• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn với kiểu cách trang trí rất độc lạ, ánh đèn led bao phủ khắp nơi, không gian này như lạc vào thế giới hoang dã của giới trẻ vậy...


Bên ngoài có một người nam nhân gác cửa, mắt thấy Vu Hân bước vào, tiện thể cũng lướt thấy cô gái nhỏ đang nắm lấy góc váy của cô ấy, vô cùng thân thiết chào hỏi.


"Vu Hân, hôm nay đến sớm vậy? Hôm nay còn có nhã hứng mang em nhỏ đến chơi cùng



sao?"


"Bạn tôi. Sao rồi, hôm nay đã đồng chưa?"


"Tàm tạm, tầm 10 phút nữa là mở nhạc được rồi."


Đàm Tiểu Ân nghe mà không hiểu, chỉ biết đi theo Vu Hân như một cái bóng.




Lần đầu tiên cô nhìn thấy một nơi như thế này nha. Nam nữ xấu đều sẽ tụ tập thành tổ chức


đây sao? Như vậy thì đáng sợ quá rồi đi...


Ngồi trên quầy bar, Đàm Tiểu Ân nhìn người đàn ông đang xóc xóc mấy cái cốc, tiếng đã ma sát vào thành cốc phát ra tiếng vô cùng hay. Động tác của người kia cũng phi thường bắt mắt, khiến Đàm Tiểu Ân mãi mới nhớ ra câu hỏi nãy giờ định hỏi Vụ Hân.


"Cậu thường xuyên đến đây sao Vu Hân?"


"Cũng không gọi là thường xuyên, mình toàn đến đây để trốn tên Doãn Lập Thành dính người kia thôi."


Đàm Tiểu Ân khẽ "Oh" một tiếng, nhìn sang xung quanh, nam nữ tụ tập thành nhóm rất nhiều, cười nói vui vẻ. Cô không nhịn được bèn hỏi.


"Vậy khi nào cậu dạy cho mình phân biệt nam nữ xấu vậy?"


Vu Hân chỉ mỉm cười đầy ý vị. Đưa ba ngón tay ra, sau đó gập thành hai, thành một. Và đến khi ngón cuối cùng gập xuống, âm nhạc nổi lên, ban đầu giống như tiếng chà đĩa, sau đó thì càng ngày càng lớn lên.


Đàm Tiểu Ân bị dật mình, thính lực của cô ban đầu đã vô cùng tốt, đối với loại âm thanh chói tai như thế này thì vô cùng không thích. Vụ Hân lúc này mới liên tục đảo mắt nhìn quanh, sau đó thì nắm tay của Đàm Tiểu Ân chỉ về một hướng.


Đàm Tiểu Ân hai tay bận bịu che lại tại của mình, sau đó nhìn về phía mà Vụ Hân chỉ cho mình.


Đó là một người phụ nữ có ánh mắt kiều diễm, trên người mặc bộ váy cúp ngực, bộ ngực no đủ vì thế mà thoắt ẩn thoắt hiện ra bên ngoài, vô cùng hút mắt. Cô gái kia giống như đang tập yoga, uốn éo thân mình, xà vào lòng nam nhân mìm cười ngọt ngào nói gì đó.


Bên tai nghe được tiếng nói lớn của Vu Hân.


"Đấy, biểu hiện đại loại như vậy đối với chồng cậu chính là nữ nhân xấu."


Đàm Tiểu Ân hồi tưởng lại, hình như cô gái tuần trước đó cũng có những biểu hiện như vậy thì phải, váy ngắn, ngực trắng, còn có ánh mắt nhu tình nhìn ông xã của cô nha.


Đàm Tiểu Ân gật gù, thả tay ra khỏi tai, lấy từ hai chiếc túi ở cái đầm của mình một cuốn sổ và một cây viết, đặt lên bàn ở phía sau lưng cặm cụi chép lí thuyết về nữ nhân xấu.


Bartender nhìn thấy hành động của thiếu nữ xinh đẹp này thì vô cùng bất ngờ. Không phải chỉ mỗi anh ta thôi đâu, đến cả Vụ Hân cũng bất ngờ huống chi...


Tiếp theo đó, Vu Hân chỉ đến người nào, miêu tả ra sao, Đàm Tiểu Ân đều ngoan ngoãn ghi vào trong sổ. Tiếng nhạc xập xình bên tai có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không là gì với tinh thần học hỏi của cô cả.


Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân lại không biết, chính vì tiếng nhạc này mà cô đã bỏ lỡ mất tổng cộng 10 cuộc gọi của Âu Minh Triết rồi...


Âu Minh Triết nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối rồi. Với thói quen của Đàm Tiểu Ân, đúng 9 giờ cô sẽ gửi cho hắn một tin nhắn gọi về sớm. Nhưng bây giờ đã quá 9 giờ từ lâu, lại không có bất cứ tin nhắn nào gửi đến khiến hắn có chút hụt hẫng...


Chu Việt đã được hắn cho về sớm, bây giờ chỉ còn mình hắn ở trên cái tầng cao chót vót này. Nhìn thành phố Willow từ nơi này, chỉ thấy những đốm sáng phát ra từ đèn điện, lung linh huyền ảo như vậy nhưng Âu Minh Triết đều không để tâm đến.


Không được, hắn phải gọi cho cô thử mới được, lỡ đầu cô ngốc này gặp phải chuyện gì thì sao. Dù là ở nhà, nhưng biệt thự Âu gia cũng rất lớn, lỡ đâu cô nhóc này bị lạc mất thì sao?!


Cứ theo suy nghĩ đó, người yêu công việc như Âu Minh Triết lúc này cũng vứt công việc qua một bên, chuyên tâm gọi cho cô gái nhỏ kia. Song, khiến hắn không ngờ tới được là, toàn bộ cuộc gọi của hắn đều không có ai bắt máy...


Lòng thầm kêu không ổn, đừng nói cô ngốc này gặp chuyện thật đấy. Trái tim hắn như bị ai gõ lên, không khống chế được mà liên hồi đập thình thịch lo lắng. Lập tức bật GPS lên định vị điện thoại của cô, vẫn may, hẳn phòng trường hợp vạn nhất nên đã cài định vị điện thoại cô lên điện thoại mình từ lâu.


Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, chỉ biết cuốn sổ mà Đàm Tiểu Ân lôi ra đã viết được hơn 13 tờ, mỗi tờ đều kính mắt những chữ là chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK