• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quảng Dã nghe vậy, trái tim như được sưởi ấm, anh vuốt ve mái tóc cô, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Những chuyện khác đợi em về rồi nói.”

Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng tiếc là tối qua cô say, anh cũng không tiện nói quá nhiều, hôm nay cô lại phải vội rời đi.

Nhưng không sao, hai người họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

Tang Lê gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Đợi cô về rồi, cô cũng sẽ chính thức nói với anh tình cảm của mình.

Xuống xe, anh tiễn cô đến cổng an ninh, vẫy tay tạm biệt. Tang Lê đi vào phòng chờ, vừa hay lúc đó Dụ Niệm Niệm gọi điện cho cô.

Dụ Niệm Niệm nhớ rằng sáng nay cô có chuyến bay, tối qua trong buổi sinh nhật của Trương Bác Dương lại xảy ra chuyện, cô nàng rất lo cho Tang Lê, “Tối qua Quảng Dã đón cậu về, sau đó cậu ấy có an ủi cậu không?”

Tang Lê ngại ngùng kể về tối qua, Dụ Niệm Niệm nghe xong vô cùng phấn khích: “Má ơi, cuối cùng hai người cũng chịu nói rõ với nhau rồi sao, vậy cũng xem như là quay lại rồi đúng chứ?! Mình đã nói rồi, các cậu chỉ cách có một lớp giấy mỏng mà thôi, còn không mau đâm thủng, rõ ràng đều biết đối phương thích mình mà!”

Tang Lê đỏ mặt, “Chắc cũng xem như là quay lại rồi…”

Dụ Niệm Niệm vui đến mức hét lên như một chú sóc, Trương Bác Dương ở bên cạnh đang mang bữa sáng từ bếp ra, “Có chuyện gì vậy, ai với ai tái hợp?”

“Lê Lê và Quảng Dã quay lại rồi!”

Trương Bác Dương cũng vui mừng, “Cuối cùng A Dã cũng nhịn… nhịn không nổi rồi à.”

“Lê Lê, tiếc là hôm nay cậu phải đi London, nếu không mình đã lao đến gặp cậu rồi, ôi mình vui quá đi mất, lát nữa mình phải nói cho Tiểu Nguyệt Nguyệt!”

Tang Lê cụp mắt, “Thật ra mình vẫn cảm thấy như đang mơ vậy, có chút không chân thực, còn có chút sợ hãi…”

Trong thoáng chốc, cô và Quảng Dã đã quay lại, thật khó có thể tưởng tượng.

“Sao lại không chân thực, cậu thích Quảng Dã đúng không?”

“Đúng.”

“Quảng Dã cũng thích cậu, có đúng không?”

“Ừm.”

“Thế thì không phải đúng rồi sao, còn sợ gì chứ! Không được nghĩ lung tung! Bây giờ hai người chính là một đôi! Yên tâm, lần này cậu và Quảng Dã chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau, bách niên giai lão, không ai có thể ngăn cản được!”

Tang Lê mỉm cười, “Niệm Niệm, lần này mình sẽ thật kiên định.”

“Ừ, mình tin cậu, chúng mình đều ở bên cậu”, Dụ Niệm Niệm hạ giọng, “Vậy chuyện trước kia cậu tính sao, không nói với cậu ấy à?”

Tang Lê trầm tư vài giây, “Đợi một thời gian nữa mình sẽ thử tìm cơ hội thích hợp nói rõ với anh ấy, nếu không nói cho Quảng Dã, anh ấy sẽ có khúc mắc trong lòng, mình cũng không thể giải thích được, bây giờ mình đã muốn cùng anh ấy đi tiếp, nhất định phải nói cho rõ ràng những chuyện lúc trước.”

Cô không nói không phải là để bảo vệ Phạm Mạn Chi, mà vì cô không biết nếu Quảng Dã biết chuyện này sẽ nổi giận đến mức nào, cô chỉ đang lo cho cảm xúc của anh.

Cúp điện thoại rồi lên máy bay, Tang Lê nhắn tin cho Quảng Dã: [Em chuẩn bị tắt máy đâu, hạ cánh em sẽ nhắn tin cho anh.]

Báo cáo nhiều hơn một chút, cô biết anh sẽ thấy yên tâm.

Đầu bên kia: [Được.]

Tang Lê do dự, hỏi câu hỏi mà cô đã trăn trở rất lâu: [Quảng Dã, chúng ta như vậy có tính là quay lại rồi không?]

Quảng Dã: [Em nói xem? Nếu không thì anh đang mập mờ với em à?]

Tang Lê mỉm cười, đôi mắt cong lên.

Cô tắt điện thoại rồi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại sáu năm trước khi lần đầu tiên cô đến London và đề nghị chia tay với anh, nỗi đau lúc đó giờ đây cô vẫn còn cảm nhận được.

Cuối cùng, họ lại ở bên nhau.

Cũng thật may, cô chưa hoàn toàn đánh mất anh.

Lần này, cô sẽ kiên định bước về phía Quảng Dã, vô cùng kiên định.

– 

Sau khi Tang Lê bay đến London, Dụ Niệm Niệm nhanh chóng báo tin hai người đã quay lại cho Lữ Nguyệt biết, sáng sớm Quảng Dã đến công ty, Nhiếp Văn cũng đã nghe Trương Bác Dương kể lại chuyện này, vội vàng chạy tới:

“A Dã, cậu và Tang Lê lại ở bên nhau rồi?!”

Ngoài Tang Lê, năm người của tiểu đội ‘Cùng nhau phát tài’ ngày xưa đều tụ tập trong văn phòng của Quảng Dã, Quảng Dã nhìn về phía Nhiếp Văn: “Cậu lại muốn nói gì?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Văn Tử, cậu nói chuyện nhớ giữ chừng mực nhé, ba người bọn mình đều đứng về phía Tang Lê, bây giờ Quảng Dã cũng là bạn trai của Tang Lê rồi, nếu cậu dám ý kiến ý củng gì, chắc chắn là muốn ăn đòn!”

Lữ Nguyệt: “Đúng! Bây giờ cậu dám nói gì Tang Lê, Quảng Dã với tư cách là bạn trai của cậu ấy sẽ quang minh chính đại mà đánh cậu ha ha ha.”

Nhiếp Văn không nhịn được cười: “Tôi mẹ nó chúc mừng bọn họ không được à! Hai người họ đã ở bên nhau rồi tôi còn có thể nói gì nữa! Trong lòng A Dã chỉ có mình Tang Lê, tôi còn có thể ngăn cản sao?”

“Được rồi, cậu cũng không ngăn được ha ha ha…”

Mấy người vừa cười nói, Nhiếp Văn nhìn thấy nụ cười trên mặt Quảng Dã, là niềm hạnh phúc đã lâu không thấy.

Quả nhiên, người này đời này chỉ thua dưới tay Tang Lê.

Nhiếp Văn cảm thán ôm lấy vai người anh em, “A Dã, lần này hai người các cậu về bên nhau, với tư cách là anh em tốt của cậu, tôi chân thành chúc phúc cho hai người mãi mãi không chia xa.”

Nhiếp Văn đề nghị: “Đợi Tang Lê về, sáu người chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi, tôi phải kiểm tra cậu ấy một chút, xem bây giờ cậu ấy có đủ điều kiện ở bên A Dã không, không qua được không đồng ý.”

Quảng Dã đá cậu ta một cái, ba người kia cười, “Nhiếp Văn cậu muốn tìm chết phải không ha ha ha…”

Trương Bác Dương: “A Dã, tối qua cậu vừa đi, Ốc Tử bọn họ đều… đều bùng nổ luôn rồi, hỏi mình chuyện giữa hai người là… là thế nào, tối qua cậu như đã tuyên bố chủ quyền rồi.”

Lữ Nguyệt cười: “Bọn họ còn không nhận ra à, Quảng Dã vẫn thích Tang Lê, lần này đúng là cú tát vào mặt đám người kia rồi.”

Dụ Niệm Niệm: “Đúng vậy, Quảng Dã, sau này cậu phải bảo vệ Tang Lê đấy.”

Đương nhiên, anh sẽ không để bất cứ ai dám nói gì cô nữa.



Vân Lăng bay đến London cần đổi chuyến, gần hai mươi tiếng đồng hồ, cả một ngày dài Quảng Dã nén lại nỗi nhớ, xử lý công việc trước.

Buổi tối về nhà đến, anh nhận được cuộc gọi từ Dung Vũ.

“Anh Dã, em đã nhờ người hỏi một người bạn đại học của chị Tang Lê, đối phương vừa trả lời tin nhắn, nói rằng trong một hai năm đầu tiên chị Tang Lê đến London, đúng thật đã có người thấy chị ấy đến phòng khám tâm lý, hơn nữa thành viên cùng đoàn múa trước đây nói chị ấy ngủ rất kém, có lần chị ấy vì không ngủ đủ giấc mà ngất xỉu trong giờ học…”

Quảng Dã nghe vậy lông mày nhíu chặt.

Tối qua anh thấy mấy hộp thuốc rơi ra từ túi của Tang Lê, sáng nay đi tra thì phát hiện ra đó là thuốc hỗ trợ giấc ngủ cùng với thuốc chống trầm cảm nhẹ.

Anh bỗng nhớ tới lần đó khi cô bị đau dạ dày, bác sĩ hỏi cô có uống thuốc gì quá kích thích không, anh liền sinh nghi, để Dung Vũ ngay lập tức đi tra thử.

Buổi chiều Dung Vũ đã chạy đến bệnh viện, đi dò hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có khả năng lớn là tác dụng phụ của thuốc đã làm tổn thương niêm mạc dạ dày của Tang Lê, dẫn đến cô bị bệnh dạ dày.

Những chuyện này Tang Lê đều không nói với anh.

Anh không biết rằng ở nước ngoài cô lại như vậy…

Quảng Dã tắt điện thoại, ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đen đầy vẻ nặng nề. Một lúc sau, anh tra cứu trên trang web chính thức của Trừng Vũ, cuối cùng tìm được một số điện thoại.

Anh gọi đến, đầu dây bên kia là Quý Hoài, nghe anh tự giới thiệu xong, Quý Hoài kinh ngạc: “Quảng tổng?”

“Làm phiền anh rồi, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Mấy năm nay ở nước ngoài anh rất thân với Tang Lê.”

“Anh cứ hỏi.”

Quảng Dã kể về loại thuốc mà anh phát hiện ra, và sau khi nghe xong, Quý Hoài thừa nhận:

“Phải, lúc Tang Lê vừa mới đến Anh, vì chia tay với anh mà tinh thần cô ấy cực kì tệ, mất ngủ dài ngày, cộng thêm áp lực học hành và cuộc sống, tâm trạng và cảm xúc ngày càng kém nên đã bắt đầu dùng thuốc. Thể chất cô ấy đặc biệt, dạ dày bị tổn thương do loại thuốc này, phải đến một hai năm gần đây mới dần hồi phục.”

Quý Hoài thở dài một tiếng: “Anh Quảng, ngoài bà ngoại của cô ấy ra, anh là động lực duy nhất để cô ấy kiên trì suốt những năm nay. Tang Lê nói rằng cô ấy chỉ muốn một ngày nào đó có thể trở nên xuất sắc, mới có thể xứng đôi với anh.”

Xứng đôi cái gì cơ chứ…

Quý Hoài chỉ biết rằng Tang Lê rời đi là vì có lý do, nhưng dù anh có hỏi thế nào, Tang Lê cũng chưa bao giờ nói: “Quảng tổng, Tang Lê không thích bộc lộ cảm xúc, rất nhiều chuyện cô ấy chỉ giấu trong lòng, nhưng suốt thời gian ở nước ngoài, tôi chưa thấy chàng trai nào ảnh hưởng đến cô ấy nhiều hơn anh, với cô ấy mà nói, anh là người cực kì quan trọng.”

Quảng Dã cúi đầu, gợn sóng nơi đáy mắt phập phồng.

Kết thúc cuộc gọi, anh đặt điện thoại xuống, châm một điếu thuốc, lồng ngực đau nhói.

Lúc trước là cô muốn rời đi, nhưng tại sao lại đau lòng vì chia tay với anh đến vậy, điều này chứng tỏ cô chắc chắn không hề thật lòng muốn vậy…

Quảng Dã chìm trong trầm mặc hồi lâu.

Một lúc sau, anh gửi tin nhắn cho Tang Lê, nói rằng bất kể cô đến London vào lúc nào, cũng phải gọi điện cho anh báo bình an.

Một đêm, Quảng Dã không muốn ngủ, cũng không thể ngủ được.

Rạng sáng bốn giờ, điện thoại của anh cuối cùng cũng đổ chuông, là Tang Lê gọi, bên kia đã hơn tám giờ tối: “Quảng Dã, em vừa xuống máy bay.”

“Được, anh sắp xếp xe cho em rồi, số điện thoại đã gửi rồi, em liên lạc với tài xế nhé.”

“Ừm.” Cô nhìn đồng hồ, “Ở Vân Lăng mới hơn bốn giờ, có phải em đã làm anh thức giấc không?”

“Không đâu.”

Nghe giọng cô, anh nói với giọng khàn khàn: “Em an toàn hạ cánh, anh mới yên tâm được.”

Tang Lê mỉm cười: “Ừm, em đến khách sạn rồi sẽ nhắn tin cho anh, anh mau ngủ tiếp đi, mai còn phải đến công ty nữa.”

“Được.”

Trong điện thoại không tiện hỏi nhiều, Quảng Dã nén lòng không nhắc đến chuyện khác.

Cúp điện thoại, anh thở ra một hơi khói, nhìn ra màn đêm xám xịt bên ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ hồ khó tả.

Sau khi nhận được tin nhắn rằng cô đã đến khách sạn, anh mới nằm xuống giường chợp mắt một chút.



Hơn bảy giờ sáng, anh thức dậy.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đến công ty.

Quảng Dã tạm thời không có kế hoạch gì, sau khi gửi vài tin nhắn cho Tang Lê, anh định về nhà cũ một chuyến.

Vừa đi ra xe, vừa gọi điện thoại cho dì Triệu:

“Dì Triệu, cháu muốn về dọn đồ trong phòng của Tang Lê, dì chuẩn bị vài cái hộp, xếp những con thú bông trên giường cô ấy vào trước đi.”

Lúc trước anh đã muốn sửa sang lại một chút rồi mang những thứ đó về nơi ở hiện tại của mình, mà bây giờ có thể đưa lại cho Tang Lê, chắc cô vẫn còn muốn nhận lại.

Dì Triệu ngạc nhiên, “Được rồi, nhưng Tiểu Dã, cậu định vứt đi sao?”

Quảng Dã cười, “Không phải, là trả lại cho chủ cũ.”

Dì Triệu:?

Kết thúc cuộc trò chuyện, dì Triệu chuẩn bị lên tầng, đúng lúc Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy từ trên tầng xuống, “Dì Triệu, pha một bình trà, bà nội đến rồi.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Hai người xuống tầng, dì Triệu chưa kịp nói Quảng Dã sắp về, đã vội đi bảo người giúp việc lên phòng Tang Lê xử lý. Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy xuống tầng, Tống Thịnh Lan hỏi: “Bây giờ mẹ là có ý gì? Mẹ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau rồi sao?”

“Không rõ lắm, nói là hôm nay sẽ đến nói chuyện.”

Người giúp việc vào thông báo, rất nhanh Phạm Mạn Chi đã bước vào, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy tiến tới đón bà. Phạm Mạn Chi mặc áo khoác dài màu xám kiểu Trung Quốc, tóc điểm bạc, chỉ là đôi mắt không còn lạnh lùng sắc bén như trước, thêm vài phần tiều tụy.

“Mẹ, mẹ đến rồi ạ…”

Phạm Mạn Chi được dìu ngồi xuống ghế sofa, Tống Thịnh Lan rót trà cho bà, “Mẹ đột nhiên đến cũng không báo trước cho chúng con một tiếng, bây giờ mẹ lớn tuổi rồi, đi lại tàu xe vất vả, có việc gì cứ bảo chúng con về là được.”

Phạm Mạn Chi xua tay, “Lâu rồi mẹ không đến Vân Lăng, cũng muốn đến thăm Tiểu Dã.”

Năm ngoái, Phạm Mạn Chi tìm mọi cách để ép Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm ở bên nhau, Quảng Dã phản kháng, giờ thì tránh mặt Phạm Mạn Chi, chỉ về nhà ăn một bữa cơm vào dịp Tết, không còn gần gũi với bà như trước.

Cả hai đều là người cố chấp, từ trước đến nay nếu Phạm Mạn Chi không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, dùng mọi biện pháp, mềm rắn đều có, nhưng ai mà biết là chẳng ăn thua gì với Quảng Dã. 

Giờ đây, quan hệ với cháu trai trở nên căng thẳng như vậy, lòng Phạm Mạn Chi cũng khó chịu.

“Tiểu Dã vẫn còn giận mẹ sao?” Phạm Mạn Chi hỏi.

Quảng Minh Huy thở dài một tiếng, “Mẹ đừng bắt ép nó ở bên Thiều Tuyết Âm nữa thì nó sẽ không giận, mẹ nói xem tại sao mẹ lại cứ phải cố chấp như vậy.”

“Mẹ chỉ không hiểu, con bé Tuyết Âm tốt như vậy, gia thế, tính cách, năng lực, mọi thứ đều xứng đôi với Tiểu Dã, vì sao Tiểu Dã lại không thích nó.”

Quảng Minh Huy: “Bởi vì trong lòng Tiểu Dã chỉ có Lê Lê, mẹ không hiểu sao? Bây giờ Lê Lê đã về nước, mẹ cũng biết chuyện này rồi, mẹ nhìn xem Lê Lê xuất sắc bao nhiêu, là mẹ đã xem nhẹ con bé rồi!”

Phạm Mạn Chi không nói nên lời.

Những năm qua, bà cụ thực sự đã thay đổi cái nhìn về Tang Lê. Khi Tang Lê ra nước ngoài, không nhận sự giúp đỡ của bà cụ, rõ ràng muốn dựa vào chính bản thân mình, ban đầu bà cụ nghĩ đứa trẻ này chỉ đang cáu kỉnh, không ngờ cô thực sự sống tốt ở nước ngoài, mọi mặt đều phát triển không tồi, có cốt cách, có tiền đồ.

Tống Thịnh Lan dịu dàng khuyên giải: “Mẹ, lúc trước mẹ đã làm tổn thương hai đứa trẻ rất nhiều, bây giờ Lê Lê đã quay lại, Tiểu Dã nói nó vẫn muốn ở bên Lê Lê, có thể thấy tình cảm của chúng rất sâu đậm, ngày xưa mẹ thề rằng Tiểu Dã sẽ sớm quên thôi, nhưng mẹ nhìn trạng thái của nó là biết, mẹ thực sự đã chia lìa đôi uyên ương rồi đấy.”

Phạm Mạn Chi kinh ngạc: “Tiểu Dã nói nó vẫn thích Tang Lê?”

“Đúng vậy, hai đứa trẻ đều có tình cảm với nhau, đương nhiên muốn tái hợp, mẹ nói xem sớm biết như thế, hà cớ gì phải ép Tang Lê rời đi, chúng đã phải sống sáu năm đầy khổ sở.”

Phạm Mạn Chi sửng sốt: “Lúc đó mẹ không hài lòng với Tang Lê, nghĩ rằng Tiểu Dã chỉ là yêu đương thoáng qua, ai biết được…”

Phạm Mạn Chi còn chưa kịp dứt lời, bỗng nghe một tiếng động lớn từ cửa truyền đến —

Cửa chính bị đẩy mạnh ra.

Trong phòng khách, ba người nhìn thấy Quảng Dã, nhất thời đều kinh ngạc.

Quảng Dã bước vào, trong mắt sóng dữ cuộn trào, ngọn lửa giận dữ cao đến ngất trời, dữ nhìn thẳng về phía Phạm Mạn Chi:

“Lúc trước là bà đã đuổi Tang Lê đi?”

Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng khách đột ngột trầm xuống.

Vốn dĩ gần đây Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy định tìm một thời điểm để nói cho Quảng Dã biết sự thật năm đó, xóa bỏ hiểu lầm trong lòng anh đối với Tang Lê, cũng để tình cảm giữa hai đứa trẻ không còn khúc mắc nào, nhưng họ không ngờ thời điểm đang êm đẹp này Quảng Dã lại về nhà, nghe được tất cả những chuyện đó.

Sự thật bị vùi lấp suốt sáu năm, cuối cùng cũng được phơi bày.

Ba người trong phòng khách đều ngây ra.

Phạm Mạn Chi đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Quảng Dã, trong lòng chấn động, đột nhiên không biết phải làm sao giải thích.

Tống Thịnh Lan vội đi đến bên cạnh anh: “Tiểu Dã, con bình tĩnh trước đã…”

Quảng Dã đẩy bà ra, nhìn thẳng vào Phạm Mạn Chi, suy nghĩ trong đầu anh đang quang cuồng khiếp sợ, nhất thời hiểu ra hết thảy mọi chuyện, giọng nói run rẩy:

“Là bà đã ép Tang Lê chia tay với cháu sao?”

Sắc mặt Phạm Mạn Chi căng thẳng, Quảng Dã giọng run run hỏi: “Là bà đã đưa cô ấy ra nước ngoài?”

Vài giây sau, Phạm Mạn Chi mới chậm rãi gật đầu:

“Là bà đã yêu cầu nó chia tay với cháu, đưa nó ra nước ngoài học múa.”

Phạm Mạn Chi nắm chặt chén trà trong tay, đè nén âm thanh: “Tiểu Dã, lúc đó bà nội là vì muốn tốt cho cháu, con bé Tang Lê kia đúng là không tệ, nhưng gia cảnh hay các phương diện khác của nó đều quá thua kém Âm Âm, nó không xứng với cháu…”

Bàn trà bị đá văng, cơn giận của Quảng Dã bùng lên như núi lửa phun trào:

“Cái gì mà xứng với không xứng chứ? Là cháu đã theo đuổi cô ấy, chính cháu muốn ở bên cô ấy, bà đã bao giờ hỏi cháu chưa?!”

Đồ trên bàn trà rơi xuống đất, phòng khách vang lên tiếng đổ vỡ, người giúp việc và quản gia đều khiếp sợ chạy tới, Quảng Minh Huy cũng vội tiến lên ngăn lại, “Tiểu Dã, sao con lại có thái độ như thế với bà nội…”

“Con nói sai sao? Bà đã đối xử với Tang Lê thế nào?!”

“Lúc trước rõ ràng cháu và Tang Lê đều nhận được thông báo nhập học của Vân Đại, cô ấy lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, còn nói thích múa hơn, hóa ra là vì bị bà ép đi…”

Anh cười đau khổ, nhìn Phạm Mạn Chi đã yêu thương anh từ bé: “Từ nhỏ đến lớn là bà thương cháu nhất, trước giờ cháu chưa từng hoài nghi bà, nếu hôm nay cháu không nghe được những điều này, mọi người còn định che giấu đến khi nào nữa?”

Phạm Mạn Chi nghe những lời của Quảng Dã, trong lòng đầy áy náy, đứng dậy cố gắng giữ lấy Quảng Dã: “Tiểu Dã, bà nội yêu thương cháu nhất, bà chỉ muốn cháu tìm một cô gái tốt nhất để ở bên..”

“Tốt nhất theo ý của bà là tốt cho nhà học Quảng hay là tốt cho tập đoàn Sáng Huy? Bà ép cháu phải ở bên Thiều Tuyết Âm, chẳng phải là để liên kết với nhà họ Thiều sao? Bà đã từng hỏi cháu thích gì chưa?!”

Quảng Dã trừng mắt lên nhìn bà cụ:

“Trước đây bà không hài lòng với mẹ cháu, công khai và ngấm ngầm chỉ trích xét nét mẹ cháu, bây giờ lại đến lượt Tang Lê, ép cô ấy rời đi, tất cả mọi người đều phải sống theo ý bà? Là bà quá cường ngạnh hay là tự cho mình là đúng?!”

Quảng Minh Huy: “Tiểu Dã!”

Phạm Mạn Chi bị vạch trần, sắc mặt trở nên cứng đờ, Tống Thịnh Lan đỏ hoe mắt giữ chặt tay Quảng Dã: “Tiểu Dã, đừng nói nữa…”

“Vốn dĩ Tang Lê ở bên cháu rất tốt, bà đuổi cô ấy ra nước ngoài, bà có biết mấy năm qua cô ấy ở nước ngoài đã khổ sở thế nào không? Bà đã từng nghĩ đến cảm giác của cô ấy chưa?!”

Quảng Dã tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: “Bà ép Tang Lê chia tay với cháu, cô ấy đi rồi, Giản Thư Niên cũng qua đời, vốn dĩ ba người nói sẽ cùng nhau vào Vân Đại, cuối cùng chỉ còn lại mình cháu, bà để cháu hận Tang Lê suốt sáu năm, cháu luôn không hiểu vì sao cô ấy lại làm như vậy, nhìn thấy cháu như thế bà vui lắm sao? Đây là cái gọi là tốt cho cháu sao?!”

Tay cầm gậy của Phạm Mạn Chi run rẩy, giờ phút này không thể thốt lên lời nào.

Bởi vì bà biết bất cứ lý do nào cũng đều yếu ớt vô lực.

Chuyện là do bà làm, người khác đã khuyên bà, nhưng bà không nghe, vẫn một mực làm theo ý mình, cho đến khi Quảng Dã cự tuyệt Thiều Tuyết Âm, bà mới nhận ra mình đã sai.

Mắt Quảng Dã đỏ ngầu, nghĩ đến những gì vừa nghe được ở cửa, nhìn thẳng vào mắt Phạm Mạn Chi, trầm giọng nói:

“Đối với cháu, Tang Lê không phải là tình cảm thoáng qua, cả đời này cũng chỉ lấy cô ấy, bà quan tâm đến Tập đoàn Sáng Huy, lợi ích của nhà họ Quảng, cháu không thèm để tâm, nhưng cháu chỉ cần một Tang Lê, sáu năm trước là vậy, sáu năm sau cũng vậy.”

Anh nói từng từ từng chữ rõ ràng:

“Cháu và Tang Lê đã quay lại rồi, lần này nếu bà muốn ngăn cản cũng được, nếu bà đuổi cô ấy đi nữa, bà cứ coi như không có đứa cháu này đi.”

Đồng tử Phạm Mạn Chi run rẩy, bà cụ luống cuống: “Tiểu Dã…”

Quảng Dã quay người bước nhanh rời đi, đi đến sân trước, Quảng Minh Huy đuổi theo, cố gắng trấn an: “Tiểu Dã, con đừng nóng giận, bà nội đã nhận ra rằng lúc trước bà đã tổn thương các con…”

Quảng Dã quay đầu lạnh lùng nhìn ông:

“Chuyện này bố và mẹ có biết không? Không phải hai người cũng thích Tang Lê sao? Cứ để cô ấy rời đi như vậy, giấu con suốt sáu năm trời?!”

“Lúc đó… lúc đó bà nội con quá cứng rắn, bố mẹ cũng không có cách nào…”

Ánh mắt của Quảng Dã như chứa đầy băng:

“Mọi người luôn có lý do, đến cuối cùng mọi tổn thương đều rơi xuống đầu Tang Lê.”

Quảng Dã đẩy tay ông ra, bước nhanh về phía trước, Quảng Minh Huy: “Tiểu Dã, Tiểu Dã…”

Quảng Dã đi đến gara khởi động xe rồi lao nhanh đi.

Nhìn thấy Quảng Dã rời đi, Quảng Minh Huy quay lại vào nhà, Phạm Mạn Chi ngơ ngẩn nhìn ông: “Tiểu Dã đâu, nó đi rồi?”

“Đi rồi…”

Phản ứng này, sáu năm trước Quảng Minh Huy đã đoán được, với tính cách của Quảng Dã, làm sao có thể coi như không có mà bỏ qua nhẹ nhàng được.

Phạm Mạn Chi nhắm chặt hai mắt, ngực đau nhói, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy vội vàng đến đỡ, Phạm Mạn Chi đau lòng áy náy: “Là mẹ đã sai với Tiểu Dã… lúc đó mẹ chỉ muốn đánh cược, hy vọng cuối cùng Tiểu Dã sẽ lựa chọn Âm Âm…”

Nhưng đến cuối cùng, chính bà cũng đã đánh mất tình cảm Quảng Dã dành cho bà, thua hết cả bàn cờ.

Quảng Minh Huy đau lòng thở dài: “Mẹ, mẹ đánh cược thua rồi, nhưng người thật sự bị tổn thương là hai đứa trẻ…”

Quyết định của bà đã khiến hai đứa bỏ lỡ sáu năm.

Suýt nữa thì, cả đời này cũng đã bỏ lỡ.

Phạm Mạn Chi nghe vậy, nhắm mắt lại, lòng đau như cắt.



Ngoài trời, ánh nắng dần leo lên đỉnh tòa nhà cao tầng.

Chiếc xe thể thao lướt qua đường chân trời, nhanh chóng lao về phía sân bay.

Ánh nắng nhấp nháy trước mắt, người đàn ông nhìn thẳng phía trước, đạp chân ga, trong mắt đầy thâm sâu.

Lao đến sân bay, Dung Vũ đã giúp anh mua vé, là chuyến bay sớm nhất đến London.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, anh vừa đi tới phòng chờ vừa gọi điện cho Liên Vũ Châu.

Đầu dây bên kia không ngờ rằng Quảng Dã lại đột nhiên gọi điện tới, bèn ngạc nhiên bắt máy:

“Tiểu Dã?”

“Bà ngoại, lúc trước Lê Lê bị ép buộc phải rời đi,” Cổ họng Quảng Dã đã nghẹn ngào, anh nói, “Cô ấy không có lựa chọn nào khác mới phải chia tay cháu, có đúng không ạ?”

Liên Vũ Châu ở đầu bên kia kinh ngạc, “Cháu đã biết rồi à…”

“Tại sao bà không nói cho cháu biết? Tại sao Tang Lê cũng không nói? Nếu cháu biết, cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy ra nước ngoài.”

Nghe giọng nói đầy đau khổ của Quảng Dã, Liên Vũ Châu cũng cảm thấy đau lòng:

“Tiểu Dã, Điềm Điềm không nói cho cháu biết vì con bé không muốn cháu phải đối đầu với bà nội, không muốn làm cháu phải khó xử…”

“Vậy nên trong kỳ nghỉ hè năm lớp 12, khi cô ấy về quê, cô ấy đã biết chuyện này rồi phải không?”

“Đúng vậy…”

Liên Vũ Châu nhắc lại quá khứ, “Lúc đầu Điềm Điềm còn giấu cả bà, không muốn làm bà buồn. Sau đó bà nội cháu đã cử thư ký lên núi tìm bà, bảo bà khuyên Điềm Điềm chia tay với cháu, bà nội cháu đã nói đến mức đó rồi, chính là ép buộc Điềm Điềm rời đi.”

Quảng Dã nắm chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch.

Liên Vũ Châu: “Tiểu Dã, khoảng thời gian đó Tang Lê ngày nào cũng nhốt mình trong phòng và khóc. Con bé không muốn ra nước ngoài, nhưng cũng không còn cách nào khác…”

Nghe những lời này, trái tim Quảng Dã đau nhói.

Anh biết cô gái của anh vẫn luôn tự ti, vẫn thường cảm thấy mình không đủ tốt, những lời của Phạm Mạn Chi nói giống như những lưỡi dao đâm vào điểm yếu nhất của cô. Tâm lý cô nhạy cảm và yếu đuối như vậy, làm sao cô có đủ dũng khí để ở bên anh.

Trong khi anh hoàn toàn không biết gì, cô đã ngập trong nước mắt, từng bước một  đi vào kết cục mà cô đã biết rõ là chẳng thể nào thay đổi.

Lúc đó trong lòng cô đã ấm ức khó chịu nhiều như thế nào chứ.

Quảng Dã khom lưng ngồi xuống, trong đầu hiện lên từng cảnh trong quá khứ, tất cả những điều khó giải đáp bỗng nhiên xâu chuỗi, dần dần rõ ràng hiện ra hết thảy.

Ngày đó sáu người đội ‘Cùng nhau phát tài’ bọn họ cùng đi đến sơn trang ăn BBQ, Tang Lê vẫn còn mơ mộng về những ngày tháng ở Vân Đại, lúc đó cô vẫn còn rất vui vẻ. Ngày hôm sau trở về nhà, cô đi tập múa, khi anh đến tìm thì phát hiện cô đang khóc. Hôm đó Phạm Mạn Chi đến Vân Lăng kiểm tra sức khỏe, vậy nên Tang Lê khóc không phải vì bị giáo viên mắng, mà là vì Phạm Mạn Chi đến ép cô chia tay với anh…

Sau đó, Phạm Mạn Chi lấy lý do sức khỏe để gọi anh đi Hồ Tuy cùng bà, đồng nghĩa với việc chia tách họ ra, để Tang Lê một mình trở về Đài Thông, khiến anh mất cơ hội duy nhất nhất để biết được sự thật từ cô.

Khó trách trong thời gian trở về Đài Thông Tang Lê không chủ động liên lạc với anh, anh mơ hồ cảm thấy cô có điều gì đó không đúng, nhưng cô không nói, anh cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, đợi cô trở về sẽ lại bù đắp.

Anh vẫn nghĩ rằng họ đang trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, hoàn toàn không ngờ rằng cô đã gặp phải sự cản trở lớn đến vậy.

Ngày sinh nhật của Phạm Mạn Chi hôm đó chính là ngày trước khi Tang Lê rời đi. Đêm đó tại khách sạn, cô đã ôm anh lần cuối, nói lời từ biệt với anh.

Rồi sau đó, cô dứt khoát đề nghị chia tay, cố tỏ ra bộ dạng tuyệt tình, một mình chịu đựng sự oán hận của anh, sự trách móc của bạn bè, cùng những lời đàm tiếu từ bên ngoài, nhưng vẫn không nói ra sự thật.

Cô bị tước đi quyền được ở bên anh, một thân một mình bị vứt bỏ đến nơi xa lạ, phải vật lộn đến mình đầy thương tích.

Anh vẫn nhớ trước ngày cô trở về Đài Thông, ở trong phòng, cô rơi nước mắt nói rằng rất thích anh, đó là cảm xúc chân thật nhất từ đáy lòng cô.

Cô nói rằng trước đây chỉ cảm động vì anh, chưa từng thích anh, tất cả đều là nói dối.

Những lời nói đó khiến tim anh như bị dao cắt, nhưng trong lòng cô ấy còn đau đớn gấp vạn lần.

Thực ra cô vẫn luôn rất thích anh.

Sáu năm trước, sáu năm sau, chưa từng thay đổi.

Quý Hoài nói rằng cô muốn trở nên thật xuất sắc mà trở về, ở nước ngoài đã nỗ lực học múa, hóa ra là vì cô không muốn bị người ta khinh thường nữa.

Quảng Dã nhớ lại ngày họ tái ngộ khi cô trở về nước, tại cửa nhà hát, khi cô nhìn thấy anh, cả người đều ngây ra, anh lại làm ngơ, coi cô như người xa lạ.

Hôm đó tại suối nước nóng, cô cẩn thận hỏi anh mấy năm qua sống thế nào, anh lại châm biếm rằng cô so với anh sống tốt hơn nhiều, nói những lời lạnh lùng với cô.

Còn đêm đó trên xe, hốc mắt cô đỏ hoe, cô nói xin lỗi anh, nói rằng cô đã làm tổn thương anh, anh lại nói, hai tháng của ngày xưa chỉ là đùa giỡn, anh chưa từng nghiêm túc.

Cô bị người ta ép buộc, nhưng lại áy náy vì đã làm tổn thương anh suốt nhiều năm, trở về nước cẩn thận muốn tới gần anh, nhưng anh không biết sự thật, cứ liên tiếp làm tổn thương cô.

—— “Quảng Dã, em nói, em cũng thích anh.”

—— “Em hy vọng sinh nhật năm nào anh cũng đều có thể ở bên em.”

—— “Quảng Dã, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được không?”

—— “Quảng Dã, lúc trước thực sự rất xin lỗi, đã gây cho anh nhiều tổn thương như vậy…”

—— “Em không nói bậy, anh không phải là Quảng Dã sao, em chỉ thích anh, em đâu có nói với người khác như vậy…”

—— “Quảng Dã, em còn tưởng rằng anh đã quên em rồi…”

Những lời cô nói từng câu hiện lên bên tai, những cảnh tượng khi cô và anh ở bên nhau từng màn hiện ra trước mắt, Quảng Dã gục đầu xuống, khép đôi mắt đã sôi trào.

Ánh ban mai dần lên.

Máy bay lướt qua bầu trời rộng lớn.

Bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía London, như muốn bù đắp cho những gì năm xưa đã bỏ lỡ.

Thời gian cứ thế trôi qua, anh ngược thời gian tiến về phía cô.

Mười chín tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow giữa đêm.

Ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi, Quảng Dã báo vị trí, trên đường phố London gần mười hai giờ đêm, xe cộ thưa thớt, sự phồn hoa dần lùi xa, cả thế giới bắt đầu ngủ say.

Chiếc xe nhanh chóng đến khách sạn, anh xuống xe bước vào, gọi điện thoại.

Trong phòng khách sạn, cô vừa bận rộn trở về từ lễ hội múa, vừa tắm rửa xong, nghe máy, giọng nói dịu dàng: “Alo, Quảng Dã…”

“Cho anh số phòng khách sạn.” Anh đi thẳng vào vấn đề.

Tang Lê ngây người, kịp phản ứng lại:

“Anh đến London à?”

“Ừ.”

Cô báo số phòng, Quảng Dã lên tầng, đến trước phòng, vừa gõ cửa thì cửa đã được mở ra, ánh mắt Tang Lê ánh lên đầy vẻ ngạc nhiên và vui sướng:

“Quảng Dã, sao anh lại đến, ngày mai em mới…”

Lời còn chưa dứt, cô thấy Quảng Dã bước vào đóng cửa lại, kéo cô vào lòng, ra sức ôm cô thật chặt.

Tang Lê ngơ ngác, “Quảng Dã…”

Lòng bàn Quảng Dã đã giữ chặt lấy gáy cô:

“Tang Lê, chuyện năm đó, anh đều biết cả rồi.”

Anh nhắm mắt lại, giọt nước mắt cũng theo đó rơi xuống, giọng anh khàn khàn: “Sao em lại ngốc như vậy, sao không chịu nói với anh bất cứ chuyện gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK