• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Đình Đình được một người vệ sĩ dẫn đường, căn biệt thự khá rộng so với cô tưởng tượng , hai bên lối đi trồng một loại hoa rất lạ , bề ngoài của bông hoa được bao bọc một lớp màng mỏng , nhìn bông hoa giống như một miếng sủi cảo nhưng bên trong lại có màu rất lạ.

" Thưa cô, Tống tiên sinh ở phía trước! " Người vệ sĩ nói xong liền xoay người đi trở ra .

Tống Diễn Thần đang ngồi ở phía trước nhắm mắt nghỉ ngơi, xung quanh anh ta có vài người vệ sĩ canh gác .

Cô hít sâu một hơi đi về phía đó, nhưng có một người vệ sĩ chặn cô lại " Xin lỗi mời cô đưa túi xách cho chúng tôi! " Tên vệ sĩ lạnh nhạt nói .

Cô cũng không quan tâm, đưa túi xách cho anh ta xong đi thẳng lại cô nói thẳng :" Tống tiên sinh anh làm vậy là có ý gì? "

Tống Diễn Thần ra hiệu cho đám vệ sĩ lui xuống, trong hoa viên chỉ còn mình cô và anh , anh mở mắt ra nhìn thẳng về phía cô nhàn nhạt nói :" Tôi có chuyện muốn thương lượng với em, chuyện này em hoàn toàn có lợi . Chuyện này em không đồng ý cũng phải đồng ý mà thôi! "

" Anh nói đi. " Cô cắn răng nói, người của anh ta vẫn còn ở trong bệnh viện, nếu cô mà làm ra chuyện gì khiến anh không vừa lòng thì em trai cô chắc sẽ không được yên ổn.

" Làm tình nhân của tôi một tháng, trong vòng một tháng này em sẽ dọn đến đây ở hằng đêm làm công cụ ấm giường cho tôi, ngược lại em muốn gì tôi cũng đáp ứng kể cả việc đưa em trai em qua bệnh viện nổi tiếng nhất tịnh dưỡng! " Tống Diễn Thần vô thẳng vấn đề, ánh mắt anh không có bất cứ cảm xúc gì, như chuyện anh nói là chuyện bình thường.

Âu Dương Đình Đình nghe xong tức giận quát :" Tình nhân??? Anh nghĩ tôi là thứ đồ chơi để cho anh bỡn cợt sao, lần trước là tôi cần tiền nên mới ngủ cùng anh, giữa tôi và anh chỉ là tình một đêm nên sau này mong anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa! "

Nói xong cô xoay người bỏ đi, nhưng anh lại lên tiếng :" Nếu như hôm nay em không đồng ý thì sau này có chuyện gì xảy ra tôi không dám bảo đảm đâu. "

Âu Dương Đình Đình khựng lại, cô chau mày quay lại hỏi :" Anh đang hâm dọa tôi? "

Anh nở nụ cười, gương mặt có chút lạnh :" Tôi không hâm dọa, tôi cho em thời gian ba ngày suy nghĩ hết thời hạn ba ngày tốt nhất em nên cho tôi câu trả lời tôi muốn bằng không tôi không biết lại làm ra chuyện gì đâu! "

Anh vừa dứt lời cô xoay người lấy túi xách từ tay vệ sĩ đi thẳng ra ngoài .

Sau khi cô đi, Cố Trạch từ bên ngoài bước vào :" Lão đại, sao anh dám chắc cô ấy sẽ quay lại? "

Tống Diễn Thần cười nhẹ :" Khi bước đến bước đường cùng cô ấy sẽ tự khắc quay lại cầu xin tôi! " nói xong anh xoay người đi vô nhà.

Cố Trạch gật đầu bước theo sau.

[...]

Sau khi cô từ biệt thự của anh đi tới bệnh viện, cũng may em trai cô không gặp chuyện gì nên cô cũng yên tâm phần nào.

Đề phòng em trai cô xảy ra chuyện , cô đã nhờ bác sĩ chú ý đến Đình Vũ nhiều hơn trong những lúc cô không có mặt.

Ngày hôm sau cô đi nộp đơn xin việc làm rất không thuận lợi, mỗi khi họ nhìn thấy tên của cô liền diện lí do từ chối. Lúc đầu cô nghĩ do phòng tài chính của họ đã đủ người nhưng cả buổi sáng gần chục công ty mà chả công ty nào chịu nhận , cô bắt đầu nghi ngờ .

Âu Dương Đình Đình đành đi vào bệnh viện chăm sóc cho Đình Vũ , cũng may sức khỏe của em trai cô đã tốt hơn rất nhiều.

" Chị hai, hôm nay chị đi xin việc làm có tốt không! " Đình Vũ vừa ăn táo vừa hỏi.

Cô buồn bã lắc đầu " Không thuận lợi lắm , mà không sao ngày mai chị lại tiếp tục xem sao ."

Đình Vũ lo lắng nói " Chị đừng cố quá , để sau này em ra viện rồi đi làm cũng được! "

" Em lo dưỡng bệnh đi , đừng nghĩ nhiều quá! " Cô khẽ cười, nói xong cô đứng dậy cầm bình nước đi lấy thêm nước .

[...]

Vũ Môn

" Ân Lam chuyện tôi giao cô, cô điều tra như thế nào rồi ?" Giọng nói trầm ấm từ sau phía màn phát ra .

Vũ Ân Lam lạnh nhạt nói :" Đúng như chủ thượng nói , vụ tai nạn năm đó anh ta may mắn thoát được! "

Người đàn ông sau bức màn không lên tiếng nữa, xung quanh im lặng đến nổi nghe được tiếng kim rơi.

" Ân Lam cô không hận tôi chứ? " Một lúc sau người đàn ông lại lên tiếng.

Trong mắt Vũ Ân Lam lướt qua sự đau lòng nhưng nhanh chóng biến mất , cô ta lắc đầu :" Không! "

" Nếu năm đó tôi không làm như thế thì cả Vũ Tộc này sẽ bị tiêu diệt, cô và ba người còn lại bao gồm cả cậu ta đều là người tôi tin tưởng nên tôi không muốn chuyện đó xảy ra một lần nữa! "

Vũ Ân Lam gật đầu :" Chủ thượng tôi không trách ngài . Khi tôi vừa bước chân vào cửa của Vũ Tộc đã từng nói không bao giờ phản bội hay làm bất cứ chuyện gì khiến chủ thượng không vui nên ngài cứ yên tâm! "

Người đàn ông gật đầu hài lòng :" Được rồi, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cô. "

" Ngài cứ nói. " Vũ Ân Lam đáp.

" Vũ Hạo về nước, cô đi đón cậu ta đi! "

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK