Âu Dương Đình Đình lê thân thể đau nhức vào nhà vệ sinh , đứng dưới vòi nước cô ra sức chà rữa thân thể nhưng do cô chà quá mạnh làn da trắng đỏ ửng lên.
Cô tắm xong đứng trước gương nhìn từng giọt nước chảy dọc trên cơ thể mình, những dấu hôn càng nổi bật hơn .
Sau khi mặc quần áo gọn gàng, cô mở cửa đi ra ngoài , người đàn ông trên giường vẫn còn ngủ, khuôn mặt của anh ta vô cùng thỏa mãn sau một đêm hoan ái, cô chỉ lướt mắt qua xong thu dọn đồ mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài người phụ nữ lúc tối qua đã đứng chờ sẵn thấy cô bước ra nhanh chóng tiến lại .
" Đình Đình tiền của cô đây, mau cầm đến bệnh viện đóng tiền cho em trai cô đi ."
Âu Dương Đình Đình gật đầu , tay nắm chặt cọc tiền :" Cảm ơn ,tôi đi trước !"
Dáng người nhỏ bé của cô biến mất sau góc hành lang, người phụ nữ lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm sau đó cũng đi làm việc của mình.
[...]
Âu Dương Đình Đình chạy đến bệnh viện với số tiền người phụ nữ đã đưa.
Cô lao nhanh vào phòng làm việc của vị bác sĩ, giọng nói gấp gáp :" Bác sĩ tôi có tiền ở đây rồi, xin bà hãy nhanh chóng phẫu thuật cho em trai tôi...tình trạng em ấy tệ lắm rồi... xin bà! "
Cô gấp đến nỗi nước mắt trực trào rơi xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau.
" Cô hãy bình tĩnh đi, cô đóng tiền chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay thôi, đó là nghĩa vụ của chúng tôi. " Vị bác sĩ cũng đứng lên an ủi cô, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
" Nhưng tôi thấy cô rất khó khăn khi ở cùng với em trai và gia đình không bên cạnh vậy số tiền này cô kím ở đâu ra nhanh thế?? " Bác sĩ lấy làm lạ hỏi cô.
Cô ấp úng, cố né tránh ánh mắt của bác sĩ :" Tôi...tôi đi vay mượn của người khác. "
Sau đó cô vô thức đưa tay lên kéo lại cổ áo, dù cô che lại rất nhanh nhưng mấy dấu hôn trên cổ đã lọt vào mắt vị bác sĩ đó, dù gì vị bác sĩ cũng là người từng trải nên bà ấy không quan tâm lắm chỉ gật đầu xong đi ra ngoài, các y tá nhanh chóng chuẩn bị phòng để phẫu thuật.
Cô đang thẩn thờ ngồi ở hành lang, thì có một người y tá lại vỗ vai cô :" Thưa cô, tiền cô đóng chỉ đủ phẫu thuật ghép tim, còn tiền nhập viện điều trị sau khi phẫu thuật hoàn tất và mọi vấn đề chi tiêu khác, hiện tại cô cần đóng cho bệnh viện thêm ba mươi triệu nữa mới đủ, vậy bao giờ cô có thể đóng vậy?? "
Cô đứng bật dậy, lắp bắp nói :" Cần thêm ba mươi triệu nữa sao?? Tôi...tôi "
Kiếm số tiền phẫu thuật thôi cô đã đánh mất bản thân mình, vậy mà bây giờ cô kím đâu ra số tiền đó đây??
" Cô có thể cho tôi ba ngày nữa được không?? Ba ngày nữa tôi sẽ... đóng đủ cho bệnh viện. " Âu Dương Đình Đình nhẹ giọng cất tiếng.
Người y tá có vẻ khó xử nhưng nhìn bộ dạng của cô cũng đành đồng ý gật đầu , quay lưng rời đi.
Âu Dương Đình Đình bất lực ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo trên hành lang, hai tay nắm chặt vào nhau , số tiền lớn như vậy trong ba ngày làm sao cô có thể kím ra, nhưng hình ảnh em trai đang đau đớn nằm trong phòng phẫu thuật hiện lên trong đầu cô, em trai chính là người thân duy nhất của cô trên đời này, trước khi mất mẹ cô đã dặn cô không bao giờ bỏ rơi em trai mình và cô không muốn thất hứa với mẹ...
Đắn đo một hồi Âu Dương Đình Đình rút điện thoại ra bấm một dãy số , không đợi bên kia lên tiếng, cô đã kiên định nói :" Bà có thể giúp tôi sắp xếp một lần nữa được không?? Em trai tôi...cần có tiền đóng các khoảng về sau nên cần thêm ba mươi triệu! "
Đầu dây bên kia suy nghĩ một chút đành nhận lời :" Được! "
[...]
Tống Thị!
Ở trên tầng 80 của Tống thị, một người đàn ông mặc vest đen ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc , trước mặt là một bản báo cáo tài chính dày cộp.
Sau khi lật đến trang cuối cùng, Tống Diễn Thần đặt bút ký tên lên bản báo cáo.
" Tháng này doanh thu tốt hơn tôi mong đợi được rồi cậu đi ra ngoài làm việc đi. " Anh nhàn nhạt cất lời , tay rút điếu thuốt từ bao thuốc ra đưa lên miệng châm lửa.
Sau khi người nhân viên đi ra ngoài Cố Trạch bước vào , anh ta cũng mặc một bộ vest đen, gương mặt không chút cảm xúc.
" Lão đại, tôi đã điều tra rõ cô gái tối qua tên là Âu Dương Đình Đình năm nay 23 tuổi hiện vẫn chưa có công việc ổn định, ba mẹ mất sớm với lí do không thể điều tra được, chỉ còn một người em trai đang mắc bệnh tim hiện đang phẫu thuật tại bệnh viện !" Cố Trạch lên tiếng, hai tay anh ta đút vào túi quần.
Tống Diễn Thần rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói mờ khó có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, lát sau anh lên tiếng :" Được rồi cậu cứ quan sát kĩ cô ta cho tôi , cô ta có việc gì cứ báo lại với tôi! "
" Còn một chuyện nữa, người phụ trách quán bar đó vừa báo lại với tôi cô ta đang cần tiền và nhờ họ sắp xếp ngủ với một người vào tối ngày mai, bệnh viện đang thu thêm ba mươi triệu nữa, lão đại có muốn tôi làm gì không?? " Cố Trạch cũng rút điếu thuốc ra đưa lên miệng châm lửa.
Tống Diễn Thần không vội lên tiếng, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô nằm dưới thân mình miệng rên rỉ, thân thể vặn vẹo do bị sự điều khiển của thuốc kích thích, cơ thể cô mềm mại như nước và cảm giác khít chặt đó khiến anh khó có thể kìm chế, nhưng nghĩ đến cô lại nằm dưới thân của tên khác anh lại có chút không vui .
" Đồ của tôi vẫn chưa chơi chán thì ai dám động tới?? Kẻ nào dám cướp đồ của tôi thì sẽ lãnh đủ hậu quả! " Anh lạnh lùng nói, anh liếc mắt qua khung cảnh bên cửa kính nhìn xuống dưới sau đó nói tiếp :" Cậu biết làm gì rồi chứ?? "
Cố Trạch cung kính nói :" Tôi rõ rồi, lão đại tôi đi trước! "
Sau khi Cố Trạch ra ngoài, Tống Diễn Thần đứng dậy đi đến bên cửa kính nhìn xuống bên dưới, mọi thứ bên dưới lọt vô tầm mắt anh nhỏ như con kiến đang di chuyển.
Âu Dương Đình Đình tôi còn chưa chơi chán cô thì kẻ nào dám động tới tôi sẽ giết kẻ đó. Định mệnh của cô chính là Tống Diễn Thần tôi!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn