Phía bên ngoài rất nhiều loại xe đắt tiền đậu thành một hàng dài, còn có hai vệ sĩ cao to đứng trước cổng.
Tống Diễn Thần bước xuống xe, vòng qua bên đây mở cửa cho cô sau đó để cô khoát tay mình.
Âu Dương Đình Đình cũng rất phối hợp , trên môi nở nụ cười tươi cùng anh bước vào.
Có lẽ tất cả khách mời đã đến đông đủ, khi anh và cô bước vào mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, có ngạc nhiên, có trầm trồ có đố kị và có nịnh nọt.
" Diễn Thần! " Một giọng nói vang lên .
Cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cỡ năm mươi tuổi, ánh mắt tràn đầy ý cười tay bưng ly rượu về phía họ.
" Oách tiên sinh, đã lâu không gặp! " Tống Diễn Thần từ tốn nói, trên môi chưa nở nụ cười nào.
Người đàn ông đó cười :" Cháu đến đây là vinh hạnh của ta, đừng khách khí vậy . " Nói rồi ông ta quay qua nhìn cô, ánh mắt lướt dọc toàn thân cô đánh giá :" Tiểu thư này là..."
" Người đi cùng " Tống Diễn Thần thờ ơ đáp.
Âu Dương Đình Đình ngước lên nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm xúc khó nói.
" À vậy tiểu thư đây tên gì? " Ông ta chìa tay mình đến trước mặt cô.
Cô cũng lịch sự gật đầu bắt tay ông ta :" Oách tiên sinh cứ gọi tôi Âu Dương Đình Đình "
Nói xong cô muốn rút tay về nhưng bị ông ta nắm chặt, cô nhíu mày định lên tiếng đã nghe ông ta nói :" Đừng gọi tôi là tiên sinh nghe xa lạ lắm, cô cứ gọi tôi là Oách Phùng "
Nói rồi Oách Phùng buông tay cô ra, lại quay sang Tống Diễn Thần :" Diễn Thần à, hôm nay Nhi Nhi nó cứ trông cháu suốt, nếu nó thấy cháu chắc vui lắm "
Anh đưa tay qua ôm eo cô , tay còn lại nhận lấy ly rượu của người phục vụ đưa tới :" Hôm nay cháu cũng mang đến cho em ấy món quà, mong em ấy sẽ thích "
Anh vừa dứt lời, một người con gái trong chiếc váy trắng tinh, thiết kế sang trọng , gương mặt vô cùng xinh đẹp đi đến bên anh, đột nhiên ôm chầm lấy anh :" Thần , em cứ tưởng anh không đến."
Âu Dương Đình Đình thấy cảnh tượng ấy, lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của anh, cô đánh giá cô gái trước mặt.
Phải gọi là vô cùng xinh đẹp, có lẽ là nhỏ hơn cô chỉ một hoặc hai tuổi, bộ váy trắng làm toát lên sự sang trọng quý phái của một công chúa.
Cô ta có thể tự nhiên ôm anh trước mặt bao người như vậy, có lẽ là thân thế không bình thường, mà anh lại không đẩy cô gái đó ra còn rất thân mật ôm lại cô ấy.
" Giới thiệu với em đây là Âu Dương Đình Đình , người hôm nay đến cùng anh " Tống Diễn Thần nhìn về phía cô , nói với cô gái đang dựa vào người mình.
" Chào chị, em là Oách Nhi Nhi " Cô gái đó tươi cười nhìn cô, cánh tay rất tự nhiên choàng qua tay anh.
Cô gái ấy là con gái của Oách Phùng, tiểu thư nhà họ Oách.
Cô gật đầu coi như chào hỏi, xong nhẹ giọng nói với Tống Diễn Thần :" Em đi vệ sinh một lát "
Nói rồi cô quay bước đi, không nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của anh , gương mặt cũng trở nên nặng nề.
Cô chỉ diện cớ đi vào nhà vệ sinh, chứ thật ra bản thân cô như vô hình và cô cũng chả cùng một thế giới với bọn họ.
Sau khi bóng cô mất hút sau ngã rẻ ,anh buông Oách Nhi Nhi ra .
Vào nhà vệ sinh cô chỉ rửa tay lại một chút sau đó đi ra, ai ngờ vừa đi ra cô lại va phải một người đàn ông.
" Xin lỗi, cô có sao không? "
" À không sao " Cô cười trừ, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Người trước mặt cô cực kì trẻ trung, gương mặt thanh tú điển trai, trên môi luôn hiện một nụ cười ấm ấp , nhất là đôi mắt tuyệt đẹp lúc nào cũng tràn đầy ý cười.
" Xin lỗi anh, tôi đi trước nhé " Cô gật đầu coi như chào hỏi, nói xong liền rời đi.
Người đàn ông khẽ cười, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Người con gái này quả thực xinh đẹp , gương mặt cô rất thuần khiết tựa như thiên thần, ánh mắt trong veo như dòng nước cả giọng nói cũng rất ngọt ngào.
Khi cô quay trở ra, lướt mắt nhìn xung quanh liền thấy Tống Diễn Thần đang đứng cùng hai ba người đàn ông , anh vô cùng nổi bật chỉ cần liếc mắt qua có thể nhận ra ngay. Mà bọn họ đang bàn chuyện gì đó, cô cũng không tiện qua.
Hình như có cảm giác cô đang nhìn mình, anh cũng ngước mắt lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau , cô vội vàng xoay người về phía khác.
Âu Dương Đình Đình quyết định đi tìm thứ gì đó để uống, lại bàn để đồ ăn thức uống, cô chọn cho mình một ly rượu , vì trên bàn toàn những loại rượu khác nhau không có một ly nước trái cây nào.
Cô đưa lên môi nhấp một ngụm, vị cay đắng sộc thẳng lên mũi cô , cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Cô không hiểu nhiều về các loại rượu, chỉ chọn theo màu, cô thấy màu rượu của ly này không đậm nhưng khi uống vào lại cực kì khó chịu, vừa cay vừa đắng lại có vị chát, chỉ uống một ngụm cổ họng cô như bị thiêu đốt.
" Đó là loại rượu mạnh, không thích hợp với phụ nữ đâu. "
Âu Dương Đình Đình nhìn về phía phát ra giọng nói, trùng hợp lại là người đàn ông cô va phải ở hành lang trước nhà vệ sinh.
" À thật ra tôi không rành về rượu..." Giọng nói cô có chút nhỏ, cổ họng vô vẫn chưa bớt nóng.
Anh ta cười, lấy ly rượu khác trên bàn đưa về phía cô :" Đây là rượu Totally, thích hợp cho phụ nữ, mùi hương dịu nhẹ lại dễ uống, cô uống thử đi "
Âu Dương Đình Đình đưa tay nhận lấy ly rượu, đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, đúng là rất thơm lại còn dễ uống.
" Cảm ơn anh " Âu Dương Đình Đình nói.
" Tôi là Ngụy Sơ Minh, còn cô tên gì? "
" Âu Dương Đình Đình " Cô nhẹ nhàng đáp .
Cô và anh ta không gọi là thân cũng chỉ nói chuyện hai lần nên cũng chả muốn nói nhiều, im lặng uống rượu.
" Cô đi một mình à? " Ngụy Sơ Minh lắc lắc ly rượu trong tay, hỏi cô.
" Cô ấy đi cùng tôi! "
Cô chưa kịp trả lời, một giọng nói vang lên, một bàn tay cũng ôm lấy eo cô.
Tống Diễn Thần không biết từ bao giờ đã đi về phía cô, tự nhiên ôm lấy eo cô kéo cô dựa sát vào người anh.
Ngụy Sơ Minh nhìn thấy có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười cười :" Ồ hóa ra Âu Dương tiểu thư là người của Tống tiên sinh "
" Chúng tôi còn có việc , rời đi trước. " Tống Diễn Thần nói xong ôm eo cô xoay người rời đi.
Gần ra tới cửa, người phục vụ đi ngang cô vội đưa ly rượu cho anh ta.
" Có việc gì vậy? " Âu Dương Đình Đình nói, sao tự nhiên lại rời đi gấp như vậy .
" Không còn hứng thú! " Tống Diễn Thần đi thẳng lên xe, cô cũng lên theo.
Người đàn ông này thật khó hiểu, không hứng thú ngay từ đầu thì ở nhà, bắt cô theo làm chi.
" Em quen với Ngụy Sơ Minh à?? " Tống Diễn Thần nới lỏng cà vạt, vừa hỏi.
" Không quen. " Âu Dương Đình Đình vội đáp, nói chuyện chỉ hai lần, đâu gọi là quen đúng không?
Xe chạy rất nhanh , cô tựa đầu vào cửa xe, ngắm nhìn khung cảnh và những chiếc xe bên ngoài lướt qua, có lẽ trong người có cồn nên cô khẽ nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tống Diễn Thần nhìn thấy cô đã ngủ, đưa tay đỡ lấy đầu cô, cho cô tựa vào vai mình, động tác ôn nhu nhẹ nhàng sợ đánh thức cô.
Khi cô ngủ cực kì an tĩnh, hàng lông mi cong vút đôi môi mỏng hơi mím lại khiến anh không tự chủ được cuối xuống hôn lên trán cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn