểu Ân... Tiểu Ân, cô bị sao vậy?"
Đàm Tiểu Ân như không hề nghe thấy tiếng của hắn gọi, hai tay ôm đầu, đau đớn làm cho cô không chịu được, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, miệng lẩm bẩm những câu khó hiểu.
Lúc nãy rõ ràng đang còn rất tốt cơ mà, hắn đã làm gì khiến cô sợ hãi co người lại như vậy?
Một tay đẩy cơ thể run rẩy của cô vào trong lòng, lòng bàn tay ấm áp chạm vào lưng Đàm Tiểu Ân, nhẹ nhàng vỗ về. Hành động thật giống như đang ôm bảo bối trong tay, hắn còn không ngần ngại nhỏ giọng an ủi cô.