" Lão đại , anh nên cẩn thận! " Cố Trạch đảo ánh mắt qua cô, sau đó nói rồi xoay người đi ra .
Cả kho hàng chỉ còn lại hai người, không khí nặng nề giảm xuống một chút.
Âu Dương Đình Đình cảm nhận được sát khí của anh, vô thức lùi về sau một bước. Còn Tống Diễn Thần đối diện với họng súng của cô vẫn cứ ung dung bước lên.
" Bây giờ chỉ còn lại tôi và em, sao không mau chóng nổ súng đi để thoát khỏi nơi này? "
Dứt lời, anh bước nhanh đến nắm lấy tay đang cầm súng của cô, di chuyển đến ngay vị trí tim của mình. Gương mặt anh quá bình tĩnh, khiến cô không nhìn thấy một chút cảm nào trên gương mặt anh ngoài sự tàn nhẫn .
" Nếu tôi bắn anh, đám người bên ngoài dễ dàng tha cho tôi sao? "
" Hay là em không nỡ bắn tôi?? "
Bả vai cô khẽ run lên :" Tống Diễn Thần trong lòng tôi không hề có tình cảm với anh tại sao lại không nỡ bắn anh? "
Đối mặt với câu nói của cô, cô nói cô không hề có tình cảm với anh, có lẽ anh đã quên cô là sát thủ thì lấy đâu ra tình cảm , anh bất giác cười khổ.
Đè nỗi đau ngâm ngẩm xuống , anh cất lời :" Nếu hôm nay em không bắn tôi, sau này em nhất định sẽ hối hận! "
Nghe xong, Âu Dương Đình Đình cười lạnh cô dùng sức thoát khỏi bàn tay anh lùi ra một khoảng xa :" Tống Diễn Thần sau này tôi không muốn dính liếu đến anh nữa cho nên sau khi tôi rời khỏi đây chúng ta coi như không ai nợ ai. "
" Hình như em đã quên tôi từng nói nếu như em phản bội tôi, tôi sẽ không tha cho em. Muốn rời khỏi đây cắt đứt mọi quan hệ với tôi, không dễ đâu! "
Dứt lời anh bước nhanh đến phía cô , thấy sự lạnh lẽo bao trùm cả đáy mắt anh, cô cảnh giác nói :" Tống Diễn Thần anh muốn làm gì??? "
Chưa kịp để cô hiểu hết vấn đề, anh giơ tay lên sau đó cô cảm giác trước mắt tối sầm lại cơn đau từ gáy truyền đến, cả cơ thể cô ngã xuống cũng may Tống Diễn Thần nhanh tay đỡ lấy ôm cô vào lòng.
Nhìn cô hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng mình, nhớ lại những hành động lúc nãy cùng lời nói của cô, một chút tình cảm còn lại trong lòng anh cũng tan biến hết .
Tống Diễn Thần bế cô lên đi ra ngoài, đám người Cố Trạch thấy anh ra mới thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy cô nằm gọn trong lòng anh bọn họ kinh ngạc, trên người cô không có vết thương vậy chính là cô chưa chết.
Với tính cách của anh sớm đã giết chết cô rồi, nhưng sao lại không ra tay?
" Quay về! " Dứt lời, anh bế cô lên xe, mấy người kia nhanh chóng thu dọn tàn cuộc cũng rời đi.
[...]
Âu Dương Đình Đình nhíu hàng lông mày, vô thức đưa tay che mắt, sau đó dần thích ứng được cô chậm rãi mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt cô.
Đây chính là phòng ngủ ở biệt thự của Tống Diễn Thần. Trên gối nằm còn thoang thoảng mùi hương từ mái tóc của cô.
Nhìn qua cửa sổ đang đóng chặt, nhưng do không kéo rèm cửa ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu gọi cả căn phòng mang theo chút hơi ấm.
Âu Dương Đình Đình nhìn xung quanh sau đó kí ức chợt hiện ra từng chi tiết, đêm hôm qua anh đánh ngất cô sau đó lại đem cô về đây.
Nhìn xuống thân mình không có vết thương nào, chỉ có bộ đồ của cô đã được thay ra bằng chiếc váy ngủ màu nhạt.
Ý thức đầu tiên của cô chính là rời khỏi đây, nếu cô ở lại nhất định Tống Diễn Thần sẽ không để cô sống yên.
Âu Dương Đình Đình lật chăn lên, sau đó đi chân đất chạy về phía cửa sổ, giơ tay đẩy cửa nhưng cánh cửa không đẩy ra được .
Chết tiệt! Anh khóa cửa từ bên ngoài rồi.
Sau đó chợt nhớ điều gì, cô nhìn khắp phòng không thấy bộ đồ đêm qua của mình đâu, chắc có lẽ anh đã đem đi rồi, nhưng bây giờ không có vũ khí làm sao cô thoát khỏi đây?
Đang mãi suy nghĩ, cửa phòng chợt đẩy ra. Âu Dương Đình Đình quay đầu, cơn tức giận đang bùng phát định lên tiếng mắng nhưng chợt nhận ra người bước vào là thím Lam.
Thím Lam nhìn cô có phần dè chừng :" Đình Đình con dậy rồi thì ăn sáng, bữa sáng ta đặt ở đây nhé. "
Thím ấy đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, sau đó định rời đi.
" Khoan đã thím, con muốn gặp Tống Diễn Thần, anh ấy đâu ? " Âu Dương Đình Đình tiến lên .
" À cậu chủ đưa cô về sau đó sáng sớm đã đi đến công ty rồi, dặn cô cứ ăn sáng. "
Nói xong thím ấy xoay lưng đi ra cửa, đối với sự thay đổi của thím Lam cô không ngạc nhiên. Sau đêm qua chắc có lẽ mối quan hệ của cô và anh đã thay đổi, cho nên sự đề phòng của thím ấy cô cũng không để tâm.
Nhưng hôm nay cô không gặp được Tống Diễn Thần cô sẽ không thể yên tâm, rốt cuộc anh muốn gì?
Âu Dương Đình Đình muốn đi ra ngoài, nhưng cô vừa ra đến cửa hai vệ sĩ to lớn mặc vest đen đứng chắn trước người cô.
Âu Dương Đình Đình nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo :" Tránh ra! "
Tống Diễn Thần tên khốn nhà anh, bây giờ anh hoàn toàn muốn nhốt cô ở lại căn phòng này mới chốt cửa sổ từ bên ngoài, sau đó lại cho hai tên vệ sĩ canh giữ cô, cô hận đến nghiến răng hai tay siết chặt.
Nhưng hai tên vệ sĩ vẫn đứng yên đó, một tên trong số đó nói :" Cô Âu Dương nên quay về phòng, đừng ép chúng tôi dùng bạo lực! "
Nghe xong cô cười lạnh, bọn họ nhìn sơ qua cũng biết đều là người ở tổ chức, đối với sức của cô không thể cân nổi bọn họ, nên suy nghĩ một chút sau đó quay trở lại giường , cô không ngốc đến mức đánh nhau với bọn họ làm tổn hại thân thể.
Âu Dương Đình Đình từ trước đến nay luôn thích tự do, cho đến Vũ Niên Dương còn chưa dám nhốt cô như vậy, sự trói buộc của Tống Diễn Thần khiến cô giận đến mức muốn lập tức giết chết anh, cô hối hận đêm qua không một phát bắn chết anh!
" A..." Cô như phát điên, đứng giậy quơ hết đồ trên chiếc tủ gần giường xuống, đèn ngủ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó cô tiếp tục đi đến bàn trang điểm, cầm lấy gạt tàn thuốc chọi vào tấm gương khiến thủy tinh văng tứ tung xuống đất.
Âu Dương Đình Đình gần như trút hết sự giận dữ ra ngoài, đập tan nát những món đồ trong phòng, cô leo lên chiếc giường bừa bộn tháo bức tranh treo trên đó xuống, cô từng hỏi Tống Diễn Thần về bức tranh này nghe nói giá trị của nó không nhỏ, được anh mua về từ nhiều năm trước.
Âu Dương Đình Đình giơ lên, sau đó đập mạnh bức tranh xuống đất vỡ tan nát dù gì cũng không phải tiền của cô mua nên cô chả tiếc . Chưa dừng lại ở đó, cô đi lấy chiếc áo sơmi của anh từng trong tủ ra, vứt xuống đất sau đó nhặt miếng thủy tinh lên không do dự rạch xuống , áo sơmi của Tống Diễn Thần đều là hàng tự thiết kế chất liệu đắt tiền, dưới sức mạnh của cô vài giây sau chiếc áo chẳng khác gì mớ giẻ rách.
Rạch đến khi cơn đau truyền tới, máu cũng chảy ra thấm ướt một góc của chiếc áo, bàn tay cô bị cứa bởi mảnh thủy tinh, vết thương không sâu nhưng nó lại nằm ngay giữa lòng bàn tay nơi đó lại là vị trí da mỏng nhất nên máu chảy ra rất nhiều .
Đập phá gần như tan nát căn phòng nhưng hai tên vệ sĩ bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, cô mệt mỏi gục đầu xuống chiếc giường ngủ, mặc kệ lòng bàn tay với gót chân đang chảy máu, có lẽ cô đã đạp lên mảnh thủy tinh nào đó.
Nhớ lần trước cô bị thương ở tay, Tống Diễn Thần nhẹ nhàng băng bó cho cô, anh còn sợ cô đau nên động tác anh rất nhẹ nhàng, khi anh cúi đầu thổi vào vết thương cô cảm thấy không đau nữa thay vào đó là sự hạnh phúc ấm áp.
Nhưng bây giờ cô bị thương anh lại không xuất hiện, có lẽ đêm qua anh nói đúng là cô không nỡ giết anh. Cũng có lẽ cô đã nảy sinh tình cảm với anh như lời Vũ Niên Dương nhưng liệu anh có tình cảm với cô không?
Bất giác cười khổ, nụ cười cô đắng chát có lẽ từ nay về sau cô sẽ không được sống yên ổn, thà anh ra tay giết cô nhưng anh lại dùng cách này giày vò cô, khiến trái tim đau như muốn nổ tung.
Cả ngày cô đều giữ một tư thế ngồi bên cạnh giường hai mắt nhắm nghiền, máu từ vết thương cũng khô lại, căn phòng đều im lặng chỉ nghe hơi thở đều đều của cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn