• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiều Tuyết Âm nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, dường như cho thấy hai người đang thân mật đến mức nào. Dù là chủ ý xuất phát từ Quảng Dã hay Tang Lê, thì điều này cũng giống như một cái tát vào mặt cô ta.

Nghe thấy Quảng Dã bênh vực Tang Lê và cảnh cáo mình, cô ta tức giận đến mức cắn môi rơi nước mắt.

Tại sao cô ta thích Quảng Dã nhiều năm, lấy lòng Phạm Mạn Chi nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng vẫn không gả được vào Quảng gia, còn Phạm Mạn Chi vẫn thỏa hiệp…

Thiều Tuyết Âm giận run người, cô ta không màng tới thân phận của mình mà gọi điện thoại cho Tống Thịnh Lan, người ở đầu dây bên kia trả lời: “Âm Âm?”

“Dì Tống ạ, con nghe nói bà nội đã đồng ý cho Tang Lê và A Dã ở bên nhau ạ?”

Bên kia Tống Thịnh Lan nghe được giọng nói kìm nén nước mắt của cô ta, đau lòng nói: “Đúng vậy, Lê Lê và Tiểu Dạ đã làm hòa rồi. Âm Âm đừng buồn, tình cảm là thứ không thể ép buộc được.”

“Nhưng dì biết là cháu thích Tiểu Dã mà, cháu cũng cảm thấy cháu không thua kém bất cứ ai…”

“Âm Âm, cháu rất tốt bụng, nhưng lẽ ra cháu nên sớm nhận ra thái độ của Tiểu Dã đối với cháu.”

“Nhưng Tang Lê kia làm sao tốt hơn cháu được? Cháu kém cô ta ở điểm nào?”

“Tình cảm không dựa trên sự so sánh, hơn nữa trong lòng bọn dì, Lê Lê cũng là một cô gái rất tốt. Dù sao, dì và chú Quảng của con đều rất thích con bé. Âm Âm, chú và dì cũng hy vọng cháu có thể gặp được một người phù hợp hơn.”

Thái độ của Tống Thịnh Lan đã rất rõ ràng.

Sự kiêu ngạo trong lòng Thiều Tuyết Âm hoàn toàn tan vỡ. Cô ta cúp điện thoại và rơi nước mắt.



Trăng lên, ánh đèn mờ đi trong màn đêm mông lung, màn đêm càng lúc càng đen hun hút.

Trên sàn, khi mọi thứ mới trở lại bình thường thì đã hơn chín giờ.

Tang Lê nằm trên thảm trong phòng khách rồi được Quảng Dã bế vào phòng tắm.

Cô tựa đầu vào vai người đàn ông, đôi má như bánh bao hấp, cô mất hết sức lực rên rỉ với anh: “Quảng Dã, em sẽ không bao giờ không tin anh nữa…”

Tiếng cười thoát ra khỏi cổ họng người đàn ông, anh nghiêng đầu hôn lên chóp mũi đỏ bừng đẫm mồ hôi của cô, “Đến nỗi vậy à? Không phải mới chỉ hơn 10 phút thôi à?”

“Không bao giờ có lần thứ hai…”

Người này có chắc rằng bản thân không có bạn gái trong vài năm qua chứ? Anh trông không hề thiếu kinh nghiệm chút nào…

Vốn tưởng rằng cô vẫn chưa ăn tối, Quảng Dã đã kiểm soát thời gian, sau khi mặc chiếc áo sơ mi màu xám vào cho Tang Lê, anh dẫn cô vào bếp nấu món gì đó, dáng người mảnh khảnh của người đẹp hiện ra, đôi chân thon dài trắng nõn. Vẫn còn một vài dấu vân tay lẫn lộn giữa cũ và mới, nhìn thoáng qua có thể biết chuyện gì vừa xảy ra, khiến người ta đỏ mắt.

Sau đó Quảng Dã ép cô đến trước tủ lạnh.

Từ phòng bếp đến phòng khách, ánh sáng và bóng tối đan xen, tiếng nỉ non và rên rỉ của người đàn ông dừng bên tai, Tang Lê giống như con thuyền nhỏ trong cơn bão trên biển, quên đi không gian, thời gian và sa đọa cùng anh.

Bước vào phòng tắm, Quảng Dã ôm Tang Lê vào bồn tắm. Dòng nước ấm lan tỏa đến ngực, anh âu yếm hôn cô và dịu dàng ôm cô vào lòng.

Quảng Dã nhớ lại lần ở trang viên suối nước nóng, cô vô tình đột nhập vào hồ suối nước nóng riêng của anh. Cảnh đẹp lúc đó khiến tâm tư Quảng Dã náo loạn, không còn tâm trí đâu để xử lý công sự.

Không ai ngờ rằng giờ đây cô đang ngồi mặt đối mặt trong vòng tay anh, thân mật hơn gấp trăm lần.

Tang Lê bị hôn nhiều đến mức môi sưng đỏ lên, trái tim cô bị tình yêu của anh làm cho mềm nhũn, trong đầu cô lúc này chỉ có mình anh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bế cô trở lại phòng ngủ. Anh đi mặc quần áo. Tang Lê nhìn thấy phần thân trên của anh lộ ra, vai, eo và bụng cân đối hoàn hảo, những giọt nước chảy ra từ cơ bắp săn chắc.

Vừa rồi người đàn ông này vô cùng tàn nhẫn, cứng rắn, thô bạo và cuồng dã, cuối cùng anh đang cắn vào vai cô, phát ra âm thanh nghèn nghẹt khiến tim cô đập loạn xạ.

Anh chỉ như thế này trước mặt cô.

Anh thay quần áo rồi mặc váy ngủ cho cô: “Em đói không?”

“Ừm……”

Vốn dĩ anh nói sẽ cho cô ăn ba bữa bình thường, nhưng đêm nay anh lại có chút nuông chiều, xoa đầu cô nói: “Anh đi nấu đây.”

Tang Lê dọn dẹp phòng xong, cô ra ngoài giúp đỡ, nhưng Quảng Dã không cho cô động vào, cô chỉ cần nhàn nhã nhìn anh nấu ăn cho cô.

Kỹ năng nấu nướng của Quảng Dã cũng bình thường, không hoàn hảo nhưng anh có thể nấu ăn. Hàng năm, khi anh đến núi Sam Cẩm chơi với anh em họ Giản, họ sẽ dạy anh nấu ăn. 

Cuối cùng hai bát mì cũng đã chín, hai người ngồi vào bàn ăn.

Tang Lê ngước mắt nhìn Quảng Dã ngồi đối diện, cô nghĩ tới điều gì đó, nhẹ nhàng trêu chọc: “Quảng Dã, anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau hồi học cấp ba không? Khi đó, em thậm chí còn không thể gặp anh cả trong bữa tối và khi dì Tống gọi anh về nhà ăn cùng em thì anh nói rằng anh không muốn ăn chung mâm với em.”

Nhớ lại quá khứ, anh mỉm cười: “Lúc đầu thực sự rất phiền phức. Anh không muốn em giám sát anh.”

“Em cũng đâu muốn giám sát anh, hơn nữa em cũng không muốn ăn cơm với anh, lúc nào anh cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, ngồi đối diện với anh khiến em cảm thấy ngạt thở, ăn cũng mất ngon.”

Quảng Dã bất đắc dĩ nhếch môi: “Em chán ghét anh như vậy sao?”

“Lúc đầu anh thực sự rất đáng ghét.”

“Không phải sau này yêu nhiều đến nỗi không chịu được sao?”

Người đàn ông này khá kiêu ngạo, Tang Lê cong khóe môi nói: “Ngay từ đầu anh đã bảo em là nước giếng không phạm nước sông, anh nên biết ơn em vì em đã đại nhân đại lượng tha thứ cho anh. Chứ nếu mà em bụng dạ hẹp hòi thì bây giờ anh vẫn là kẻ thù của em, hay còn gọi là, truy thê sấp mặt luôn.”

Quảng Dã nhếch môi nhìn cô: “Vậy khi nào em sẽ trở thành thê?”

Người này…

Cô đỏ mặt, cúi đầu, không để ý đến anh, lại nghĩ đến chuyện khác, “À đúng rồi, vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với Thiều Tuyết Âm như vậy… sẽ không sao chứ?”

“Có chuyện gì?”

“Thật ra cô ta cũng đã thích anh từ lâu rồi.”

“Anh cũng đã từ chối rất nhiều lần rồi.”

Dù là thái độ thường ngày của anh đối với cô hay là sự từ chối thẳng thắn sau khi Phạm Mạn Chi tác hợp, anh đều đã nói rõ suy nghĩ của mình, chỉ có Tang Lê là ngoại lệ của anh, ngoài cô ra không có ai khác.

Tang Lê ngừng nói, nhìn anh: “Quảng Dã, ngày mai chúng ta nấu cơm đi.”

“Ừm?”

“Em có nên mua cho anh một số thực phẩm bổ sung tốt không?”

Quảng Dã buông đũa xuống, ngước mắt lên: “Anh chưa dùng hết sức à? Em không hài lòng à?”

“…”

Mặt cô như muốn nổ tung, xấu hổ lẩm bẩm: “Không, em chỉ lo anh mệt quá thôi, anh có muốn bồi bổ không…”

Quảng Dã nhếch khóe môi lên, “Không thành vấn đề, tùy em. Hiệu quả hay không, em là người rõ nhất.”

Tang Lê vốn đã ăn không tiêu: “…”

Tại sao lại có cảm giác như cô đang tự đào hố cho mình vậy?

Ăn tối xong, Tang Lê đi đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài nhìn thấy Quảng Dã đang làm việc trong thư phòng.

Ánh mắt anh nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt đen láy của anh không hề dao động, các ngón tay dài đang gõ vào bàn phím, vừa nãy còn kẹp cổ tay cô vào chăn, tương phản quá rõ ràng.

Đúng là đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc làm việc.

Trong mắt ngập tràn ý cười, Tang Lê bước vào, dựa vào bàn làm việc. Quảng Dã ngước mắt nhìn cô: “Làm sao?”

“Không, em chỉ muốn xem anh làm việc thôi.”

Cô mặc một chiếc váy ngủ có dây màu trắng, mái tóc đen xõa ra như thác nước, đôi má hơi ửng hồng, như một quả đào mới nở. Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Em không muốn để anh làm việc chăm chỉ, phải không?”

Nhịp tim cô đập như trống, “Là do anh dễ bị phân tâm, không liên quan gì đến em cả.”

“Em như vậy sao anh có thể không bị phân tâm cho nổi?”

Cô mỉm cười: “Vậy thì tốt nhất em nên dọn đi. Lỡ công việc của anh bị em ảnh hưởng thì sao?”

Nhìn thấy bộ dáng cố ý trêu đùa của cô, anh lại hưng phấn, cắn vào tai cô: “Lại nữa à?”

“Em thực sự sẽ không làm phiền anh nữa…”

Cô sợ phòng làm việc sẽ trở thành chiến trường nên định bỏ chạy, nhưng Quảng Dã đã ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, “Cứ ngồi đó đi, em đi rồi ông đây cũng hết hứng làm.”

Quảng Dã cũng không làm gì nữa, tiếp tục gõ bàn phím, lưng Tang Lê bị anh ôm vào trong lòng, “Em có thể xem được sao?”

“Tại sao không?”

“Em sợ có bí mật kinh doanh…”

Anh mỉm cười: “Em mà dám làm chuyện xấu à?”

Tang Lê mỉm cười nhìn máy tính, phát hiện anh đang gõ mã. Cô đã học một chút sau khi tốt nghiệp cấp 3, nhưng đã nhiều năm như vậy, bây giờ cô khó có thể hiểu được.

Trong lòng cảm thấy trống rỗng, cô bĩu môi: “Quảng Dã, nếu có thể đến Đại học Vân Nam học khoa máy tính, có lẽ bây giờ em có thể cùng anh khởi nghiệp.”

Điểm khối khoa học tự nhiên của Tang Lê đứng đầu Giang Vọng. Nếu vào Đại học Vân Nam, có lẽ cô sẽ đứng đầu khoa khoa học máy tính.

Tang Lê rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Đôi khi em chỉ thắc mắc rằng chúng ta sống ở những giới khác nhau, em không thể giúp gì cho sự nghiệp của anh, và em cũng không có gì để nói với anh, vậy anh có thấy chúng ta ở bên nhau nhàm chán không……”

Cô vừa dứt lời, Quảng Dã đã hôn lên môi cô, mang theo một chút trừng phạt, tàn nhẫn cướp đi hơi thở của cô.

Tang Lê bị hôn mạnh đến nỗi tim cô đập thình thịch, một lúc sau anh mới dừng lại, lông mày trĩu xuống nói: “Tang Lê, đầu em chứa gì mà trong thời gian ngắn như vậy lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy?”

“Ừm……”

Quảng Dã có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, đau lòng dỗ dành cô: “Mặc dù em không học đại học Vân Nam, nhưng bây giờ em rất tuyệt mà, không phải sao? Đừng lo lắng về quá khứ nữa. Anh cũng nuối tiếc vì em không học cùng trường Vân Đại với anh nhưng khiêu vũ là sở thích của em, và dì Tang cũng đã cho em học khiêu vũ từ khi em còn nhỏ. Bây giờ em đã thực hiện được ước mơ của mình, chẳng phải anh sẽ hạnh phúc hơn sao?”

Anh hôn lên lông mày cô rồi nói: “Không cùng giới kinh doanh cũng không sao, chúng ta yêu nhau, không liên quan đến chuyện buôn bán, sao có thể nhàm chán được? Thứ anh muốn không phải là đối tác kinh doanh, thứ anh muốn là Tang Lê.”

Chỉ cần họ yêu nhau và chỉ cần cô là con người thật của mình trước mặt anh thì anh sẽ hài lòng.

Nghe vậy, Tang Lê cảm động đến chóp mũi có chút đau nhức, Quảng Dã hạ giọng cười nói: “Hơn nữa có khi nào anh cho em cảm giác rằng anh đang cảm thấy nhảm chán à?”

Anh hôn lên mặt cô rồi nói: “Đợi đến cuối tuần anh sẽ giới thiệu Vân Chiêm và đồng nghiệp cho em biết nhé. Em cũng kể cho anh nghe về Trừng Vũ, thế nào?”

Cô nhướng mày, gật đầu: “Được.”

Anh nhớ ra điều gì đó: “Anh đã mua vé cho em đến thành phố Lâm Thạch rồi.”

Thứ sáu tuần này, Tang Lê sẽ có buổi biểu diễn kinh doanh cá nhân ở thành phố Lâm Thạch, tỉnh R. Quảng Dã nói rằng sau khi anh hoàn thành công việc vào thứ sáu, buổi tối anh sẽ bay đến với cô, “Lâm Thạch rất gần Đài Thông, em có muốn về thăm bà không?”

Mắt cô sáng rực lên: “Anh có rảnh không?”

“Tất cả công việc vào tuần tới có thể được xử lý trực tuyến.”

Cô mỉm cười nói: “Vậy được thôi, chắc chắn bà ngoại cũng muốn gặp anh. Bà sẽ rất vui nếu chúng ta cùng nhau quay về.”

Anh mỉm cười: “Chờ đợi sáu năm, lần này có thể bù đắp được.”



Vào thứ Tư, Tang Lê và một số thành viên của đoàn múa bay đến thành phố Lâm Thạch trước, họ đi cùng cô để giúp cô hoàn thành buổi biểu diễn thương mại.

Quý Hoài cũng đi làm biên đạo múa. Trên đường đến đó, Quý Hoài đưa cho cô một tài liệu, đó là thư mời từ một đoàn ca múa đặc biệt nổi tiếng ở Anh, họ hy vọng cô có thể gia nhập cùng họ. Là một vũ công, trong vòng ba đến năm năm, rất có thể sẽ được đề bạt vào vị trí chính. Điều kiện và đãi ngộ mà đối phương đưa ra rất tuyệt vời.

“Nếu em đi, sự phát triển của em sẽ tốt hơn việc em ở lại Trừng Vũ,” Quý Hoài nhàn nhạt nói, “Nhưng em có thể sẽ phải ở nước ngoài lâu dài, em và Quảng Dã có thể sẽ phải yêu xa.” 

Đây là một đoàn ca múa mà Tang Lê từng mơ ước được tham gia từ mấy năm trước, không ngờ đối phương lúc này lại chủ động chìa ra một cành ô liu. Tang Lê nhìn xuống thiệp mời rồi đặt nó sang một bên, không xử lý bây giờ.

Điều quan trọng nhất lúc này là buổi thương diễn.

Sau khi đến thành phố Lâm Thạch, họ đến địa điểm biểu diễn để tập dượt. Tang Lê cũng chụp ảnh bọn họ đang tập nhảy và ăn uống cho Quảng Dã xem, đồng thời báo cáo với anh ấy cuộc sống hàng ngày của cô. Thỉnh thoảng Quý Hoài sẽ thò mặt vào camera, làm mặt quỷ.

Lần thứ ba, cô gửi đi, vài phút sau có tin nhắn từ đầu bên kia:

[Tang Lê, em cho rằng anh không ghen tị chút nào phải không?]

Cô không nhịn được cười: [Em cho rằng anh sẽ không như vậy.]

Quảng Dã: [Trong lòng em, anh hào phóng quá nhỉ.]

Tang Lê ít khi nhìn thấy Quảng Dã ghen tị, lần nhớ nhất chắc là vụ Lư Hạ Dương thời trung học, cô cười nói: [Anh yên tâm, em sẽ đuổi Quý Hoài đi, không cho anh ất xuất hiện, anh đừng ghen được không?]

Cô dỗ dành anh: [Mỗi ngày em đều rất nhớ anh, chờ anh đến tìm em.]

Tang Lê vốn là người lạnh lùng, thờ ơ với đám con trai, trong mắt chỉ có mỗi việc học, vẻ ngoài dè dặt nhưng khi ở riêng cô lại luôn làm nũng trước mặt anh.

Tin nhắn từ đầu bên kia được gửi lại: [Chỉ cần gặp nhau mà em vẫn giữ cái miệng ngọt như vậy là được.]

Tang Lê mỉm cười.

Sau hai ngày luyện tập, buổi biểu diễn cuối cùng cũng diễn ra vào tối thứ Sáu. Cô để lại một vé ngồi ở hàng ghế đầu cho Quảng Dã. Khi bài hát đầu tiên sắp kết thúc, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Quảng Dã bước vào từ cửa hội trường.

Lúc này đã là cuối mùa đông vào tháng 12. Người đàn ông mặc chiếc áo len đen xám với chiếc áo khoác dài bên ngoài. Đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt tựa như vực sâu nhưng lại biến thành những cảm xúc vương vấn khi anh nhìn cô.

Anh ngồi xuống ghế và nhìn cô.

Khi điệu nhảy của Tang Lê kết thúc, cuối cùng cô cũng nghiêm túc nhìn anh. Cô cong môi, trái tim được lấp đầy.

Cô đã từng biểu diễn trên sân khấu ở nước ngoài nhiều lần, cô luôn hy vọng Quảng Dã có thể theo dõi cô từ trên sân khấu, nhưng giờ đây điều đó cuối cùng đã không còn là hy vọng xa vời nữa.

Với sự đồng hành của anh, sự rạng danh của cô thật có ý nghĩa.

Sau buổi thương diễn, Quý Hoài và một số người khác quay trở lại Vân Lăng vào ngày hôm sau, trong khi Tang Lê và Quảng Dã bay đến Đài Thông.

Bây giờ đường làng đã được xây dựng, môi trường tốt hơn nhiều so với sáu năm trước. Ô tô có thể chạy thẳng vào nhà.

Xuống xe, Quảng Dã đi tới cốp xe lấy đồ, Liên Vũ Châu nghe thấy ồn ào bèn đi ra, “Hai đứa về rồi –“

Tang Lê mỉm cười chạy tới, Quảng Dã cũng chào Liên Vũ Châu, bà vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy hai đứa nhỏ: “Hai đứa này, sáng nay về mới báo cho bà, bà còn chưa kịp giết gà, vịt……”

“Không sao đâu bà ngoại, bọn cháu không muốn bà phải vất vả chuẩn bị mà.”

Quảng Dã bưng những hộp quà lớn nhỏ, Tang Lê nắm tay Liên Vũ Châu, ba người cùng đi vào. Sau đó Tang Lê nhìn thấy cậu Tang Thành Nghiệp  và mợ Quế Tú Viện đang ngồi trong phòng, cô chợt giật mình.

Hôm nay hai vợ chồng Quế Tú Viện cũng tình cờ quay lại thăm nhà.

Mấy năm nay, sau khi Tang Lê phát triển thành công ở nước ngoài, Tang Lê thường xuyên gửi đồ cho Tang Thành Nghiệp, trong lòng cô luôn quan tâm đến cậu mình, nhưng mối quan hệ của cô với Quế Tú Viện vẫn lạnh tanh như trước, chưa đến mức chán ghét mà chỉ dừng lại ở mức độ gặp mặt thì chào hỏi.

“Cậu, mợ.”

Tang Lê mở miệng chào, Quảng Dã cũng lễ phép chào hỏi. Tang Thành Nghiệp nhìn thấy hai người bèn mỉm cười nhiệt tình đáp lại, Quế Tú Viện ngồi ở một bên nhìn thấy Tang Lê có khí chất hơn, cùng với sự nghiệp đỗ đạt của Quảng Dã, sắc mặt bà ta hơi thay đổi, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Trên thực tế, Tang Lê vốn là người hiếu thảo và biết điều, vốn dĩ nếu Quế Tú Viện đối xử tốt với cô thì mối quan hệ của họ sẽ rất tốt. Tuy nhiên, bà ta luôn không thích Tang Lê, hở một tí là chỉ trích, mắng mỏ cô. Ngoài ra, vì chuyện học hành của Khải Khải nên bà ta sẵn sàng đuổi Tang Lê đi.

Bây giờ Quế Tú Viện mới cảm thấy hối hận trong lòng. Bà ta đã biết bây giờ Tang Lê rất có triển vọng và sau này sẽ gả vào một gia đình giàu có, nếu bà đối xử với Tang Lê tốt hơn thì hiện tại gia đình họ đã có một cuộc sống sung túc rồi.

Bạn đối xử với người khác như thế nào thì sẽ được được đối xử lại như thế, đáng tiếc, Quế Tú Viện đã biết chân lý này quá muộn. Bây giờ Tang Lê đã xa lánh bà ta, và Quảng Dã càng khinh thường bà ta hơn.

Tuy nhiên, Tang Lê vẫn biếu cho họ rất nhiều thứ cô mang theo, và cô cũng rảnh mà oán hận và so đo với bà ta, dù sao thì trước đây cũng nhờ có Quế Tú Viện cô mới được ở thị trấn để ăn học và suy cho cùng, Tang Thành Nghiệp là cậu của cô và là em trai ruột của mẹ cô.

Trò chuyện một lúc, Tang Thành Nghiệp và Quế Tú Viện còn việc phải làm nên họ rời đi trước.

Sau khi họ rời đi, bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Tang Lê ngồi cạnh Liên Vũ Châu và hỏi về tình trạng thể chất của bà, bà nói rằng bà ổn và hỏi Quảng Dã: “Có phải Tiểu Dã từ Vân Lăng bay thẳng đến đây không?”

“Không, hôm qua cháu đã đến gặp Điềm Điềm rồi. Sáng nay bọn cháu cùng nhau từ Lâm Thành bay qua đây.”

Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau cười: “Quảng Dã nói đã lâu rồi chưa đến thăm bà, cho nên anh ấy muốn tranh thủ thời gian đến.”

Liên Vũ Châu nhìn thấy sự ngọt ngào ăn ý giữa hai người, bà cảm thấy mừng thay cho hai người, bà mỉm cười: “Bây giờ Tiểu Dã và cháu ở bên nhau, bà là người hạnh phúc nhất. Trước đây hai đứa đã chia tay, và rõ ràng cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng bà lại không dám nói.”

Quảng Dã nắm tay Tang Lê, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, bây giờ con và Điềm Điềm đã quay lại với nhau rồi, từ nay cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt và cùng cô ấy báo hiếu bà.”

Liên Vũ Châu cảm động rơi nước mắt, gật đầu: “Tiểu Dã, bà biết cháu là một đứa bé rất ngoan. Dù sau này bà có ra đi, có cháu ở bên cạnh Điềm Điềm, bà cũng yên lòng nhắm mắt xuôi tay.”

Tang Lê ôm lấy Liên Vũ Châu: “Bà nói linh tinh gì vậy? Bà sẽ sống lâu, khỏe mạnh…”

Liên Vũ Châu chạm vào mũi Tang Lê và chế nhạo cô với Quảng Dã: “Cháu nhìn con bé này đi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

Quảng Dã cong môi.

Ba người trò chuyện, Liên Vũ Châu biết được rằng Phạm Mạn Chi không còn cản trở mối quan hệ của họ nữa, Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan cũng rất thích Tang Lê. Thực ra, bà vẫn luôn sợ hoàn cảnh gia đình của hai đứa chênh lệch quá lớn, bà sợ sau này Tang Lê sẽ phải chịu oan ức.

Tang Lê và Quảng Dã đã trải qua nhiều thăng trầm trên đường đi, nhưng may mắn thay tình cảm họ dành cho nhau không hề thay đổi. Giờ đây cuối cùng hai người cũng đã đi trên một con đường bằng phẳng.

Sau bữa trưa, hai người cùng Liên Vũ Châu đi dạo quanh làng và đến ruộng rau. Quảng Dã lúc này đã có địa vị cao quý nhưng vẫn không hề tỏ ra kiêu ngạo, anh nhanh tay lẹ chân giúp làm việc đồng áng và trò chuyện với Liên Vũ Châu. Nhìn anh như vậy, có người lớn tuổi nào mà không yêu thích cơ chứ?

Sau khi ra ruộng rau, Quảng Dã và Tang Lê cùng nhau đi câu cá rồi vào rừng hoa mận để chụp ảnh, bức ảnh nào cũng đầy ắp kỷ niệm.

Tang Lê được Quảng Dã nắm tay dắt đi, đột nhiên cô cảm thấy sự thật giấu kín trong suốt sáu năm qua đã được bù đắp.

Có anh ở đây, từ nay mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp.

Hai người định ở trên núi vài ngày, sau bữa tối, Liên Vũ Châu nói: “Phòng của Điềm Điềm ở phía đông, vậy bà sẽ dọn phòng phía tây cho Tiểu Dã, Tiểu Dã, phòng ở phía Tây sẽ nhỏ hơn, cháu cố chịu nhé.”

“Không sao đâu, cháu ở được mà.”

Tang Lê đón nhận ánh mắt đầy ẩn ý của Quảng Dã, không hiểu sao cảm giác được có gì đó không đúng, gò má hơi nóng lên.

Trong khi Liên Vũ Châu đi dọn dẹp, Tang Lê và Quảng Dã định đi dạo trong làng.

Sau khi đi ra khỏi nhà, Quảng Dã đưa cô lên xe, Tang Lê ngạc nhiên nói: “Không phải đi dạo sao?”

Người đàn ông ngồi trên ghế lái nghiêng người nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Anh phải ngủ riêng một phòng sao?”

Hai má Tang Lê đỏ bừng, cô lẩm bẩm:

“Đang ở nhà bà, anh đừng lộn xộn…”

Anh nhìn thẳng vào cô, không chịu buông tay.

Người này xấu xa muốn chết…

Tang Lê không lay chuyển được anh, nhẹ giọng nói: “Còn tùy tình huống tối nay…”

Anh kéo cô lại gần và hôn lên môi cô. Trong ngôi làng tối tăm, không ai để ý đến họ.

Cuối cùng cô cũng hiểu rằng anh muốn cô lên xe vì anh muốn hôn cô. Anh không thể làm gì trước mặt bà ngoại cô suốt cả ngày hôm nay.

Hơi thở triền miên, bầu không khí ái muội dần dần lan rộng. Quảng Dã dừng lại, nhìn cô: “Tối qua em đã nói gì với anh?”

Đêm qua sau khi đi công tác về khách sạn, cô nũng nịu nói với anh rằng cô mệt mỏi không thể cử động được nên anh không dám lăn lộn với cô nữa, rồi ôm cô ngủ.

Hai người đã ba bốn ngày không thân mật, với dục vọng hiện tại của đàn ông trưởng thành, làm sao có thể chịu đựng được?

Tang Lê bị anh hôn đến nỗi sống lưng tê cứng như điện, cô thực sự đầu hàng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đợi bà ngủ đã rồi hãng…”

“Được.”

Hai người xuống xe, sợ cô bị lạnh nên anh quấn khăn quàng cổ cho cô, Tang Lê nhìn đường làng xung quanh, nhướng mày nhìn anh: “Có cảm giác như chúng ta đang lén lút với nhau vậy.”

Quảng Dã cười nói: “Nếu như em thích, tối nay chúng ta có thể chơi cái này.”

“…”

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận với anh, hai người nắm tay nhau đi về phía trước, Tang Lê đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Quảng Dã, anh có mang theo cái đó không…”

Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên cứng lại.

Vốn dĩ tối hôm qua về khách sạn, anh muốn đặt hàng qua mạng, nhưng không làm nên anh không mua.

Tang Lê chú ý tới biểu cảm của anh, hơi buồn cười:

“Ở trên núi không mua được đâu.”

Khuôn mặt Quảng Dã tối sầm lại, vài giây sau mới nói: “Không sao.”

Một lúc sau, anh đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Quảng Dã nói: “Anh vào mua đồ uống, em đợi anh ở ngoài.”

Tang Lê nhảy nhót vài bước: “Được.”

Quảng Dã bước vào cửa hàng, đó là siêu thị nhỏ duy nhất trong làng, tương đối đơn giản nhưng cũng bán rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày. Anh chọn ngẫu nhiên một thứ và đi tính tiền. Chủ quán là bác gái gần năm mươi tuổi, bà nhìn anh: “Mười tệ.”

Thôn vẫn quen dùng tiền mặt, Quảng Dã lấy ví ra, bác gái bán hàng nhận ra anh: “Ôi chao, có phải cậu là bạn trai của Điềm Điềm không?”

Ngôi làng nhỏ, khi Liên Vũ Châu dẫn theo hai người ra ngoài vào buổi chiều, rất nhiều người đã nhìn thấy.

Quảng Dã đáp lại, không ngờ đối phương lại nhận ra anh, bác gái bán hàng mỉm cười: “Cậu trai trẻ, cậu rất đẹp trai đấy, đi chung với Điềm Điềm đúng là xứng đôi!”

Quảng Dã mỉm cười đáp lại, lơ đãng nhìn xung quanh, bác gái chú ý đến ánh mắt của anh, “Cậu trai trẻ, cậu muốn mua thuốc lá à? Cậu có muốn loại này không?”

“Không phải……”

“Vậy cậu còn cần gì nữa? Đồ uống hay đồ ăn nhẹ? Chúng tôi có mì ăn liền, đậu phộng và hạt dưa. Hôm nay bác gái mời cậu. Chúng ta cùng làng mà, đều là người một nhà.”

Quảng Dã ho nhẹ, vài giây sau mới nặn thành lời:

“Có  bán bao cao su không?”

Bác gái: Hả????!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK