• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Oách Nhi Nhi rời đi, Tống Diễn Thần quay sang hỏi cô ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô :" Dậy rồi sao? "

Âu Dương Đình Đình gật đầu , cô nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, có vẻ cô đã phá chuyện tốt của anh , cô cười khổ lúc đó còn bảo ở bên cạnh cô vậy mà xoay qua đã ôm ấp người con gái khác , nghĩ đến cô thấy có gì đó khó chịu , nhưng cô không biết đó là cảm giác gì, chỉ hắng giọng nói :

" À... áo tôi bị rách rồi, nên mượn tạm chiếc áo của anh nhé ? "

Áo của anh lớn gấp đôi cô, chiếc áo rộng thùng thình khiến cô càng nhỏ nhắn hơn.

Tống Diễn Thần đứng dậy, từ từ tiến về phía cô, cô vô thức lùi về phía sau đến khi lưng chạm đến cánh cửa.

Anh đứng rất gần cô, tay chống lên vách tường cúi mặt xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở anh ấm nóng đan xen với hơi thở dồn dập của cô, Âu Dương Đình Đình không đẩy anh ra, đứng im để mặc anh hôn mình nhưng bàn tay nắm chặt đến nổi hiện lên cả gân xanh.

Một lúc sau, cô cảm thấy khó thở, không khí trong phổi chỉ còn lại chút ít anh mới buông cô ra :" Được rồi, để tôi kêu trợ lý chuẩn bị cho bộ đồ mới, vào trong đi . À đừng quên đeo sợi dây chuyền đó, sau này không cho phép em tháo ra nữa. "

Nói rồi anh quay lại bàn làm việc, gọi một cuộc điện thoại, cô cũng quay vào trong.

Mười phút sau anh cầm túi đồ vào đưa cho cô :" Thay đi, rồi tôi dẫn em đi ăn "

Âu Dương Đình Đình gật đầu vào nhà vệ sinh thay đồ, cô nhìn lên gương thấy đôi môi mình đỏ ửng còn có chút sưng lên.

Cô nhắm mắt lại mi mắt có chút run run , thầm nhủ chỉ còn mười mấy ngày nữa cô sẽ thoát khỏi anh , và cô sẽ tự tay giết anh bởi vì cô không có quyền phản kháng . Khi mở mắt ra ánh mắt cô đã lạnh hẳn, tựa như phủ một lớp băng không một chút cảm xúc.

[...]

* Choang * Một ly rượu bị ném xuống đất vỡ tan, rượu bên trong bắn tung toé ra bên ngoài.

" Khốn kiếp !" Vũ Hạo bực tức ném ly rượu xuống đất, ánh mắt hằn lên vài tia máu, bộ dạng trông vô cùng mệt mỏi.

Tên đàn em nhìn thấy cảnh tượng đó khẽ run, không dám thở mạnh, không khí trong phòng vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Vũ Ân Lam bước tới ra hiệu cho tên đàn em lui xuống, sau đó nhìn sang Vũ Hạo ánh mắt đầy bực tức :" Anh bình tĩnh lại đi, đập đồ thì có ích gì. "

" Bình tĩnh?? Miếng thịt đến miệng còn để bị rớt xuống cô chịu nổi sao? " Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, lấy bao thuốc rút ra một điếu châm lửa .

Anh ta nhả khói, ánh mắt sau làn khói đầy nguy hiểm, số hàng lần trước anh cướp trên biển từ tay Cố Trạch thực chất là hàng giả, bên trên thì là hàng thật nên đàn em của anh ta không phát hiện ra.

Lúc đó Vũ Hạo đã nghĩ con người Cố Trạch đâu dễ để người khác hạ như vậy, hóa ra anh ta đã tính sẵn còn anh thì dễ dàng mắc bẫy như vậy.

" Anh nghĩ con người Cố Trạch và Tống Diễn Thần ngu ngơ để mình cướp hàng của họ à? Anh ngu ngốc mới bị anh ta lừa. " Vũ Ân Lam cười lạnh, ánh mắt khinh miệt.

" Cô...!" Vũ Hạo bị cô làm cho tức tối không nói nên lời.

" Đủ rồi!!!" Vũ Niên Dương đứng sau bức màn, lạnh giọng quát.

Vũ Niên Dương cũng đã nghĩ tới vấn đề này, Tống Diễn Thần mu mô như vậy , vận chuyển hàng một số lượng như vậy chỉ cử chục tên thuộc hạ đi theo, khi bị cướp hàng còn không có động tĩnh gì không phải là phong cách của anh ta.

" Chủ thượng, bây giờ chúng ta phải làm sao ?" Vũ Ân Lam thấp giọng nói.

Lấy phải hàng giả cô cũng có một chút trách nhiệm, điều cô lo bây giờ bên kia đã chuẩn bị hàng giả cho bọn họ cướp thì chắc cũng đã lên kế hoạch tấn công lại bọn họ, hai bên sẽ không tránh khỏi cuộc đại chiến.

" Cứ từ từ, lô hàng đó nhất định phải lấy, đợi có địa điểm rồi hành động! " Vũ Niên Dương nheo mắt, xoay người đi vào bên trong.

Thấy Vũ Niên Dương đi vào trong, Vũ Hạo đi lại gần Vũ Ân Lam rít một hơi thuốc từ từ nhả khói :" Chủ thượng quyết tâm không để vuột mất lô hàng này, vậy có nghĩa lần này anh ta sẽ đích thân lộ mặt, vậy khuôn mặt anh ta không còn là bí ẩn nữa đúng không? "

Thật ra anh ta và Vũ Ân Lam lớn lên ở Vũ Tộc, chỉ từng thấy Vũ lão gia tức là chủ thượng đời trước chứ chưa từng gặp mặt của Vũ Niên Dương, đến Cố Trạch cũng chưa từng gặp mặt anh ta, lúc nào nói chuyện chủ thượng của bọn họ cũng ở phía sau bức màn, thần thần bí bí.

" Tôi không có hứng thứ với mặt của chủ thượng nên gặp thì đã sao. " Nói rồi Vũ Ân Lam xoay người đi, chả thèm liếc Vũ Hạo một cái.

Nhớ tới lúc ở trên thuyền, cô bắn Cố Trạch một phát tim liền đau nhói, đúng thật cô vẫn chưa buông bỏ được tình cảm nam nữ với anh, nhưng sau này đúng như anh nói, gặp lại cũng chỉ là kẻ thù giữa họ mãi mãi không thể quay lại như trước, trừ khi cô rời bỏ Vũ Tộc hoặc anh rời khỏi Tống Diễn Thần nhưng cái giá phải trả chỉ có chết!!!

[...]

Tống Diễn Thần quả thực dẫn cô đến một nhà sang trọng, bên ngoài là hồ phun nước, bên trong thì khỏi bàn cãi, được trang trí rất đẹp.

Có lẽ Tống Diễn Thần đã đặt bàn trước nên hai người vừa vào, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến một chỗ khuất nhưng lại có thể ngắm khung cảnh bên ngoài.

" Tống tiên sinh, mời ngài chọn món. " Người phục vụ đặt menu trước mặt anh, bộ dạng kính trọng sợ sẽ đắt tội với anh.

" Em chọn đi! " Anh đưa menu cho cô sau đó ngẩng đầu lên nói với phục vụ :" Một phần bít tết làm tái và chai rượu vang đỏ "

Âu Dương Đình Đình nhận lấy menu, thực đơn rất phong phú, chủ yếu là những món Châu Âu và lướt giá tiền cô cảm thấy da đầu hơi tê, giá mỗi món ăn đều đắt như nhau.

Nhưng suy nghĩ lại một hồi, dù gì cô cũng không phải trả tiền, liền chọn mấy món dễ ăn mà đắt nhất :" Một phần cua sốt samba, một phần salad tôm và một phần bò kobe nướng tiêu đen, cảm ơn anh! " cô đưa trả lại menu cho người phục vụ.

Tống Diễn Thần sửng người nhìn cô, cả người phục vụ cũng có phần kinh ngạc.

Nhìn hai người ăn mặc lịch thiệp vả lại ở nhà hàng sang trọng với không gian lãng mạn thường thì sẽ ăn những món đơn giản không cầu kì ,vậy mà cô gái trước mặt lại chọn những món hải sản ăn có chút phiền phức.

Âu Dương Đình Đình bị nhìn đến nổi ngượng, nhỏ giọng hỏi :" Sao vậy? "

Người phục vụ lắc đầu, nhanh chóng vào trong chuẩn bị. Tống Diễn Thần bật cười :" Em cũng phải giữ chút thể diện cho tôi chứ? Vào nhà hàng sang trọng em lại ăn những món đó à? "

" Thì có làm sao? Tôi thích hải sản thì kêu thôi, với lại là tôi ăn chứ đâu phải anh, có mất mặt cũng là tôi mà. " Cô nhún vai, bưng ly nước lọc lên nhấp một ngụm.

Thấy thái độ có chút ngang tàng của cô, anh cũng hơi ngạc nhiên, từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện với anh cô luôn khép nép, lo sợ nhưng nay lại khác khiến anh có hơi không ngờ tới.

Khoảng nữa tiếng sau đồ ăn mới được bưng lên, trông vô cùng hấp dẫn, mùi thơm lan tỏa khắp mọi nơi, cô thấy dĩa đồ ăn của mình hai mắt sáng lên.

Từ nhỏ chịu khổ cực, cô không bao giờ được ăn những món đắt tiền, có ăn là may lắm rồi.

Tống Diễn Thần bị bộ dạng của cô chọc cười có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của anh, anh bình thường mặt lạnh lùng đã rất đẹp trai nay nụ cười này còn đẹp hơn gấp nhiều lần, khiến tim cô đập nhanh vài nhịp .

Âu Dương Đình Đình kìm chế lại cảm xúc, giả vờ không nhìn anh, ngắm ngía dĩa cua trước mặt mình.

Thường thì người ta ăn hải sản sẽ đeo bao tay và dùng dụng cụ để ăn, nhưng cô mặc kệ dùng tay không bóc con cua lên trước ánh mắt kinh ngạc của anh , nước sốt dính vào tay cô.

Cô dùng sức bẻ cái càng cua ra, lực cô rất mạnh nhanh chóng bẻ hết số càng đó ra. Sau đó cô lại tiếp tục tách vỏ càng cua, vỏ cua vừa cứng lại vừa có gai, nó đâm vào da tay cô khiến nó rơm rớm máu, nước sốt mặn thấm vào khiến cô khẽ nhíu mày một cái.

Tống Diễn Thần chứng kiến cảnh trước mặt, khóe miệng giật giật không biết nên khóc hay nên cười. Người phục vụ đứng kê bên cũng không nhịn được cười.

Âu Dương Đình Đình không quan tâm tới họ tiếp tục bóc vỏ cua, bây giờ cô mới lấy kéo cắt vỏ cua, dưới bàn tay vụng về của cô, mười phút sau cô mới bỏ miếng thịt cua vào miệng.

Tống Diễn Thần lắc đầu, lấy dĩa số càng cua trước mặt cô về phía mình sau đó đeo bao tay động tác rất thành thạo, anh dùng kéo và dụng cụ ăn hải sản tách vỏ cua sau đó lấy thịt ra trước ánh mắt kinh ngạc của cô.

Nhìn anh từ từ bóc vỏ cua, chiếc dĩa trước mặt đã đầy những miếng thịt cua nguyên vẹn. Âu Dương Đình Đình lấy khăn giấy lau tay, xong cầm nĩa lên ăn thịt bò.

Sau khi tách hết thịt ra, anh đặt dĩa thịt cua trước mặt cô , tháo bao tay :" Với tốc độ của em, có lẽ sáng mai chúng ta mới ăn xong mà có khi ăn xong vết thương trên tay em sẽ bị nhiễm trùng. "

" Ăn hải sản phải dùng tay không để ăn mới ngon, bị thương tí thì có sao ." Âu Dương Đình Đình cũng không ngại, ăn tiếp phần thịt cua anh đã bóc sẵn cho cô.

Nhìn cô ăn rất ngon, khóe môi anh nhếch lên nụ cười cưng chiều, anh bưng ly rượu nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh, tạo nên khung cảnh mê người.

Tống Diễn Thần liếc nhìn khung cảnh bên ngoài, trời đã tối dần bên ngoài cũng nhộn nhịp hẳn lên.


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK