Phút chốc, khung kính vỡ tan.
Nghe xong những lời này của Tang Lê, mọi suy nghĩ trong đầu Quảng Dã dường như đều bị dập tắt, đột nhiên cười nhạo:
“Tang Lê, em đừng lên cơn, đừng đùa như vậy nữa được không?”
Bên kia vẫn nói giọng bình tĩnh: “Em đang rất nghiêm túc.”
“Chúng ta đang tốt đẹp sao lại chia tay chứ?”
“Thời gian vừa qua ở bên anh em cảm thấy rất mệt, em đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta về mọi mặt đều không hợp nhau.”
Đầu óc cậu trống rỗng, khàn giọng phản bác: “Ai nói với em là không hợp?! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết đi.”
Tang Lê ngồi trên máy bay, đáy mắt ngập nước, giọng rất nhẹ:
“Quảng Dã, như vậy nhé, chúng ta dừng ở đây đi.”
Điện thoại bị ngắt ngang.
Âm thanh bên tai đứt quãng, hàng mày Quảng Dã cau chặt, bấm gọi lại nhưng đã không còn ai nghe máy, cậu vội vàng xuống lầu.
Ra khỏi biệt thự, lão Trương đang ở gara xe nhìn thấy Quảng Dã, dù đã đoán trước được việc này nhưng vẫn không khỏi hoảng hốt: “Tiểu Dã……”
Ông cố gắng ngăn cản nhưng hoàn toàn không ngăn được, chàng thanh niên leo lên chiếc mô tô, nhanh chóng phóng đi.
“Tiểu Dã, tiểu Dã—”
Lão Trương cũng lập tức lên xe đuổi theo.
Trên tầng của ngôi biệt thự, Phạm Mạn Chi đứng ở ban công im lặng dõi theo.
Phía bên kia, trên máy bay, Tang Lê bấm vào tin nhắn thoại của Quảng Dã:
“Tang Lê, em ở sân bay đợi anh, anh lập tức tới đó, chúng ta nói chuyện trực tiếp với nhau được không?”
“Em muốn học múa không thành vấn đề, em muốn đi đâu cũng được, không muốn vào Vân Đại cũng không sao, nhưng anh không cho phép em nói chia tay.”
“Ông đây không đồng ý, em đừng có mơ.”
Tang Lê nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, mắt ầng ậng nước.
Quảng Dã, em xin lỗi……
Tha thứ cho cô vì đã dùng lý do vụng về như vậy để ra đi……
Tiếp viên hàng không đến nhắc nhở, Tang Lê buộc phải tắt điện thoại.
Phía bên kia, xe mô tô lao đi trên mặt đất. Bên này, máy bay trượt trên đường băng.
Kí ức đột nhiên ùa về, trong tâm trí Tang Lê hiện lên hình bóng Quảng Dã, bên tai vang vọng những lời cậu từng nói.
“Xin chào, tôi là Quảng Dã, rất vui được gặp cậu, hãy chiếu cố nhau nhiều hơn nhé.”
“Cậu học mẫu giáo à? Để tôi bế cậu lên đăng ký nhé?”
“Tôi cảnh cáo cậu, nước sông không phạm nước giếng.”
“Tang Lê, cậu phiền phức quá đi.”
“Tang Lê, tôi ở đây, lúc nào cậu cũng có thể gọi tôi.”
“Đừng sợ, dù là mấy chuyện này, hay là mấy người kia, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”
“Tang Lê, dù là lúc trước hay hiện tại, suy nghĩ của tôi vẫn không hề thay đổi, tôi thích cậu, vô cùng chắc chắn.”
“Tang Lê, tôi cho đi những thứ thuộc về tôi, cậu không cần cảm thấy nợ tôi bất cứ điều gì. Chỉ cần cậu chấp nhận là được rồi, không cần phải có gánh nặng tâm lý, bởi vì tất cả đều do tôi cam tâm tình nguyện.”
“Còn một trăm mười sáu ngày nữa mới kết thúc kì thi đại học, Tang Lê, tôi đợi được.”
“Tang Lê, cậu không cần bận tâm về tôi, cậu chỉ cần kiên trì theo đuổi mục tiêu của cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để bắt kịp cậu.”
“Tang Lê, chiếc vòng tay này cũng giống như anh ở bên cạnh bảo vệ em. Từ giờ trở đi, em không chỉ có mình bà ngoại, em còn có anh.”
“Tang Lê, chúng ta có thể cùng vào Vân Đại rồi, anh theo đuổi được em rồi.”
“Tang Lê……”
“Tang Lê……”
Cậu lúc nào cũng lớn tiếng gọi tên cô, nhưng cuối cùng lại tựa như làn khói tan biến bên tai.
Tang Lê nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ dần cao hơn, nhỏ hơn và ngày một xa xăm, cô ôm lấy mặt, khóc nức nở.
—
Chiếc mô tô lao ra khỏi khu biệt thự, bánh xe lướt đi trên mặt đường như lưỡi dao xé gió cấp tốc tiến thẳng về phía trước.
Hai mươi phút sau, Quảng Dã tới sân bay, xông thẳng vào đại sảnh, điên cuồng tìm kiếm xung quanh.
Ánh mắt cậu lục tìm trong dòng người tấp nập nhưng không thể bắt gặp được bóng dáng Tang Lê.
Cậu gọi vào điện thoại Tang Lê mới phát hiện đầu bên kia đã tắt máy.
Đôi mắt cậu tối sầm lại, hét lớn tên cô.
“Tang Lê……Tang Lê……”
Một câu rồi lại một câu.
Như đá chìm đáy biển, không nhận được một lời hồi đáp.
Điện thoại rung lên, là Nhiếp Văn gọi tới, người kia không biết tình hình, cười hỏi: “A Dã, cậu với Tang Lê sao vậy? Bốn người chúng tôi đều đang ở cổng công viên giải trí rồi, hai cậu bí mật đánh lẻ hả?”
Quảng Dã lập tức hỏi: “Tang Lê có liên lạc với các cậu không?”
“Hả? Đâu có đâu? Liên lạc với bọn tôi làm gì?”
“Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt có nhận được điện thoại của Tang Lê không?”
Não Nhiếp Văn như bị úng nước hỏi Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt bên cạnh, hai người họ cũng mơ hồ nói không có, Nhiếp Văn nghe ra giọng điệu kì quái và thái độ không đúng của Quảng Dã: “Chuyện gì thế? Tang Lê bị sao hả?”
Hốc mắt Quảng Dã khô khốc:
“Cô ấy đi rồi.”
Bốn người bên kia:???!
Quảng Dã cúp điện thoại định tiếp tục tìm, lúc này lão Trương cũng đuổi đến kéo tay cậu: “Tiểu Dã, cậu bình tĩnh một chút đi……”
Quảng Dã quay đầu nhìn ông, ánh mắt thâm trầm: “Sáng nay là ông đưa Tang Lê ra sân bay đúng không? Tại sao không nói cho tôi biết?”
Lão Trương lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Dã tức giận như vậy, vài giây sau mới lên tiếng thừa nhận: “Là tôi đưa cô Tang Lê đi.”
“Cô ấy muốn đi đâu?”
“Tôi thật sự không biết……”
“Có phải cô ấy đang lừa tôi không, cô ấy vốn dĩ không có ra nước ngoài phải không?”
Quảng Dã muốn đến phòng điều khiển kiểm tra, nhưng bị lão Trương ngăn lại: “Tiểu Dã, hiện tại cậu chắc chắn không tìm được cô Tang Lê nữa đâu, cô ấy nhất định là đã đi xa rồi……”
Quảng Dã quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Thịnh Lan vừa từ tập đoàn chạy đến, chàng trai cau mày, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Tang Lê đi đâu rồi?”
Tống Thịnh Lan không trả lời.
“Mẹ biết cô ấy đi rồi phải không? Rốt cuộc là cô ấy đi đâu? Hôm nay cô ấy đột nhiên nói muốn chia tay với con, có phải cô ấy đang đùa với con không?”
Tống Thịnh Lan lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình như vậy, không đành lòng: “Tiểu Dã, con theo mẹ về nhà trước đã……”
Quảng Dã không phản ứng, Tống Thịnh Lan nhìn cậu sau đó quay sang trợ lý nói: “Đi kiểm tra thông tin lên máy bay của Tang Lê.”
Mấy phút sau, trợ lý quay lại: “Tống tổng, tra được thông tin cô Tang Lê đã lên máy bay, mười phút trước chuyến bay đã cất cánh.”
Quảng Dã nghe như sét đánh ngang tai.
Tống Thịnh Lan nhìn cậu: “Tiểu Dã, theo mẹ về nhà đi, mẹ nói cho con biết.”
Cuối cùng, Tống Thịnh Lan đưa Quảng Dã về nhà, Quảng Dã khàn giọng chất vấn: “Mọi người rốt cuộc đang giấu con cái gì vậy?”
Phạm Mạn Chi từ trên tầng đi xuống, Tống Thịnh Lan nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của bà, mấy giây sau mới bình tĩnh lên tiếng:
“Tang Lê đi London học múa rồi.”
London……
“Cô ấy học ở trường nào?”
Tống Thịnh Lan thu hồi ánh mắt: “Tang Lê không cho mẹ biết chi tiết cụ thể.”
Quảng Dã cảm thấy hoang đường: “Con và cô ấy đều đã đậu vào Vân Đại, tại sao đột nhiên cô ấy phải đi London?!”
Tống Thịnh Lan trầm mặc: “Lúc Lê Lê đang học múa ở Thịnh An thì tình cờ có cơ hội ra nước ngoài phát triển, giáo viên phụ trách cũng tiến cử con bé, nên cách đây một thời gian con bé liền có ý định ra nước ngoài, nó âm thầm tìm mẹ, mong mẹ có thể sắp xếp giúp nó, không muốn mẹ nói cho con biết.”
Cách đây không lâu……
“Con bé lên kế hoạch từ lâu rồi, con nói xem nó cứ cầu xin mẹ, làm sao mẹ có thể không đồng ý? Chẳng lẽ mẹ lại ép nó ở lại sao?”
“Cô ấy muốn học múa cũng được, nhưng sao lại không nói cho con biết?” Cậu biết cô thích múa, cô muốn theo đuổi ước mơ, cậu có thể hiểu được, nhưng tại sao lại phải chia tay?
Quảng Dã vô cùng tức giận, lạnh giọng tra hỏi: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Các người đang mưu tính cái gì vậy? Tang Lê tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Tống Thịnh Lan siết chặt lòng bàn tay: “Thật ra trước đây Lê Lê đã từng nói với mẹ, con bé cảm thấy tính cách của con và nó không hợp, con lại là đứa có tính khí đại thiếu gia, lúc yêu đương thì lại càng tùy ý, nó nghĩ rằng nếu thực sự xa nhau ba bốn năm, tình cảm của tụi con cũng khó mà bền vững, không bằng chia tay càng sớm càng tốt.”
Quảng Dã tức giận bật cười: “Tính tình không hợp? Con tùy ý làm càn? Những lời này làm sao có thể do cô ấy nói được chứ?”
“Đều là những lời đích thân con bé nói với mẹ.” Tống Thịnh Lan dựa theo những lời mà sáng sớm nay Tang Lê đã bịa ra cho bà nói: “Mẹ cũng không biết tại sao con bé lại nghĩ như vậy, tiểu Dã, con nên tôn trọng suy nghĩ của Lê Lê.”
Đáy mắt Quảng Dã tràn đầy lửa giận: “Mẹ nghĩ con sẽ tin sao?! Đây tuyệt đối không phải là suy nghĩ thật sự của cô ấy.”
Quảng Dã quay người đi lên lầu, Tống Thịnh Lan gọi cậu, nhưng vẫn không ngăn được bước chân của cậu.
Về đến phòng, những lời Tống Thịnh Lan vừa nói cứ văng vẳng bên tai, mọi suy nghĩ trong đầu Quảng Dã đều bị đảo lộn, cậu lấy điện thoại ra, lập tức bấm số gọi đi.
Một lúc sau, bên kia Liên Vũ Châu nghe máy:
“Alô.”
Người thân và bạn bè của Tang Lê không nhiều, ở Vân Lăng cô chỉ có ‘Cùng nhau phát tài’ bọn họ là bạn, ở Đài Thông người duy nhất cậu có thể liên lạc chỉ có Liên Vũ Châu.
“Chào bà ngoại, cháu là Quảng Dã, bà có biết chuyện Tang Lê ra nước ngoài học múa không ạ? Thời gian trước cô ấy về quê có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Đầu bên kia mấy giây sau mới lên tiếng: “Bà biết chuyện Điềm Điềm phải ra nước ngoài, thời gian vừa rồi nó quay về chính là để bình tĩnh suy nghĩ, nó nói nó không muốn vào Vân Đại nữa, muốn đi nước ngoài học múa hơn, bà ủng hộ quyết định của nó.”
Cho dù Quảng Dã hỏi như thế nào, Liên Vũ Châu đều nói bà chỉ biết có từng đó, ngoài ra Tang Lê không nói gì thêm.
Sau cùng, Liên Vũ Châu thở dài:
“Tiểu Dã, bà biết cháu rất thích Điềm Điềm, nhưng nếu con bé nhất quyết muốn đi thì hãy để cho nó đi đi.”
Quảng Dã nắm chặt điện thoại, mím chặt đôi môi mỏng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quảng Dã lấy vali ra, thu dọn đồ đạc rồi xuống tầng. Trong phòng khách, Tống Thịnh Lan đang ngồi cùng với Phạm Mạn Chi nhìn thấy bộ dạng này của Quảng Dã thì hoảng sợ bước lên ngăn cản:
“Tiểu Dã, con muốn làm gì? Con muốn đi đâu?”
“London.”
“Con muốn đi tìm Lê Lê? Con đừng làm càn nữa, Lê Lê nói với con chưa đủ rõ ràng sao?!”
Quảng Dã lạnh lùng đưa mắt nhìn bà:
“Mẹ không nói thì con đích thân đi hỏi cô ấy.”
Cậu muốn tìm Tang Lê, chính tai nghe cô nói, lời những người khác nói cậu đều không tin.
Một câu cậu cũng không tin.
Tống Thịnh Lan sớm đã đoán được Quảng Dã sẽ như thế này, lòng đau như dao cắt: “Con điên rồi hả? London lớn như vậy, con đi đâu tìm nó?”
Quảng Dã đi thẳng ra ngoài, Tống Thịnh Lan đang định đuổi theo thì bị Phạm Mạn Chi gọi lại, vẻ mặt bà nghiêm nghị:
“Đừng ngăn cản, để nó đi đi, đi rồi nó mới có thể chết tâm được.”
“Mẹ, mẹ không thấy tiểu Dã căn bản không hề tin lời chúng ta nói sao?”
“Sự thật bày ra trước mắt, cho dù hiện tại nó không tin đi nữa thì sớm muộn gì cũng phải tin thôi.”
Tống Thịnh Lan vừa đau lòng vừa tức giận: “Mẹ không thấy tiểu Dã đau lòng như thế nào sao? Vì sao nhất định phải làm như vậy?”
Phạm Mạn Chi thản nhiên đọc sách:
“Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nó cũng cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện.”
Chia tay sẽ rất đau đớn, cũng giống như mất đi một thứ mình rất yêu thích vậy, sau một thời gian tự nhiên sẽ chấp nhận, con người không phải ai cũng như vậy sao.
Phía bên kia, Quảng Dã ra khỏi biệt thự, lão Trương thấy vậy biết không thể ngăn nổi, vội vàng nói để ông đưa cậu đi.
Lúc này, xa xa vọng lại tiếng gọi, bốn người còn lại của ‘Cùng nhau phát tài’ cũng đã ngồi xe buýt tới biệt thự.
Bốn người nhìn thấy Quảng Dã thì lập tức xông tới: “A Dã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói Tang Lê đi rồi là sao?!”
Trương Bác Dương sửng sốt: “Đúng đó, đi rồi…là có ý gì?”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng như ngồi trên đống lửa: “Vừa nãy bọn mình cũng đã gọi điện thoại cho Lê Lê mà cậu ấy tắt máy, bọn mình cũng không liên lạc được với cậu ấy.”
Nhiếp Văn nói Quảng Dã hãy giữ bình tĩnh, đừng gấp: “Dã, có phải cậu với Tang Lê cãi nhau không? Các cậu có chuyện gì vậy?”
Quảng Dã khàn giọng nói: “Cô ấy đòi chia tay, đi London rồi.”
“Chia tay?!!”
Bốn người họ phát hoảng: “Các cậu không phải đang ở bên nhau vui vẻ sao? Sao Lê Lê lại đột nhiên đòi chia tay chứ?”
“Đúng đó A Dã, các cậu đều đã nhận được thông báo trúng tuyển của Vân Đại rồi mà, cậu ấy đi London làm gì?!”
Quảng Dã lên xe mà không nói gì, bốn người họ biết cậu muốn đi tìm cô nên nói rằng họ cũng sẽ tiếp tục liên lạc với Tang Lê.
Cuối cùng, lão Trương đưa Quảng Dã ra sân bay.
Giữa đường, Quảng Dã gọi điện thoại cho Tang Lê.
Đầu bên kia vẫn khóa máy.
“Thời gian vừa qua ở bên anh em cảm thấy rất mệt, em đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta về mọi mặt đều không hợp nhau.”
“Quảng Dã, như vậy nhé, chúng ta dừng ở đây đi……”
Nhớ tới những câu nói cuối cùng của cô, lông mày cậu nhíu chặt, trái tim như bị thiêu đốt.
Đến trưa, cậu lên máy bay.
……
Thời gian chậm chạp trôi đi, một giây dài như thế kỉ, dài tựa thiên thu.
Đi London cần phải quá cảnh nên Quảng Dã đã đặt chuyến bay gần nhất.
Mười bảy giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow.
Lúc này, ánh sáng ban ngày ở London đã tắt từ lâu, đã hơn chín giờ tối.
Quảng Dã bắt xe vào trung tâm thành phố, cậu bấm số gọi cho Tang Lê thì nhận ra đầu bên kia đã mở máy nhưng không có ai trả lời.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Nửa giờ sau, cậu đến trung tâm thành phố, cơn gió mùa hè chờn vờn thổi qua, ánh đèn hai bên bờ sông Thames nhấp nháy như những vì tinh tú của dải ngân hà.
Tháp Shard như một kim tự tháp bằng thủy tinh cao chọc trời, toàn bộ thành phố dưới ánh đèn đêm trông càng phồn hoa rực rỡ, giống như một thế giới đèn neon mộng mơ.
Quảng Dã bỗng nhiên cảm thấy bản thân như một hạt cát tầm thường, người thương cũng chẳng cách nào tìm thấy.
Đầu bên kia điện thoại không ai trả lời, Quảng Dã đứng ở bên đường, nhìn dòng xe cộ tấp nập xung quanh, đáy mắt cậu nóng bừng, gửi cho cô một tin nhắn thoại:
“Tang Lê, em cho rằng nhẹ nhàng quẳng cho anh một câu chia tay, còn lại cái gì cũng không nói là xong sao? Em nghĩ anh sẽ tin sao?”
“Em gặp chuyện gì rồi phải không? Tại sao em phải trốn anh?”
“Tang Lê, nghe điện thoại đi, có chuyện gì mà em không thể nói với anh chứ?”
Ở phía bên kia, trong một phòng khách sạn ở London.
Bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất, không gian tối tăm mờ mịt.
Tang Lê nhấn mở từng tin nhắn thoại của cậu, cuối cùng nghe cậu nói:
“Tang Lê, anh đang ở London.”
Tang Lê sửng sốt.
Anh ấy thế mà lại đuổi theo đến London……
Đầu bên kia nói: “Em ra đây gặp anh, chúng ta gặp nhau nói chuyện.”
Nghe được giọng của cậu, Tang Lê nhìn qua Lục Lệ đang ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe:
“Cháu xin cô để cháu đi gặp Quảng Dã được không, chỉ một lần thôi, để cháu và cậu ấy được nói chuyện rõ ràng với nhau.” Cứ như vậy cậu sẽ đau lòng phát điên mất……
Lục Lệ nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô Tang Lê, nếu cô đã quyết định chia tay với cậu ấy, tới nước này rồi thì nên dứt khoát, đừng cho cậu ấy chút hy vọng nào mới là cách tốt nhất dành cho cậu ấy, bây giờ cô đi gặp cậu ấy không phải càng giày vò cậu ấy hơn sao? Cô cho rằng cô và cậu ấy vẫn có thể chia cắt được sao?”
Tang Lê nước mắt đầm đìa, Lục Lệ nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ấy lại gọi đến cô cứ nghe đi, cô nên biết phải nói như thế nào.”
Quả nhiên, không bao lâu sâu, điện thoại lại hiện lên cuộc gọi đến từ Quảng Dã.
Tang Lê kìm nén cảm xúc, vài giây sau mới nhận cuộc gọi, nhẹ giọng lên tiếng.
Đầu bên kia, Quảng Dã nhận ra điện thoại đột nhiên được kết nối, nghe được giọng của cô, trái tim suýt chết đuối của cậu như vừa được cứu vớt.
Trong phút chốc, muôn vàn cảm xúc trào dâng.
Cổ họng Quảng Dã nghèn nghẹn:
“Tang Lê, em có biết anh tìm em bao lâu rồi không?”
Cậu khàn giọng nói cho cô vị trí hiện tại của mình: “Anh ở đây đợi em, chúng ta gặp nhau đi, có chuyện gì em gặp anh rồi nói.”
Tang Lê gạt nước mắt: “Không cần thiết, nói qua điện thoại cũng đủ rõ ràng rồi.”
“Em gặp anh một lần khó vậy sao?”
Đầu bên kia im bặt.
Yết hầu Quảng Dã cuộn lên: “Em nói cho anh biết đi, tại sao phải chia tay? Rõ ràng mấy hôm trước chúng ta vẫn còn tốt lắm mà, chúng ta còn nói phải cùng nhau vào Vân Đại, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi ở đây, anh có thể giúp em giải quyết mà.”
Ánh mắt Tang Lê mơ hồ, nước mắt lã chã rơi: “Quảng Dã, anh nghĩ quá nhiều rồi, em không có gì khó nói, phải giấu giếm cả, chỉ đơn giản là không muốn ở bên cạnh anh nữa thôi.”
“Tại sao chứ?”
Giọng cậu khàn đặc: “Tang Lê, anh đã làm gì sai à?”
Đôi môi đỏ của cô run lên, khóc không thành tiếng: “Chỗ không tốt của anh nhiều lắm, em ghét anh luôn tự cho mình là đúng, ghét tính cách ngạo mạn của anh, ghét anh hay đua xe, còn nhiều điều nữa, em đều không thích……”
Quảng Dã nheo đôi mắt đen: “Chỉ cần em nói, anh đều có thể thay đổi.”
Đây là lần đầu tiên cậu vứt bỏ hết niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình chỉ để giữ cô lại.
Tang Lê rơi nước mắt: “Anh có thay đổi cũng vô ích, vì anh thích em, đối xử tốt với em, em đã từng cố gắng thử ở bên cạnh anh, nhưng thật ra anh căn bản không phải là kiểu người mà em thích……”
“Cố gắng ở bên cạnh anh?”
Hốc mắt Quảng Dã nóng ran, cảm thấy vô lý tới mức bật cười: “Còn những lời trước đây em nói thích anh thì sao?”
“Đó là vì em hiểu sai lòng mình, anh đối với em quá tốt, nên em lầm tưởng sự cảm động trong lòng mình là yêu thích…Nếu không phải anh, đổi lại là một người khác cũng đối với em tốt như vậy, em đều sẽ thích, anh nghĩ anh đặc biệt lắm sao……?”
Nước mắt Tang Lê lăn dài, trái tim rỉ máu, dường như đã tê dại: “Không phải anh muốn nghe sự thật sao? Vậy để em nói cho anh biết, sự thật là thời gian vừa qua tôi đã bình tâm lại, em phát hiện mình không hề thích anh một chút xíu nào.”
Cô lặp lại với giọng căng thẳng, từng câu từng chữ như lưỡi đao khoét vào tim:
“Quảng Dã, tôi không thích cậu, đây chính là sự thật.”
Giọng của Tang Lê rơi vào tai Quảng Dã.
Dưới ánh đèn đường, người người qua lại, chỉ có chàng trai lẻ loi đứng đó.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, nước mắt rơi lã chã.