• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Lê rời khỏi hội quán, Tống Thịnh Lan trở lại phòng trà, Phạm Mạn Chi đang pha trà nhìn thấy bà: “Đi rồi à?”

“Dạ.” Tống Thịnh Lan thở dài: “Con bé rất buồn.”

“Là chuyện bình thường, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi, bọn chúng mới bên nhau có bao lâu đâu, tình cảm có thể sâu đậm được đến đâu chứ.”

Tống Thịnh Lan nhìn thái độ thản nhiên của Phạm Mạn Chi, cau mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Mẹ, mẹ không biết tiểu Dã thích Lê Lê đến mức nào đâu, nếu không nó cũng không thay đổi nhiều như vậy, mẹ làm như vậy là chia uyên rẽ thúy…”

Phạm Mạn Chi bị câu này chọc cười: “Chia uyên rẽ thúy? Người tinh mắt nhìn vào đều biết là không xứng, sao có thể gọi là uyên ương?”

Phạm Mạn Chi mân mê chiếc vòng ngọc trên cổ tay:

“Thịnh Lan, nói thật, lúc đầu khi Minh Huy muốn cưới con, mẹ cũng không đồng ý, gia thế của con không phải tốt nhưng trong công việc lại rất có năng lực, có thể giúp đỡ Minh Huy trong sự nghiệp nên sau này mẹ mới thỏa hiệp, nhưng con nhìn cô bé kia xem, nó còn không bằng một phần mười con khi trước, nó có thể mang lại điều gì cho Quảng Dã được chứ?”

Lời này không biết là muốn nói ai đây, sắc mặt Tống Thịnh Lan căng cứng.

“Mẹ biết con rất thương Lê Lê, nhưng tiểu Dã là con trai con, nó không hiểu chuyện thì thôi, bọn con làm bố mẹ lại còn hùa theo nó? Hơn nữa Âm Âm không đủ tốt sao?”

Tống Thịnh Lan khó xử: “Con thích Âm Âm, nhưng tiểu Dã không thích…”

“Tình cảm đều cần được vun đắp, bọn chúng còn trẻ như vậy làm sao hiểu được thế nào là tình yêu chân chính.”

Tống Thịnh Lan còn muốn nói thêm điều gì, nhưng bị Phạm Mạn Chi dùng lời nói không thể thương lượng cắt ngang:

“Nếu chúng ta có thể lợi dụng cuộc hôn nhân của bọn nhỏ để thúc đẩy mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Thiều thị càng thêm khắng khít, thì đối với hai doanh nghiệp sẽ là sự thúc đẩy rất lớn. Cho dù tương lai người ở bên cạnh tiểu Dã không phải là Âm Âm đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể là cô bé kia.”

Cho dù yêu thích đến đâu, nếu không phù hợp thì cuối cùng chỉ là phí công vô ích.

Bà cụ nhất định phải để Quảng Dã đi trên con đường tốt nhất.



Chập tối, Tang Lê về đến biệt thự.

Cô nhốt mình trong phòng ngủ rất lâu.

Cô ngồi ở mép giường, cuộn mình ôm lấy đầu gối, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu rọi vào đôi mắt cô nhưng trông chúng vẫn ảm đạm và vô hồn.

Rất lâu sâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mất một lúc cô mới tìm lại được giọng nói của mình và đáp lại, là Quảng Dã. Cô lau nước mắt, Quảng Dã đẩy cửa bước vào.

Chàng trai đút một tay vào túi, mặc quần sọt áo thun trắng form rộng, dáng người cao lớn, mang theo vẻ đẹp trai biếng lười: “Không phải kêu em về thì lên tầng tìm anh sao? Nhắn tin cho em cũng không thấy trả lời, hỏi dì Triệu mới biết em ở trong phòng.”

Cậu đi đến trước mặt cô, xoa xoa đầu cô: “Ngồi đây làm gì? Ngẩn ngơ gì thế?”

Cô không nói gì, Quảng Dã lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nâng mặt cô lên, nhìn thấy khuôn mặt của cô, đầu mày khẽ nhíu: “Em khóc hả?”

Đáy lòng cô chua xót, cảm xúc như sóng dữ cuộn trào bên trong, cô cúi đầu không dám nhìn cậu, giọng cứng nhắc: “Không có…”

“Vờ vịt gì chứ? Không khóc sao mắt em sưng như hai hột nhãn thế kia?”

Cô cố hết sức kìm nén nước mắt, kiếm cớ nói dối: “Hôm nay em nhảy không tốt, bị giáo viên mắng…”

Cậu thoáng ngẩn người, không khỏi bật cười: “Sao mà em ngốc vậy, bị cô mắng mà khóc thành như vầy luôn?”

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, nhảy không tốt thì luyện tập tiếp, nhé?”

Cậu hỏi cô có phải giáo viên đã nói gì đó rất khó nghe phải không, cô sợ cậu lại đi gây rối, vội vàng nói không phải, Quảng Dã xem cô như một đứa trẻ mà dỗ dành, lộ ra vẻ dịu dàng: “Chân có đau không? Anh xoa bóp cho.”

Cậu xoa bóp chân cho cô.

Trừ Tang Lê ra, không ai có thể khiến cậu chủ như cậu phục vụ như vậy.

Tang Lê nhìn cậu, không nỡ rời mắt, cổ họng ngập tràn vị đắng chát, nước mắt lại rơi.

Một lúc sau, cậu ngước lên nhìn cô:

“Đỡ hơn chưa?”

Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Cậu càng ôm chặt cô hơn: “Đừng khóc nữa, muốn anh xót em chết luôn à?”

Ngón tay Tang Lê run rẩy nắm lấy vạt áo cậu, nhìn cậu khẽ nghẹn ngào:

“Quảng Dã…”

“Hả?”

“Em thích anh lắm…”

Tính cô rụt rè nhút nhát, hiếm khi chủ động bày tỏ cảm xúc.

Dù lúc trước cậu đã từng nghe cô nói điều này, nhưng mỗi lần nghe cô nói vậy, trái tim Quảng Dã vẫn không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Cậu bóp nhẹ gáy cô, cụp mắt nhìn cô cười, giọng hơi khàn: “Nói suông vậy thôi à? Không biểu hiện một chút sao?”

Đáy mắt Tang Lê gợn sóng, nhìn cậu, sau đó chủ động dâng đôi môi đỏ lên, Quảng Dã hơi khựng lại, giây tiếp theo liền lấy lại thế chủ động, kéo cô vào sâu trong lòng ôm chặt.

Cảm nhận được tình yêu của cậu, đáy lòng cô dần ấm áp, trở nên nóng bỏng, rồi cuối cùng lại nguội dần đi, biến thành đắng chát.

Quảng Dã từ từ dừng lại, giơ tay xoa đầu cô, giọng trầm khàn ấm áp:

“Anh cũng rất thích em.”

Lời tỏ tình của chàng trai đặc biệt êm tai, mộc mạc và chân thành.

Tang Lê vùi mặt vào vai cậu, ôm cậu thật chặt.

Lúc này điện thoại của Quảng Dã reo lên, là Quảng Minh Huy, chàng trai bắt máy bật loa ngoài, đầu bên kia hỏi: “Tiểu Dã, con đang ở đâu?”

“Ở nhà chứ đâu.”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc: “Tiểu Dã, hồi chiều bà nội có đến Vân Lăng khám sức khỏe, mấy ngày nay sức khỏe của bà không tốt lắm, tối nay bà muốn con cùng bà về Hồ Tuy, vừa đúng tuần sau sau nữa là sinh nhật của bà, con về chơi với bà một thời gian đi.”

Tang Lê nghe vậy trong lòng sượt qua một nỗi buồn.

Quảng Dã sửng sốt: “Sức khỏe của bà không sao chứ?”

“Không sao, là bệnh cũ ở đốt sống cổ lại tái phát, kỳ nghỉ hè này con cũng không về thăm bà nhiều, nên về dành chút thời gian cho bà đi.”

Quảng Dã nhìn Tang Lê ở trong lòng: “Nhưng con và Tang Lê dự định ngày mai đi Đài Thông.”

“Để lần sau đi, lần này để Lê Lê về một mình trước, sức khỏe bà nội không tốt con không ở bên cạnh bà mà còn chạy ra ngoài, bà mà biết sẽ buồn đó.”

Quảng Minh Huy nói Phạm Mạn Chi chuẩn bị về Hồ Tuy rồi, bảo cậu thu dọn ít đồ đạc, lão Trương bây giờ sẽ về đón cậu.

Cúp điện thoại, Tang Lê nhìn Quảng Dã, kiềm chế cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười: “Quảng Dã, anh về chơi với bà nội đi, bà tìm anh, anh không đi không hay đâu.”

Có lẽ Phạm Mạn Chi biết Quảng Dã muốn về Đài Thông cùng cô, nên đã nhanh chóng ra tay, rõ ràng không muốn bọn họ ở cùng nhau lâu.

Quảng Dã phận làm cháu, tất nhiên sẽ lo lắng cho sức khỏe của Phạm Mạn Chi: “Vốn dĩ đã nói cùng em về thăm bà ngoại.”

Tang Lê lắc đầu nói không sao, cô không thể ép Quảng Dã đi cùng cô, Quảng Dã cũng không thể bắt cô không đi Đài Thông, cùng cậu về Hồ Tuy được, cậu cau mày, hôn cô: “Lần sau anh lại cùng em đi Đài Thông.”

Lần sau…

Bọn họ còn có lần sau không…

Tang Lê khàn giọng đáp lại, sau đó Quảng Dã lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho Liên Vũ Châu nói lời xin lỗi.

Tang Lê ngẩn người, không ngờ cậu lại coi trọng việc này như vậy.

Đầu bên kia, Liên Vũ Châu không biết sự tình nên tự nhiên cười, nói không sao, kêu cậu lần sau lại về chơi.

Ngắt điện thoại, Quảng Dã kéo theo Tang Lê cùng cậu thu dọn hành lý.

Cậu dặn dò cô trên đường về nhớ chú ý an toàn, cô về rồi nhớ phải thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, Tang Lê đều đồng ý.

Cuối cùng cô đưa cậu xuống tầng, cậu ôm cô rồi bá đạo nói:

“Phải nhớ anh đó nghe chưa.”

Cô sao có thể không nhớ cậu chứ…

Cô mím môi kìm nén nước mắt, gật đầu.

Cuối cùng, lão Trương lái xe rời đi.

Tang Lê về phòng đóng cửa lại.

Căn phòng trống rỗng như trái tim cô lúc này vậy.

Cô dựa vào cửa, chớp đôi mắt chua xót, nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi.

Trong phòng, cảnh vừa rồi cậu hôn cô, nói thích cô vẫn còn ngay trước mắt.

Nhưng cậu đi rồi, dường như chỉ trong chốc lát, Quảng Dã bị buộc phải biến mất trước mắt cô.

Tại sao, tại sao phải tước đi thời gian bên nhau của cậu và cô sớm như vậy…

Tang Lê ngồi xổm ôm lấy đầu gối, nghẹn ngào rơi nước mắt.



Buổi tối, Tang Lê không muốn ăn, nhốt mình trong phòng, dù có ai gọi cô cũng không ra.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy trở về, biết được chuyện này, Tống Thịnh Lan thương xót muốn đi an ủi cô nhưng bị Quảng Minh Huy kéo lại.

“Em càng nói Lê Lê sẽ càng đau lòng.” Ông nói.

Tống Thịnh Lan bất bình: “Anh nói xem sao mẹ phải quyết tuyệt như vậy…”

Quảng Minh Huy thở dài: “Chuyện mẹ đã quyết chúng ta có thể thay đổi sao?”

Thái độ của Phạm Mạn Chi lần này rất kiên quyết, gọi Quảng Dã đi rõ ràng là để Lê Lê có thời gian bình tĩnh lại, cũng tránh cho cô gây chuyện.

Quảng Minh Huy nói để Tang Lê tự mình suy nghĩ, bọn họ sẽ tôn trọng quyết định cuối cùng của cô.

Trong phòng ngủ, Tang Lê nằm trên giường, cuộn tròn người lại lặng lẽ rơi nước mắt.

Những suy nghĩ nặng nề quấn lấy cô, dây dưa không dứt.

Một mặt là những khoảnh khắc ngọt ngào bên cạnh Quảng Dã.

Một mặt là những lời muốn cô buông tay của Phạm Mạn Chi.

Một bên tươi đẹp như ảo ảnh, một bên nặng nề chẳng khác gì ác mộng.

Cô suốt một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, vì để kịp chuyến bay nên cô đành lê thân xác mệt mỏi rã rời bò khỏi giường, đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc.

Lúc bước ra đã thấy lão Trương đợi sẵn ở cửa.

Lão Trương nhìn thấy hai mắt Tang Lê đỏ hoe, nhìn như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch, không có một chút sức sống.

Lão Trương không tiện hỏi, mở cốp xe bỏ hành lý của cô vào, trong cốp đã có sẵn mấy hộp quà: “Cô ơi, đây là những thứ tối qua tiểu Dã dặn dò tôi mua, nói là đem về cho bà ngoại cô, vốn dĩ cậu ấy còn muốn mua thêm nhưng sợ cô mang không hết.”

Rõ ràng là đã về Hồ Tuy, nhưng cậu vẫn luôn nhớ đến cô…

Trong lòng Tang Lê cảm động xen với cay đắng.

Buổi sáng khi đang đợi chuyến bay, Tang Lê nhận được cuộc gọi từ Quảng Dã.

Đầu bên kia tính toán thời gian gọi cho cô, hỏi cô đã làm thủ tục lên máy bay chưa, còn hỏi cô đã ăn sáng chưa, đồ đạc quý giá đã cất kĩ chưa, phải chú ý an toàn các kiểu.

Tang Lê chua xót lẩm bẩm: “Quảng Dã, anh coi em là con nít hả? Mấy cái này em biết mà.”

Quảng Dã khẽ cười, âm thanh lọt vào tai cô:

“Em không phải là bạn nhỏ của anh sao?”

Cậu lo lắng cho cô, giọng ấm áp nói: “Em đến Đài Thông thì lập tức nhắn tin cho anh, về đến nhà thì gọi điện báo bình an nhé.”

“Được, em…em ăn sáng tiếp đây.”

Cậu đáp lại một tiếng.

Cô kiếm cớ cúp điện thoại, không dám nghe giọng cậu thêm nữa.

Nỗi cay đắng mãnh liệt như thủy triều dâng cao, khiến trái tim cô bị dìm sâu khiến cô không thể nào thở nổi.

Lên máy bay, vị trí của cô ở cạnh cửa sổ.

Nhìn khung cảnh bên ngoài, cô nhớ lại lần cuối cùng cậu cùng cô đến Đài Thông, lúc ở trên máy bay cậu đã chụp ảnh cho bọn họ, còn trêu cô rằng cậu muốn nói cho Liên Vũ Châu biết rằng cậu thích cô…

Tang Lê nhắm mắt lại, hốc mắt khô khốc.

Buổi trưa, cô đến núi Hoài Đường, Từ Hiểu đến đón cô.

Từ Hiểu nhìn thấy cô thì vui mừng khôn xiết, Tang Lê cũng cười, không muốn cô bạn nhìn ra điều gì khác thường.

Tang Lê về đến nhà, nhìn thấy Liên Vũ Châu đang chặt củi ở sân trước.

“Bà ngoại.”

Tang Lê đặt đồ xuống chạy lại, Liên Vũ Châu nhìn thấy cô liền vội vàng đứng dậy, mỉm cười: “Điềm Điềm của bà cuối cùng cũng về rồi.”

Tang Lê ôm bà, vòng tay của Liên Vũ Châu như bến bờ che mưa chắn gió, sống mũi Tang Lê cay cay, Liên Vũ Châu xoa đầu cô, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hồng: “Ây da, làm sao vậy?”

Tang Lê lắc đầu, chùi mũi: “Không…tại cháu nhớ ngoại quá thôi.”

“Ngốc chưa kìa, không phải là về rồi sao? Mấy ngày tới cứ ngoan ngoãn ở nhà, bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho ăn.”

“Vâng ạ.”

Từ Hiểu về nhà trước, Tang Lê mang đồ vào nhà, Liên Vũ Châu trách cô sao lại mua nhiều đồ như vậy, Tang Lê nói tất cả đều là do Quảng Dã mua.

Liên Vũ Châu cảm động: “Thật ra bà cũng mong được gặp lại tiểu Dã, nhưng sức khỏe bà nội nó không tốt, nó không thể cùng cháu trở về, đúng rồi, bà nội của nó có ổn không?”

Tang Lê thu hồi tầm mắt: “Chắc không sao đâu ạ.”

“Vậy thì tốt, mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

Tang Lê gật đầu, sau đó hai người ngồi vào bàn ăn, Liên Vũ Châu gắp thức ăn cho cô, cười hỏi: “Cháu và tiểu Dã dạo này thế nào?”

Tang Lê ngẩn người: “Bọn cháu rất tốt…”

“Nó đối xử với cháu có tốt không?”

“Tốt lắm ạ.”

Nghe được sự đánh giá cao như vậy, Liên Vũ Châu cười: “Sau này cháu phải đi học xa, có nó ở bên cạnh cháu, bà ngoại cũng yên tâm.”

Từng lời nói đều như đang xuyên thấu trái tim Tang Lê.

Tang Lê cúi đầu ăn cơm, dùng cơm đè nén sự nghẹn ngào nơi cuống họng.

Ăn cơm xong, Tang Lê giúp bà rửa chén, sau đó lại đi dọn dẹp phòng.

Buổi chiều, Tang Lê một mình ra bờ suối, ngồi trên bờ đá ngẩn ngơ, một lúc sau, có giọng nói truyền đến bên tai, cô quay đầu, nhìn thấy Từ Hiểu đang chạy về phía mình:

“Điềm Điềm, bà Liên nói cậu ra ngoài rồi, sao cậu ra ngoài mà không kêu mình một tiếng? Hại mình tìm cậu hơn nửa ngày.”

Tang Lê xốc lại tinh thần, Từ Hiểu cầm chiếc túi trong tay đưa cho cô: “Nè, mua đồ ăn vặt cho cậu.”

“Cảm ơn nha.”

Từ Hiểu ngồi xuống bên cạnh cô, xé một túi quả sơn trà, quay đầu nhìn sắc mặt Tang Lê: “Điềm Điềm, hôm nay cậu cứ kỳ lạ thế nào í.”

“Kỳ như thế nào?”

“Có phải tâm trạng cậu không tốt phải không? Thấy cậu giống như không được vui.” Từ Hiểu chợt nhớ tới điều gì đó cười: “Có phải bạn trai không về cùng nên tâm trạng cậu không tốt phải không?

Tang Lê ngẩn người: “Chắc vậy…”

Bà tám Từ Hiểu nói: “Thật không ngờ đấy, Điềm Điềm ngoan ngoãn của chúng ta cũng có ngày này. Hồi đầu còn nói tuyệt đối sẽ không thích bất kì chàng trai nào ở Vân Lăng, Quảng Dã lại là ngoại lệ hả?”

Tang Lê ngước mắt nhìn bầu trời xanh, chớp chớp mắt:

“Lúc đầu gặp, mình cũng không nghĩ là sẽ thích anh ấy.”

Từ lúc mới bắt đầu là ghét nhau cho tới sau này là hiểu nhau, thu hút lẫn nhau, cuối cùng là tim đập chung một nhịp, yêu nhau.

Tất cả những điều này dường như là định mệnh, thoạt đầu cũng chẳng nghĩ gì nhưng quay đầu nhìn lại, tất cả đều là số phận.

Từ Hiểu nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên lúng túng: “Lê Lê, thực ra hồi tết lúc Quảng Dã đến, lúc đó mình không biết hai cậu thích nhau, mình còn có ý với cậu ấy, may là mình không manh động, nếu không thì xấu hổ chết thôi.”

Tang Lê nhớ lại, Từ Hiểu cảm khái: “Nhưng mình biết tình cảm mình dành cho Quảng Dã chỉ là vẻ bề ngoài, thấy cậu ấy đẹp trai, lại giàu có, nhưng cậu và Quảng Dã thì khác, các cậu rất hiểu nhau.”

Từ Hiểu nhìn Tang Lê cười: “Điềm Điềm, hai cậu rất xứng đôi, cậu và Quảng Dã nhất định phải hạnh phúc nhé.”

Tang Lê không nói gì, cụp đôi mắt đỏ hoe xuống:

“Mình cũng hy vọng vậy.”

Nhưng có lẽ, tất cả chỉ là hi vọng xa vời của cô.



Mấy ngày đầu sau khi về quê, ban ngày hầu hết Tang Lê đều theo Liên Vũ Châu ra ruộng tất bật việc đồng áng, ban đêm ở nhà phụ giúp Liên Vũ Châu làm công việc nhà, phần lớn thời gian đều là làm việc.

Một mặt cô muốn giúp Liên Vũ Châu làm chút việc để bà không quá mệt mỏi.

Mặt khác, cô cố gắng làm việc hòng làm tê liệt cảm xúc của mình, không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.

Khi không có việc gì làm, cô sẽ một mình ngồi trước sân thẫn thờ, không muốn ra ngoài, không muốn đi chơi, không muốn nói chuyện.

Cô cố ý không liên lạc nhiều với Quảng Dã, nhưng đêm nào cậu cũng gọi điện thoại nói chuyện với cô.

Cậu nói, cậu rất nhớ cô.

Cậu đâu biết được từng giờ từng phút cô đều nhớ đến cậu, nỗi nhớ nhung không thể kìm nén.

Nhưng cô không đủ dũng cảm để nói với cậu.

Nghe giọng cậu qua điện thoại, như thể cậu đang thân mật thì thầm vào tai cô, một lần nữa đập tan quyết tâm rời đi của cô.

Đêm đến, trong phòng tắt đèn, cô nằm trên giường, nước mắt lại trào ra như đê vỡ.

Đột nhiên có một thời khắc cô nghĩ rằng cứ yêu thôi, bất chấp tất cả.

Cô không cần cái gì cả.

Cô cũng không muốn quan tâm bất cứ điều gì cả.

Để bản thân được ích kỉ, để cô và Quảng Dã được ở bên nhau, thì dù có đối nghịch với Phạm Mạn Chi cũng có sao.

Suy nghĩ lên lên xuống xuống, cuối cùng rối thành một mớ, kéo cô vào giấc ngủ sâu.

Ngày thứ tư sau khi về quê, buổi sáng Tang Lê thức dậy, Liên Vũ Châu nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô, nghi hoặc: “Điềm Điềm, mắt của cháu bị sao vậy?”

Cô bịa chuyện, nói rằng đêm qua thức khuya xem điện thoại, đi ngủ quá muộn thôi.

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê cúi đầu ăn sáng, trong lòng ngờ vực: “Điềm Điềm, cháu có tâm sự gì phải không?”

Đến Liên Vũ Châu cũng nhìn ra rồi.

“Có liên quan tới tiểu Dã phải không? Cháu với tiểu Dã cãi nhau sao?”

Liên Vũ Châu cũng dần dần cảm giác được Tang Lê có tâm sự, mặc dù khi ở cùng với bà, trạng thái của Tang Lê rất bình thường, nhưng khi ở một mình, trên mặt cô lại không tìm thấy một tia vui mừng nào.

Tang Lê cắn một miếng dưa cải muối, im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không phải tối nào cháu cũng nói chuyện điện thoại với anh ấy sao? Cháu không sao đâu.”

Liên Vũ Châu thấy cô không muốn nói, cũng không tiện hỏi thêm: “Điềm Điềm, nếu có chuyện gì cháu phải nói cho bà ngoại biết, có biết chưa?”

Tang Lê cụp mắt: “Dạ.”

Ăn sáng xong, Từ Hiểu đến tìm cô: “Điềm Điềm, cậu sắp xếp xong chưa, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Tối qua, Từ Hiểu nói ở trên núi không có gì vui, Tang Lê liền đồng ý hôm nay cùng cô bạn xuống thị trấn chơi.

Tang Lê đáp lại một tiếng, Liên Vũ Châu hỏi: “Chừng nào các cháu về thế?”

“Dạ chiều muộn là tụi cháu có mặt, buổi tối cháu sẽ ở nhà ăn cơm ạ.”

Liên Vũ Châu cũng muốn Tang Lê có thể ra ngoài giải khuây nên bà đồng ý.

Hai cô gái đi ra cửa, Từ Hiểu khoác tay cô vui vẻ nói: “Điềm Điềm, lâu rồi không cùng cậu xuống thị trấn rồi đó.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trên bầu trời xanh, từng đám mây như kẹo bông gòn trắng lững lờ trôi, Tang Lê hỏi: “Trương Tinh đâu? Sao cậu ấy không đi cùng bọn mình?”

“Anh ấy vào thành phố làm công rồi, kệ anh ấy, hôm nay là thế giới của hai chúng ta, mình muốn đi ăn gà rán, còn muốn mua quần áo. Điềm Điềm, cậu đi với mình nha!”

Tang Lê khó khăn nặn ra nụ cười: “Được.”

Hai người bắt một chiếc xe buýt nhỏ xuống thị trấn.

Ở nhà, Liên Vũ Châu dọn dẹp nhà xong, cho gà vịt ăn sau đó lại ra đồng tưới nước bón phân.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bà khom lưng múc nước trong xô, tưới từng gáo từng gáo một, từng giọt mồ hôi cũng theo đó lăn dài trên mặt.

Ngày qua ngày làm việc vất vả, thân hình Liên Vũ Châu gầy gò và làn da đen sạm.

Nhớ Tang Lê thích ăn dưa muối, Liên Vũ Châu hái vài trái dưa leo, lại hái thêm mấy trái mướp, cầm giỏ tre chậm rãi đi về.

Tích tắc, tích tắc.

Gần đến buổi trưa.

Một lúc sau Liên Vũ Châu về tới nhà, liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa—

Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở màu xám, tóc búi cao, trang điểm tinh tế, trong tay cầm những hộp quà lớn nhỏ, như thể đang đợi ai đó.

Người phụ nữ quay đầu nhìn thấy bà thì như nhận ra: “Chào dì, cho cháu hỏi dì là dì Liên, Liên Vũ Châu phải không ạ?”

“Đúng rồi, cô là…”

Đối phương mỉm cười, lễ phép cúi đầu: “Chào dì Liên, cháu tên là Lục Lệ, dì cứ gọi cháu là tiểu Lệ, cháu là thư kí của chủ tịch Phạm.”

Chủ tịch Phạm…

“Chủ tịch Phạm chính là bà nội của cậu chủ tiểu Dã.”

“Chào cháu, chào cháu…”

Thì ra là người của bà nội Quảng Dã, Liên Vũ Châu sửng sốt một chút, vội vàng mời cô ta vào nhà.

Hai người bước vào nhà, Lục Lệ đặt những hộp quà lên bàn, Liên Vũ Châu vội vàng bật quạt, rửa tay rồi rót nước cho cô:

“Cô Lục, vất vả cho cô quá, lặn lội đường xa đến đây, sao lại còn mua theo nhiều đồ như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị…”

Lục Lệ ngồi trên chiếc sofa cũ đã sờn da, cười dịu dàng: “Không sao đâu dì Liên, là do cháu chưa nói tiếng nào đã mạo muội đến thăm. Chủ tịch Phạm biết quê của cô Tang Lê ở vùng núi Đài Thông, lại nghe nói dì cũng lớn tuổi rồi nên có lòng kêu cháu đến thăm, cùng dì nói chuyện, hy vọng không làm phiền dì.”

“Sao vậy được, Quảng gia trước giờ vẫn luôn đối xử với chúng tôi rất tốt…”

Lục Lệ nói, những thực phẩm chức năng này đều là lòng tốt của Phạm Mạn Chi, mong Liên Vũ Châu nhận lấy. Liên Vũ Châu xúc động cảm ơn, bà không ngờ rằng bình thường người nhà họ Quảng đã rất tốt với bọn họ rồi, đến bà nội Quảng Dã cũng như vậy.

Lục Lệ quan tâm hỏi han sức khỏe của Liên Vũ Châu, hai người trò chuyện một hồi, cô ta hỏi: “À, cô Tang Lê đâu ạ? Sao không thấy cô ấy ạ?”

“Con bé cùng bạn xuống thị trấn chơi rồi, cô đợi một chút, tôi gọi điện thoại kêu nó về.”

“Không cần, không cần đâu ạ, để cô ấy chơi vui vẻ đi, cháu ngồi thêm một chút là phải đi rồi, buổi chiều cháu còn có việc.”

“Vậy tôi đi nấu cơm, cô Lục ở lại ăn bữa cơm gia đình nhé.”

Lục Lệ vội vàng ngăn lại, cười nói không cần: “Thật ra hôm nay cháu đến không phải để tìm cô Tang Lê mà là để tìm dì, không giấu gì dì…cháu có chuyện quan trọng muốn thương lượng với dì.” Liên Vũ Châu không khỏi kinh ngạc.

“Chủ tịch Phạm nhờ cháu đến để nói với dì về chuyện của cô Tang Lê và tiểu Dã, dì có biết chuyện bọn họ đang hẹn hò với nhau không?”

Sắc mặt Liên Vũ Châu hơi cứng nhắc: “Tôi biết…”

“Chủ tịch Phạm cũng rất thích cô Tang Lê, nói cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình dễ mến, cũng rất xứng đôi với tiểu Dã, sau này mà có trở thành người một nhà thì thật tốt.”

Lục Lệ cười uyển chuyển: “Chỉ tiếc là…trong lòng chủ tịch Phạm trước đó đã có một người vừa ý hơn.”

Liên Vũ Châu sống tới từng tuổi này, lập tức hiểu ra mục đích thực sự của đối phương khi tới đây.

Vòng vo một hồi, thì ra đây mới là trọng điểm.

Lục Lệ nói Tang Lê rất tốt, nhưng Phạm Mạn Chi với tư cách là người đi trước, có nhiều yếu tố phải cân nhắc hơn, cho rằng hai đứa trẻ không hợp:

“Ý của chủ tịch Phạm là mong dì với tư cách là bà ngoại của Tang Lê, có thể giúp thuyết phục cô ấy buông tay tiểu Dã.”

Nụ cười trên gương mặt Liên Vũ Châu dần dần đông cứng lại.

Lục Lệ đề cập đến việc sắp xếp đưa Tang Lê ra nước ngoài học múa, bày tỏ rằng Quảng gia sẽ vì cô mà lên kế hoạch cho một tương lai với tiền đồ rộng mở, cũng nói rằng sau này khi Tang Lê ra nước ngoài, bọn họ sẽ đưa Liên Vũ Châu đến sống ở thành phố Đài Thông, tới lúc đó lại thuê người làm đến lo việc ăn uống, sinh hoạt hằng ngày cho bà, không để Tang Lê bận tâm lo lắng:

“Dì Liên đừng hiểu lầm, đây không phải là chúng cháu đang ra điều kiện, chủ tịch Phạm nghĩ rằng nhảy múa là con đường phù hợp nhất đối với Tang Lê, chúng cháu cũng vì muốn cho Tang Lê có thể phát triển tốt hơn, như vậy mẹ cô ấy ở trên trời có linh cũng được an lòng.”

Lục Lệ cười ôn hòa, nhưng vẫn nói rõ ràng:

“Chủ tịch Phạm cũng rất áy náy, cảm thấy đã làm tổn thương trái tim của cô Tang Lê, nhưng tiểu Dã là cháu trai duy nhất của bà cụ, đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn sau này. Cháu mong dì có thể hiểu cho, mấy chữ ‘môn đăng hộ đối’ bọn trẻ không hiểu nhưng chúng ta không thể không biết.”

……

Cuối cùng, Lục Lệ còn nói rất nhiều, nói xong rồi cũng rời đi.

Buổi chiều, ánh nắng bò lên trên đỉnh đầu rồi từ từ rơi xuống, xuyên qua tán lá rậm rạp, chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt sáng lốm đốm.

Dần dần, ánh nắng biến thành hoàng hôn, rồi dần tắt.

Chiếc xe buýt nhỏ đón ánh tà dương, một đường quanh co lên núi.

Ngồi trên xe, Từ Hiểu thử chiếc kẹp tóc mới mua, Tang Lê ở bên cạnh giúp cô nàng chụp ảnh.

Ở bên ngoài chơi đùa một ngày, Tang Lê cố gắng hết sức gạt bỏ những chuyện không vui, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, tinh thần cũng tốt hơn.

Chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước cổng làng, hai người xuống xe.

Trên đường về, mùi đồ ăn thơm nức mũi từ nhà nhà thoang thoảng bay theo gió, Tang Lê tạm biệt Từ Hiểu, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Liên Vũ Châu đang cụp mắt ngồi bất động trong phòng khách.

“Bà ngoại ơi—”

Tang Lê bước vào nhà, lên tiếng gọi, Liên Vũ Châu ngẩng đầu nhìn cô: “Cháu về rồi đấy à.”

“Bà sao vậy ạ, sao bà lại ngồi đây?”

Sau đó, Tang Lê để ý thấy trên bàn tự nhiên xuất hiện thêm mấy hộp quà: “Những thứ này ở đâu ra vậy ạ?”

Liên Vũ Châu nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng:

“Là bà nội Quảng Dã nhờ thư kí mang đến.”

Ánh mắt Tang Lê xao động, cô đột nhiên cứng đờ.

“Bà nội Quảng Dã…”

Đáy lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Tang Lê phút chốc như có sóng biển cuộn trào.

Phạm Mạn Chi vậy mà lại biết địa chỉ nhà của cô, không bỏ qua, cử người đưa những món quà này đến…

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê: “Điềm Điềm, mấy ngày nay con buồn bực không vui là vì chuyện với tiểu Dã đúng không?”

Tang Lê sửng sốt: “Bọn họ nói gì với bà rồi ạ? Bà ấy có chuyện gì cứ tìm cháu là được rồi, sao lại đến nói với bà…”

Cô không muốn nói mấy chuyện kia cho Liên Vũ Châu biết, là vì không muốn bà buồn lòng, nhưng Phạm Mạn Chi lại trực tiếp tìm tới, rõ ràng là muốn giải quyết triệt để chuyện này.

“Điềm Điềm, bà đều biết hết rồi.”

Liên Vũ Châu đau lòng thương xót: “Cháu và tiểu Dã, nên chia tay đi.”

Tang Lê chết lặng, chóp mũi cay cay: “Ngoại ơi, tại sao đến bà cũng nói như vậy? Bà biết rõ cháu và Quảng Dã là thật lòng thích nhau mà…”

“Nhưng người ta đã nói rất rõ ràng rồi, các cháu không hợp.”

Tang Lê nước mắt lưng tròng, cơn tức giận bị đè nén bấy lâu cuồn cuộn dâng lên: “Cái gì gọi là không hợp? Bọn họ làm mấy chuyện này đã hỏi qua ý của Quảng Dã chưa? Cháu muốn hỏi Quảng Dã xem, cậu ấy nghĩ bọn cháu có hợp hay không!”

Tang Lê run rẩy muốn bấm số gọi điện thoại, Liên Vũ Châu đi đến giật lấy điện thoại trong tay cô, vừa giận vừa đau lòng:

“Điềm Điềm, cháu đừng làm loạn nữa!”

“Sao lại là cháu làm loạn? Là bọn họ ép cháu rời đi…”

“Điềm Điềm, có những lời cháu cứ nhất thiết phải để người ta nói nặng lời mới chịu sao?! Người ta chính là không vừa mắt cháu, không vừa mắt gia đình mình, sao cháu vẫn không chịu hiểu vậy!”

Cổ họng Tang Lê đắng chát: “Ngoại ơi, cháu sẽ học hành chăm chỉ để trở nên xuất sắc, cháu thực sự không có tệ như thế…”

Cô sẽ nỗ lực làm việc để có thể đứng bên cạnh Quảng Dã, chỉ cần cho cô thêm vài năm nữa là được…

Hai mắt Liên Vũ Châu đỏ lên: “Điềm Điềm, cháu nhìn hoàn cảnh của chúng ta đi. Chúng ta sống trong một căn nhà cũ ở nông thôn, còn người ta ở trong biệt thự lớn giữa thành phố, mở công ty, mỗi năm kiếm được không biết bao nhiêu tiền, chúng ta sao có thể xứng với Quảng gia được?”

Liên Vũ Châu nắm lấy tay cô, lòng như dao cắt: “Đứa trẻ ngốc, chúng ta không thể ngay cả một chút lòng tự trọng cũng không có được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK