• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tang Lê vừa ra khỏi nhà vệ sinh quay lại tìm Lữ Nguyệt, bỗng gặp phải cảnh tượng này thì làm sao mà cô có thể ngồi yên được.

Lữ Nguyệt hoảng sợ đến mức lén kéo lấy tay cô ra hiệu đừng nói nữa, Tang Lê mím môi, không muốn mâu thuẫn thêm sâu sắc, bèn chậm rãi nhẹ giọng giải thích:

“Vừa rồi mình thấy Lữ Nguyệt một mình dọn dẹp rất vất vả nên muốn giúp cậu ấy. Không phải cậu ấy không muốn dọn dẹp, các cậu đừng cố tình gây sự như vậy.”

Kha Phỉ ở một bên cười lạnh: “Có liên quan gì đến cậu à?”

“Không liên quan gì đến mình, nhưng chúng ta đều là bạn cùng lớp. Nếu cậu làm ầm ĩ trong phòng thiết bị như vậy thì chắc chắn một lúc nữa chắc là sẽ tới tai thầy giám thị đấy nhỉ?”

Tang Lê nhẹ nhàng nhìn cô ta.

Sắc mặt Kha Phỉ tối sầm lại, đột nhiên không nói nên lời.

Lúc này giáo viên quản lý thiết bị đi tới, nhìn thấy bọn họ: “Các em đang làm gì vậy?! Nhanh thu dọn bóng dưới sàn đi!”

Mấy người không thể tiếp tục gây sự nữa, Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng nhìn Tang Lê:

“Thích làm người tốt phải không?”

Vốn dĩ bọn họ vẫn còn khó chịu chuyện ở quán trà sữa, không ngờ lần này Tang Lê lại tự mình đưa tới cửa.

Trạm Thiến Tuyết cong môi:

“Được rồi, để xem cậu có thể giúp được cậu ta được tới khi nào.”

Đám con gái bước ra khỏi phòng thiết bị.

“Cậu không sao chứ?” Tang Lê quay đầu hỏi Lữ Nguyệt.

Lữ Nguyệt lắc đầu, cảm thấy áy náy nghẹn ngào: “Tang Lê, cậu không cần phải thay mình lên tiếng. Nếu họ tìm cậu gây sự thì cậu phải làm sao…”

“Căn bản là do thái độ quá đáng của bọn họ, sao lại có thể ức hiếp người quá đáng như vậy?”

Mặc dù Tang Lê không muốn có bất kỳ liên quan nào với Trạm Thiến Tuyết và đám bạn của cô ta, nhưng cô không thể chỉ đứng nhìn trong tình huống vừa xảy ra.

Khi chuông tan học vang lên, Tang Lê nói: “Thôi chúng ta mau dọn dẹp ở đây trước đã.”

“Được……”

Năm phút sau, hai người từ phòng thiết bị trở lại sân thể dục thì cả lớp đã giải tán.

Thấy Dụ Niệm Niệm vẫn chưa rời đi, Tang Lê cất tiếng gọi, đối phương nhìn thấy cô liền chạy vội tới: “Lê Lê, cậu đi đâu thế? Mình còn tưởng cậu đã về lớp trước rồi.”

“Mình vừa đi thu dọn thiết bị với Lữ Nguyệt.”

Lữ Duyệt thấy thấy hai người nói chuyện bèn rời đi trước, Dụ Niệm Niệm cùng Tang Lê cùng nhau trở vào lớp, đột nhiên cô nàng ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày cậu thu dọn thiết bị hả?”

“Mình thấy Lữ Nguyệt một mình thu dọn nên mình giúp một chút.”

Dụ Niệm Niệm do dự hỏi: “Cậu quen Lữ Nguyệt à?”

“Cũng bình thường, nhưng có chuyện gì vậy?”

Dụ Niệm Niên thấp giọng nói: “Lớp chúng mình có mấy đứa con gái rất ghét Lữ Nguyệt, cậu phải cẩn thận đấy.”

“Là Trạm Thiến Tuyết và đám bạn của cậu ta à?”

“Sao cậu biết?” Dụ Niệm Niệm kinh ngạc.

Quả nhiên…

Nhưng cô đã gây sự với đám người đó rồi.

Tang Lê kể cho Dụ Niệm Niệm sự chuyện vừa xảy ra rồi hỏi: “Rốt cuộc Trạm Thiến Tuyết là kiểu người như thế nào vậy?”

Dụ Niệm Niệm liếc nhìn xung quanh, thì thầm kể với Tang Lê , hóa ra gia đình Trạm Thiến Tuyết điều hành một công ty lớn, cô ta ỷ vào gia đình có điều kiện nên thường dùng tiền và quyền thế để gây sự lung tung khắp nơi ở trong trường, đồng thời cô ta còn giao du với đám thanh niên chơi bời lêu lổng trong xã hội.

Nhóm bạn của cô ta rất hay bắt nạt mọi người, và Lữ Nguyệt là một trong những đối tượng bị bọn họ nhắm tới, bọn họ thường bắt cô ấy trực nhật thay, mua đồ ăn, chép bài tập về nhà, v.v., sai bảo giống như một người giúp việc.

Dụ Niệm Niệm: “Lữ Nguyệt vốn tự ti lại hơi dị một chút, cậu ấy luôn thu mình một góc, hơn nữa thành tích học tập của cậu ấy cũng không tốt nên giáo viên chủ nhiệm cũng không thích cậu ấy lắm, cậu ấy rất đáng thương.”

Tang Lê nghe nói vậy cộng với những sự việc mình vừa chứng kiến, trong lòng cô cảm thấy chua xót không thôi.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vốn không thân thiết, nhưng có một lần cô từng vô tình nói giúp cậu ấy một câu, mà Trạm Thiến Tuyết và đám bạn của cô ta tỏ thái độ không vừa ý, vậy nên có một khoảng thời gian ngắn, Dụ Niệm Niệm cũng bị tẩy chay trong lớp.

Vì vậy hầu hết mọi người chỉ có thể hùa theo và cô lập Lữ Nguyệt vì lo sợ sẽ trở thành đối tượng bị cô lập tiếp theo.

Dụ Niệm Niên không ngờ rằng Tang Lê trông có vẻ nội tâm và ít nói như vậy lại dám đối đầu với Trạm Thiến Tuyết, cô không khỏi lo lắng: “Không biết hôm nay cậu chạm trán với bọn họ như vậy, liệu đám đó có tìm cách trả thù cậu hay không nữa…”

Giọng Tang Lê nhẹ nhàng: “Không sao đâu.”

Mặc dù cô không muốn tiếp xúc với bọn họ nhưng cô cũng không tỏ ra sợ hãi.

“Dù sao thì sau này chúng ta hãy tránh xa bọn họ một chút. Càng xa càng tốt, đừng lãng phí thời gian những năm cuối cấp vào đám người đó.” Dụ Niệm Niệm nói.

“Ừm.”

Trở lại lớp học, Tang Lê ngồi vào chỗ của cô, Trạm Thiến Tuyết và đám bạn cầm cốc nước đi ngang qua bàn của cô.

Hai bên nhìn nhau, một đám thi nhau lườm nguýt cô, nhưng Tang Lê cũng không thèm để ý tới bọn họ. 

Mặc dù Tang Lê ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô tránh xa bóng tối là được, nhưng cô lại không biết rằng rắc rối đang ngày càng lớn dần trong bóng tối, và rồi cô cũng đã dần bị cuốn vào cơn bão tối tăm đó.

Sáng thứ ba, sắc trời u ám và ảm đạm.

Đêm qua có một trận mưa lớn, sáng sớm nhiệt độ giảm xuống mấy độ, cả thế giới dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ẩm ướt, tâm tình con người ta cũng trở nên nặng nề.

Tang Lê đến lớp, vẫn còn sớm nên chỉ có lác đác vài người.

Khi đi về phía chỗ ngồi, cô thấy bàn học của mình xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể đã bị ai đó tác động vào.

Ghế ngồi lăn một bên, toàn bộ sách vở và bài kiểm tra rơi xuống đất tung tóe, đồ đạc trong ngăn kéo lộn xộn.

Bàn học của cô sao lại thành ra thế này…

Tang Lê hoảng hốt lập tức ngồi xổm xuống nhặt đồ, cuốn sách vốn gọn gàng đẹp đẽ đã dính đầy bụi bẩn, ở góc sách còn có lấm tấm vài vết chân, giống như bị người nào đó giẫm lên.

Thấy Kim Diệu Phù đang đi tới, Tang Lê vội vàng hỏi: “Diệu Phù, cậu có biết hôm qua ai đã động vào bàn học của mình không?”

Tiết học toán ở lớp Hỏa Tiễn vào tối qua được chuyển sang tối thứ sáu nên tan học là cô liền ra khỏi lớp luôn, trước khi ra về mọi thứ vẫn ổn.

Kim Diệu Phù suy nghĩ một chút: “Tối hôm qua, trong tiết học buổi tối thứ hai, giám thị trực ban đã yêu cầu mượn mấy bàn trong lớp, hình như bàn của cậu cũng được bê đi, đến tối khi lớp học kết thúc vẫn chưa thấy dọn về. Còn chuyện gì đã xảy ra thì mình cũng không rõ lắm.”

“Ai là người giám sát trực tuần này vậy?”

“Kha Phỉ.”

Kha Phỉ…

Đây không phải là một trong trong số đám bạn của Trạm Thiến Tuyết sao.

Cổ họng Tang Lê nghẹn lại, cô lập tức hiểu ra.

Mới hôm qua gây sự, hôm nay đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù.

Lớp học càng lúc càng đông, một lúc sau, Trạm Thiến Tuyết đi vào lớp bằng cửa sau:

“Cậu mua bánh sandwich ở đâu thế?”

“Siêu thị đó, ở đó đúng là ngon hơn mấy hàng dọc đường nha…”

Năm người vừa đi vừa trò chuyện thì nhìn thấy Tang Lê đi đến trước mặt.

Ánh mắt của mấy người hơi thay đổi, Tang Lê lạnh mặt nhìn bọn họ, giọng điệu bình thản nhưng lại đi thẳng vào vấn đề: “Là các cậu động tay chân vào bàn của tôi à?”

“Cái gì?”

Tang Lễ nhìn Kha Phỉ: “Nghe nói hôm qua cậu nhờ người chuyển bàn học của tôi.”

Kha Phỉ cười ngọt ngào: “Ồ, đúng thế đó. Hôm qua lớp Thể dục ở tầng dưới muốn mượn một cái bàn. Những bàn khác các bạn đều đang sử dụng rồi, cậu không có mặt trong lớp nên bàn của cậu đương nhiên phải chuyển xuống dưới chứ. Có vấn đề gì không?”

“Vậy tại sao bàn của tôi lại bừa bộn như vậy?”

“Bởi vì lúc di chuyển tôi vô tình làm đổ bàn của cậu, đồ trong ngăn kéo rơi ra ngoài, tôi cũng vội nên không kịp cất lại.”

Kha Phỉ chớp chớp mắt: “Mà cậu không phải thích giúp người khác dọn dẹp lắm sao? Vậy cậu tự mình dọn dẹp đồ của mình đi chứ.”

Ánh mắt của Tang Lê lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Các cậu trắng trợn như vậy sao?”

Kha Phỉ nở nụ cười sâu: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết vậy?”

Lúc này, giáo viên Ngữ Văn bước vào lớp: “Mọi người ngồi vào chỗ chuẩn bị bắt đầu tiết học buổi sáng.”

Trạm Thiến Tuyết im lặng cong môi, đi đến hàng ghế đầu của lớp.

Nhóm người rời đi, Tang Lê hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc dâng trào rồi bước về chỗ ngồi.

Lúc này Dụ Niệm Niệm cũng đi tới nhìn bàn của cô: “Tang Lê, sao bàn của cậu lại bừa bộn như vậy?!”

Tang Lễ cụp mắt giải thích nguyên nhân, Dụ Niệm Niệm nói hôm qua đúng là có người tới lớp mượn bàn, nhưng bàn của những người khác đều được trả lại không có vấn đề gì, chỉ có bàn của Tang Lê cuối giờ vẫn không thấy trả lại nên mới thành ra như vậy: “Bọn họ là cố tình đấy! Đi, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ!”

Tang Lê lắc đầu, cô đã tìm rồi…

Đúng là lớp học thể dục ngày hôm qua thiếu bàn ghế thật, cho dù có đi điều tra thì cũng chẳng có tác dụng gì, Kha Phỉ có thể kiêu ngạo như vậy là vì cô ta biết cô không thể làm gì được cô ta, cũng không tìm được bằng chứng gì đổ lỗi cho cô ta được.

Chuông vào học buổi sáng vang lên, Quảng Dã từ cửa trước đi vào, ngồi ở hàng ghế sau.

Tang Lê tạm thời nhịn xuống, trấn an Dụ Niệm Niệm: “Mình thu dọn một chút liền ổn thôi.”

“Để mình giúp cậu……”

Tang Lê lấy trong ngăn kéo ra những tờ bài thi nhàu nát, vuốt phẳng từng tờ một rồi dùng khăn giấy lau sạch bụi.

Ở hàng sau, Trương Bác Dương nhìn một hồi, bối rối gọi cô: “Tang Lê, cậu… sao bàn của cậu lại bừa bộn thế?”

Tang Lê rũ mắt xuống, lắc đầu không nói gì.

Trương Bác Dương không hỏi nữa, Quảng Dã ném balo vào ngăn kéo bên cạnh, tầm mắt tự nhiên hướng về phía trước, nhìn thấy bàn học của Tang Lễ bừa bộn, cô thì đang lặng lẽ dọn dẹp. Mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt trắng như ngọc sứ.

Vài giây sau, cậu xoa tai rồi nằm sấp xuống ngủ.

Cuối cùng Tang Lê cũng sắp xếp gọn gàng lại sách vở để vào tiết học buổi sáng.

Nhiều cuốn sách và bài tập bị bẩn, thậm chí bị rách, giờ chỉ có cách mượn lại vở của Dụ Niệm Niệm để sao chép lại mà thôi.

“Mình  đã nói từ đầu rồi, đám người Trạm Thiến Tuyết đó đều là lũ tiểu nhân, nếu ai có lỗi với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bắt người đó phải chịu cực khổ từng chút một.” Dụ Niệm Niệm tức giận nói.

Khi Tang Lê nghe thấy điều này, trong giây lát cô thực sự có chút hối hận vì đã chọc tức đám đó.

Nhưng nếu thời gian có quay lại lần nữa, thì cô vẫn không thể làm ngơ những việc mà họ đã đối xử với Lữ Nguyệt.

Tang Lê nghĩ, nếu Từ Hiểu biết chuyện này, nhất định sẽ mắng cô là ngu ngốc, trước giờ ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cô còn không có, nói gì tới việc bảo vệ người khác.

Quên đi, giờ cô chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Ở một ngôi trường mới cô độc và bất lực như vậy, cô không thể đối đầu trực tiếp được.

Vốn dĩ cô nghĩ chỉ cần mình chịu đựng và lựa chọn nhượng bộ thì sẽ ổn thôi.

Nhưng như hiện tại, có lẽ tình trạng hỗn loạn này còn lâu mới kết thúc, đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

Một ngày học tập cũng trôi qua, cuối buổi chiều, lớp phó lao động lên bảng viết phiên trực nhật ngày mai, Tang Lê đang mải mê làm bài tập về nhà thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Dụ Niệm Niệm:

“Lê Lê, ngày mai sao sao cậu lại phải đi quét rác vậy? Không phải hôm qua mới đến phiên thứ 13 sao?”

Tang Lê ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng đen viết tên mình, cô sửng sốt một chút, bản thân cũng không hiểu lắm.

Nghe Dụ Niệm Niệm hỏi,Tang Lê suy nghĩ một chút rồi đi tới hỏi lớp phó lao động, lớp phó lao động không hề có xích mích gì với cô, cô ấy nói rằng: “Tên của cậu là do lớp trưởng yêu cầu thêm vào, vốn cậu không có tên trong danh sách tôi sắp xếp.”

Lớp trưởng yêu cầu…

Cô lập tức tỉnh táo lại.

Cổ họng Tang Lê nghẹn lại, cô xoay người đi tìm Kha Phỉ.

Khóe môi Kha Phỉ hơi nhếch lên, như thể đã đoán trước được cô sẽ đến: “Sáng nay tôi thấy cậu nói chuyện với bạn cùng lớp trong giờ Ngữ Văn. Hôm qua giáo viên chủ nhiệm cũng vừa nói ai nói chuyện trong giờ học sẽ bị ghi tên lại và bị phạt. … Cậu không biết hay là quên?”

Tang Lê suy nghĩ một hồi, cô nói rằng lúc đó cô chỉ là hỏi Dụ Niệm Niệm hôm nay có những môn học nào, Kha Phỉ tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai: “Việc cậu nói chuyện gì không liên quan gì tới tôi, vấn đề là chính mắt tôi nhìn thấy cậu nói chuyện, bằng chứng xác thực, nên tôi có quyền phạt cậu.”

Kha Phỉ ngẫm nghĩ một lát lại nói tiếp: “Ồ đúng rồi, buổi chiều, vào tiết vật lý đầu tiên, tôi thấy cậu lại nói chuyện tiếp, vậy phải quét thêm một ngày nữa rồi.”

Tang Lê đè nén tức giận, giải thích: “Giáo viên còn chưa tới, trong lớp cũng rất ồn ào, tôi lúc đó là đang giảng bài cho Dụ Niệm Niệm.”

“Khi chuông reo thì được tính là vào học. Giáo viên chủ nhiệm luôn nhấn mạnh rằng đã vào học thì nhất định không được nói chuyện riêng mà? Và tôi cũng không phải là người duy nhất có thể phạt cậu. Nếu cậu thấy người khác nói chuyện, cậu cũng có có thể báo cho tôi và tôi sẽ xác nhận xem đúng sai, nếu họ sai thật thì cũng bị phạt như cậu thôi.”

Kha Phỉ khẽ cười nói: “Tất nhiên, tôi sẽ nói cậu là người báo cáo.”

Đám con gái đứng cạnh Kha Phỉ bật cười: “Bạn học mới, cậu không phải là thích giúp đỡ con lợn béo đó sao? Cậu bị trừng phạt như vậy cũng là đang giúp đỡ cậu ta đó, chắc cậu ta sẽ biết ơn cậu nhiều lắm.”

Kha Phỉ dựa vào bàn học, kiêu ngạo nhìn Tang Lê:

“Nhưng nếu cậu chịu cúi đầu xin lỗi, sau đó mỗi ngày đi theo phục vụ bọn tôi, nếu như tâm tình tôi tốt lên có lẽ tôi sẽ buông tha cho cậu cũng nên.”

Bọn họ vốn ghét nhất cái vẻ lạnh lùng thờ ơ của Tang Lê, nên muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc cầu xin sự thương xót từ cô.

Tại sao một học sinh yếu thế mới chuyển từ nơi khác đến lại dám kiêu ngạo trước mặt họ?

Nhưng mà Tang Lê lại nhìn họ bằng đôi mắt yên tĩnh, vài giây sau, trên khuôn mặt trắng trẻo lặng lẽ nở một nụ cười:

“Tôi còn tưởng rằng các cậu có biện pháp cao tay nào đó, ai ngờ lại chỉ dám sử dụng mấy thủ đoạn tiểu nhân này thôi hả?”

Sắc mặt Kha Phỉ hơi cứng lại.

“Nếu tôi có lỗi thì tôi sẵn sàng chịu phạt. Nhưng vì sao cậu lại bắt tôi phải xin lỗi cậu thì cậu sẽ bỏ qua không phạt tôi nữa, như thế khác nào cậu đang cố ý dùng chức quyền để trả thù tôi sao?” Tang Lê nhẹ giọng hỏi.

“Cậu……”

Kha Phỉ không nói nên lời.

Trạm Thiến Tuyết ở một bên mỉm cười.

Thật không ngờ Tang Lê lại cao ngạo từ tận xương tủy như vậy.

Thật đúng là thú vị.

Cô ta kéo lấy tay Kha Phỉ, nhìn Tang Lê bằng ánh mắt lạnh lùng:

“Được rồi, chúng ta cứ chờ xem.”

Một ngày nào đó cô ta sẽ bắt Tang Lê phải khóc lóc và cầu xin mình.

Trạm Thiến Tuyết đi về phía trước, lúc ngang qua Tang Lê lại cố tính huých vào bả vai cô một cái, Tang Lê bất ngờ bị đẩy lùi về phía sau, đôi mắt cô khẽ run lên.

Sau khi bọn họ rời đi, Dụ Niệm Niệm đang đợi Tang Lê mới biết được sự thật liền tức giận: “Những người này cứ hoành hành ngang ngược như vậy đến bao giờ? Tại sao không có ai trừng phạt được bọn họ!!”

Tang Lê nheo mắt lại.

Trước đó là Lữ Nguyệt, người tiếp theo là cô, việc ức hiếp chỉ thay đổi mục tiêu chứ không hề dừng lại.

Buổi tối sau khi trở về nhà, Tang Lê nhận được tin nhắn của Dụ Niệm Niệm, cô nàng mới tìm hiểu được hóa ra gia đình Trạm Thiến Tuyết có quan hệ với hiệu trưởng nên ở trong trường các giáo viên thấy việc gì liên quan tới Trạm Thiến Tuyết thì đều coi chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Còn Kha Phỉ lại là họ hàng với giáo viên chủ nhiệm nên giáo viên chủ nhiệm rất quý mến cô ta.

Những người bị bắt nạt trước đó không phải họ chưa từng báo cáo các giáo viên, nhưng bạo lực học đường những năm nay không nhận được nhiều sự quan tâm của nhà trường, giáo viên cũng chọn cách biến nó từ một vấn đề lớn thành một vấn đề bình thường. … Bề ngoài, họ tỏ ra là hòa giải mâu thuẫn nhưng thực chất, càng làm cho những người bị bắt nạt, thậm chí còn bị trả thù nặng nề hơn.

Tang Lê không phải là người đầu tiên đối mặt với bóng tối như vậy.

Dụ Niệm Niệm: [Lê Lê, cậu vẫn tính đi trực nhật à? ]

Tang Lê cúi đầu nhìn điện thoại, lồng ngực như bị một khối bông chặn lại.

Ngoài việc chấp nhận hình phạt, cô còn có thể làm gì khác…

Với khả năng của bản thân, cô biết lấy cái gì có thể tranh đấu với họ, Lữ Nguyệt chính là một ví dụ thực tế.

Tang Lê nghĩ hay là nói chuyện này với Tống Thịnh Lan, nhưng hiện tại Tống Thịnh Lan lại đang đi công tác, cô cũng không thể bắt Tống Thịnh Lan vì cô mà ra mặt. Có thể tới Giang Vọng học tập đã là biết ơn bà rất nhiều rồi. Nếu lỡ như gây rắc rồi khiến bà ấy thêm khó xử, cô nhất quyết không thể kéo thêm phiền toái đến cho bà.

Cô phải thật ngoan ngoãn, không thể bị đuổi về quê được, khó khăn lắm mới có một nơi để học tập…

Tang Lê nhìn tách trà hoa nhài trên bàn, đôi mắt khẽ chớp.

Thứ Tư, Tang Lê đành đi tới trường thật sớm để trực nhật.

Không hiểu sao hôm nay lớp học lại bề bộn hơn mọi ngày, khắp nơi đều là rác, Tang Lê ít nhiều cũng đoán được đám người kia sẽ không để cô thoải mái nên cũng không nói một lời, đành chăm chỉ quét dọn cẩn thận.

Lúc Tang Lê đang trực nhật, có một vài bạn nữ nhìn thấy cô thì vội vàng dời ánh mắt, tránh nói chuyện với cô.

Chuyện cô trở thành mục tiêu tiếp theo của Trạm Thiến Tuyết, vào lúc tối qua đã được lan truyền trong ký túc xá nữ, nhiều người sợ bị liên lụy nên cố gắng tránh thật xa.

Tang Lê nhắm mắt lại, lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Trước khi vào tiết học buổi chiều, sau khi đã quét dọn lại lớp, cô lại một mình đi đổ rác dưới cái nắng như thiêu như đốt, khi về, mặt cô đỏ ửng vì phải phơi nắng.

Cô không nói một lời, nhưng ai ngờ rằng trong lớp học tiếng Anh buổi chiều, Lôi Đan nói rằng ngày hôm qua Kha Phỉ bực bội phàn nàn với cô rằng có một bạn trong lớp bị phạt vì nói chuyện trong giờ học nhưng không chấp nhận còn tranh cãi lại khiến cô ta rất xấu hổ.

Lôi Đan khen ngợi Kha Phỉ đã có tinh thần trách nhiệm cao, “Cô rất ủng hộ Kha Phỉ chấp hành đúng nội quy một cách khách quan. Nếu em nào có bất mãn gì, hãy trực tiếp đến gặp tôi. Đây là quy tắc của tôi. Tôi yêu cầu mọi người trước tiên hãy xem xét lại bản thân, nếu em không sai thì tại sao người khác lại có thể bắt được lỗi của em cơ chứ?”

Kha Phỉ không chỉ lợi dụng việc công vào mục đích riêng đã thế lại còn vừa ăn cắp vừa la làng.

Tất cả học sinh đều biết cô giáo đang nói tới ai, bọn họ lén nhìn Tang Lê nhưng tất cả đều im lặng.

Một loại ánh mắt dồn về phía cô, Tang Lễ nắm chặt bút, cúi gằm đầu xuống, Dụ Niệm Niệm ở một bên vừa đau lòng vừa tức giận, cô ấy muốn giơ tay giải thích giúp Tang Lễ nhưng lại bị Tang Lê ngăn lại.

Cô không muốn liên lụy tới Dụ Niệm Niệm, khiến cô ấy phải chịu ức hiếp.

Hết giờ, Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê ra ngoài đi giải tỏa căng thẳng.

Ở hành lang, hai người bất ngờ gặp Lữ Nguyệt, đối phương nhìn thấy Tang Lê liền vội vàng cúi đầu vội vàng rời đi.

Tang Lê liếc mặt không để ý nhưng Dụ Niệm Niệm lại nhịn không được nữa: “Lữ Nguyệt, ý của cậu là sao hả? Tang Lê là bởi vì giúp cậu mà bị ức hiếp, cậu lại còn đang trốn tránh cậu ấy!”

Lông mi của Lữ Nguyệt khẽ run lên, cô nàng nhanh chóng rời đi.

Dụ Niệm Niên tức giận, Tang Lê thở dài: “Bỏ đi, không liên quan gì đến Lữ Nguyệt cả.”

Vốn dĩ cô giúp đỡ Lữ Nguyệt cũng giống như việc thấy người bị mắc mưa nên chỉ muốn đưa ô cho người khỏi ướt cũng không mong người báo đáp bất cứ điều gì, hơn nữa, Lữ Nguyệt cũng có năng lực gì.

Buổi tối tan học, Dụ Niệm Niệm nói muốn ở lại giúp cô quét lớp, nhưng hôm nay bài tập rất nhiều, Tang Lê không muốn lãng phí thời gian của cô ấy nên từ chối hết lần này đến lần khác:

“Một mình mình có thể làm được, cậu cứ về trước đi.”

Cô thoải mái mỉm cười với Dụ Niệm Niệm: “Kha Phỉ cùng lắm chỉ là bắt mình trực một tuần là cùng, cậu ta còn có thể làm gì nữa?”

Dụ Niệm Niệm kéo tay cô: “Được, vậy mình về trước nhé.”

Tang Lê đứng dậy tới góc lớp cầm chổi bắt đầu quét dọn, Nhiếp Văn đi ngang qua, liếc nhìn cô, rồi đi tới trước mặt Quảng Dã cùng Trương Bác Dương, trầm giọng hỏi Dụ Niệm Niệm:

“Sáng nay bạn học mà giáo viên chủ nhiệm nói không hài lòng với việc Kha Phỉ phạt trực nhật là Tang Lê phải không?”

“Thật ra là do Kha Phỉ lấy việc công báo thù riêng đó chứ!”

Nhiếp Văn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Việc công trả thù việc riêng là sao?”

“Kha Phỉ với Trạm Thiến Tuyết và đám bạn của bọn họ thường bắt nạt các bạn nữ trong trường. Có lần họ bắt nạt Lữ Nguyệt trong phòng thiết bị. Tang Lê đã ra mặt để bảo vệ Lữ Nguyệt, vì thế họ đã trả đũa cậu ấy. Hai ngày trước họ đã làm bẩn bàn học của Tang Lê. Bây giờ lại lấy việc không chấp hành nội quy lớp để phạt cậu ấy quét dọn đã thế còn nói không đúng sự thật với cô giáo chủ nhiệm…”

Dụ Niệm Niệm tức giận phàn nàn với bọn họ, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nghe vậy, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới còn có sự việc này.

Bên cạnh, Quảng Dã đã chơi xong ván game, cậu đút máy PSV vào túi, nghe vậy, cậu lặng lẽ ngước đôi mắt đen láy lên liếc nhìn người quét rác ở hàng ghế đầu trong phòng học.

Rồi cậu cụp mắt xuống, cắn nát kẹo bạc hà trong miệng, đứng dậy lười biếng cầm cặp sách lên:

“Đi thôi.”

Ba chàng trai bước ra khỏi lớp.

Đi xuống dưới tầng, Nhiếp Văn ôm lấy vai Quảng Dã, nhếch khóe môi đầy ẩn ý: “Xem ra, chuyện xảy ra ở quán trà sữa tuần trước vẫn còn tiếp nối nhỉ?”

Quảng Dã nghịch bật lửa, không nói gì, Nhiếp Văn nhướng mày nhìn cậu:

“Lần trước cậu đã ra mặt, lần này không tính giải quyết tiếp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK