• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc cô ngơ ngác há hốc miệng, Âu Minh Triết nở nụ cười, mục đích đã đạt được, hắn dễ dàng đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô, mút lấy chất lỏng ngọt ngào của cô. Một tay vẫn giữ lấy phía sau ót của cô, không để cho Đàm Tiểu Ân lẩn trốn.


Đến nước này, Đàm Tiểu Ân chỉ phát ra vài tiếng không rõ lời. Mỗi lưỡi lần đầu tiên bị trêu chọc dây dưa như vậy khiến trong giây lát Đàm Tiểu Ân không thể bắt kịp. Hai tay cố gắng đẩy lồng ngực Âu Minh Triết ra, ý muốn thoát khỏi hẳn.



Không phải vì cô sợ hãi hay chán ghét gì, nhưng cô không chịu được nữa, nếu cứ theo đà này, cô thật sự sẽ giống như lời của Âu Minh Triết cảnh báo, trở thành người đầu tiên chết vì hôn mất thôi.


Âu Minh Triết cũng không đến mức độ là người vô tâm như vậy, tuy lưu luyến, nhưng sau khi cô kháng nghị được một chút, hắn đành phải buông bỏ đôi môi ngọt ngào kia ra.


Đàm Tiểu Ân sóng mắt mơ màng nhìn Âu Minh Triết, khó hiểu với hành động hôn môi xa lạ của hắn. Hai khuôn mặt cách nhau còn chưa đến một gang tay của đứa trẻ bảy tuổi.


Âu Minh Triết cong khoé môi, tà mị nhìn Đàm Tiểu Ân, giọng nói trầm thấp dụ dỗ.




"Chẳng phải lúc nãy cô không tin sao, rằng tôi bảo không cần đồ ăn mà vẫn có thể ăn được... Đàm Tiểu Ân, đêm nay tôi liền chứng minh cho cô thấy."


"Đàm Tiểu Ân, đêm nay tôi liền chứng minh cho cô thấy, thứ mà tôi muốn nhắc đến là cái gì."


Đàm Tiểu Ân cảm nhận được rằng, ông xã của cô chắc không còn giận gì nữa... Nhưng vì sao giác quan thứ sáu như đang mách bảo với cô rằng, cô đang chuẩn bị đón nhận một thứ còn đáng sợ hơn sự tức giận của ông xã vậy?


Trong lòng càng bất an hơn khi thấy Âu Minh Triết nhấc bổng cố lên đặt lên ghế sô pha, ánh mắt kia của hắn nhìn xuống khiến Đàm Tiểu Ân lo lắng đến không dám nhúc nhích.


Tựa như là bản năng của con người vậy. Đàm Tiểu Ân men theo ghế dài mà càng ngày càng lùi về phía sau. Hắn tiến một cô sẽ lùi một.


Âu Minh Triết nhìn thấy hành động lo lắng đề phòng của Đàm Tiểu Ân, trong lòng có chút không vui, cánh tay dài vươn ra, lập tức tóm gọn Đàm Tiểu Ân, ép cơ thể của cô trở lại bên cạnh mình.


"Vì sao lại muốn lùi về sau?"


Giọng của hắn lúc bình thường đã vô cùng quyến rũ, lúc này phát ra tiếng nói có hơi khàn khàn càng khiến Đàm Tiểu Ân trong chốc lát ngơ ngẩn.


Đàm Tiểu Ân chỉ biết lắc đầu. Đôi đồng tử đen láy, dưới ánh đèn điện chiếu xuống, có thể thấy nó đang giãn ra.


Đàm Tiểu Ân nghĩ mãi vẫn không ra lí do mà mình muốn lùi về sau, nhưng mà ý niệm trốn chạy vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô...


Âu Minh Triết với dáng vẻ tà mị như thế này, Đàm Tiểu Ân vô cùng không quen. Còn có chút sợ...


"Minh Triết... Cái này, anh đừng... Đừng có tiến lại gần nữa... Em... Bây giờ phải đi ngủ."


Đàm Tiểu Ân tìm một lí do thoái thác, cốt yếu là muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.


Đôi mắt của cô không dám nhìn thẳng, bởi vì khoảng cách của cả hai đều rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn loáng thoảng mạch máu trên trán của Âu Minh Triết.


Nhưng hắn dường như không muốn tha cho cô, một tay nâng cằm cô lên, đối diện với ảnh mắt của mình. Mỗi lần nữa hôn xuống, cuốn tròn dư vị ngọt ngào của cô vợ nhỏ.


Sau đó thì di chuyển dần lên phía tai, đầu lưỡi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến cho Đàm Tiểu Ân phút chốc rùng mình. Cảm nhận được cơ thể của cô có phản ứng, Âu Minh Triết cong cong khoé môi, nói nhỏ vào tai của cô.


"Lâu ngày ngủ muộn một chút cũng không sao đâu."


Đàm Tiểu Ân bị chọc đến cơ thể cũng cảm thấy khác lạ, lo lắng trong lòng càng ngày càng tăng thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK